Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai năm 2024

[Ngâm:] [Chị:] Hò ơ, buồn thương chiếc áo phong sương... Đò ai không bến, hò ơ... Đò ai không bến vấn vương câu hò. [Nhạc:] [Em:] Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai Chị Hai cứ ngóng trông hoài bóng con đò xưa Biết người xưa kia giờ sang sông Biết người ra đi mà vẫn mong Nhung nhớ đêm dài tóc chị giờ như đã phai. [Chị:] Dòng sông bến nước con đò đã phai còn nhau Lều tranh vách lá, dây trầu quấn quanh hàng cau Trăng vàng trăm năm tình ngàn năm Ai ngờ một đêm chợt nước lớn Lôi cuốn con đò vô tình lờ theo nước trôi. [ĐK:] [Em:] Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu Đò ai không bến câu hò buồn biết trôi về đâu. [Chị:] Nhung nhớ cũng đành ru lại câu hò thủy chung Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi. [Em:] Một hôm bão tố mưa dầm ướt con đò xưa Lòng nghe buốt giá con đò bỗng quay về đây. [Chị:] Thấy người xưa kia gặp không may Thương lòng chị Hai trào nước mắt Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung. Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung... [Vọng cổ:] [Em:] Chị ơi đêm đã khuya sao chị vẫn ưu tư bên ngọn đèn hiu hắt. Chị nhớ thương ai mà tuôn trào nước mắt, có phải chị nhớ thương con đò cũ đã xa bờ? Họ đã ra đi để khổ đau cho người con gái chung tình. Em xót xa nhìn chị ôm mối hận, Duyên phận lỡ làng giờ biết trách ai đây. [Chị:] Em ơi, chị nào có oán trách ai đâu Thân phận bèo mây theo nước chảy qua cầu. Trót một lần vương vấn yêu đương, Nuốt lệ từng đêm khóc tình đầu dang dỡ... [Em:] Chị buồn ngày đợi đêm trông, Nhớ thương má phấn môi hồng nhạt phai. [Chị:] Em ơi, đời con gái ai cũng có một thời mơ mộng Mơ vai được sánh vai để cùng... người thương chung bước [í i] chung đường... Nhưng hoa mộng vỡ tan, tình đã lỡ làng. [Em:] Em có ngờ đâu chị phải mang thương nhớ, Mà vẫn đợi chờ dù người đã xa xôi. Chiếc áo bạc màu chị ấp ủ trong tay Như ôm hình bóng của người mình yêu dấu. [Chị:]Em ơi, chị làm sao quên được Chiếc áo vẫn còn mang hơi ấm của người thương... [Nhạc:] [ĐK:] [Chị:] Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu Đò ai không bến câu hò buồn biết trôi về đâu [Em:] Nhung nhớ cung đành ru lại câu hò thủy chung Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi. [Chị:] Một hôm bão tố mưa dầm ướt con đò xưa Lòng nghe buốt giá con đò bỗng quay về đây. [Em:] Thấy người xưa kia gặp không may Thương lòng chị Hai trào nước mắt Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung... [Vọng cổ:] [Chị:] Em ơi, phận bạc hồng nhan chị quên bỏ tuổi xuân hững hờ ôm gối chiếc. Một miếng trầu cau, một ngày hương lửa... thì dầu vạn vật có đổi thay chị vẫn chung thủy mong chờ... Khắc khoải chờ mong con đò trở lại bên dòng sông bến nước êm đềm. [Em:] Thương làm sao trong đêm giông tố, Chị đau đớn nghẹn ngào khi hay tin người cũ gặp không may. [Chị:] Em ơi, dù con đò đã tách bến sang sông, Nhưng bến vắng vẫn mong con đò trở lại. Chị làm sao ngăn được dòng nước mắt, Thương nhớ người xưa chị ru lại câu hò. [Lý con sáo:] [Em:] Ai vui đâu Sao người vẫn bàng hoàng canh thâu Mắt thâm quầng vì đâu [ơ] Nhớ thương lòng dạ héo hon Giấc mộng yêu nay đã tan rồi Còn đâu nữa mà chờ. [Chị:] Chị vẫn chờ dù tuổi xuân héo khô Vẫn đêm đêm ngắm trăng soi dòng sông. Dù đá mòn tình son chẳng phai Hỡi ai ơi có thấu chăng tình em. [Em:] Chị ơi, hãy thương em mà vượt qua bến khổ, Chờ nắng ban mai sưởi ấm trái tim hồng. Rồi thời gian sẽ làm chị nguôi ngoai Hãy cho tất cả đi vào kỷ niệm. [Chị:] Em ơi, đời chị có em là người thương duy nhất, Trên đoạn đường trường chị sẽ cố vượt qua.

Bài hát: Ru Lại Câu Hò - Lee Phú Quý

Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai Chị Hai cứ ngóng trông hoài bóng con đò xưa Biết người xưa kia giờ sang sông Biết người ra đi mà vẫn mong Nhung nhớ đêm dài tóc chị giờ như đã phai

Dòng sông bến nước con đò đá phai còn nhau Lều tranh vách lá dây trầu quấn quanh hàng cau Trăng vàng trăm năm tình ngàn năm Ai ngờ một đêm chợt nước lớn Lôi cuốn con đò vô tình lờ theo nước trôi

Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu Đò ai không bến câu hò buồn biết trôi về đâu Nhung nhớ cũng đành ru lại câu hò thủy chung Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi

Một hôm bão tố mưa *** ướt con đò xưa Lòng nghe buốt giá con đò bỗng quay về đây Thấy người xưa kia gặp không may Thương lòng chị Hai trào nước mắt Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung

Hò ơ buồn thương chiếc áo phong sương Đò ai không bến Hò ơ đò ai không bến vấn vương câu hò.

Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai Chị Hai cứ ngóng trông hoài bóng con đò xưa Biết người xưa kia giờ sang sông Biết người ra đi mà vẫn mong Nhung nhớ đêm dài tóc chị giờ như đã phai.

Dòng sông bến nước con đò đã phai còn nhau Lều tranh vách lá dây trầu quấn quanh hàng cau Trăng vàng trăm năm tình ngàn năm Ai ngờ một đêm chợt nước lớn Lôi cuốn con đò vô tình lờ theo nước trôi.

[ĐK:] Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu Đò ai không bến câu hò buồn biết trôi về đâu Nhung nhớ cũng đành ru lại câu hò thủy chung Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi.

Một hôm bão tố mưa dầm ướt con đò xưa Lòng nghe buốt giá con đò bỗng quay về đây Thấy người xưa kia gặp không may Thương lòng chị Hai trào nước mắt Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung.

Chủ Đề