Đọc truyện trò chơi cấm - tập 1

Thơ ca

2381

Đang cập nhật

26-02-2020

[Ninh Hàng Nhất] Tiểu thuyết trinh thám: Trò Chơi Cấm - Tập 1: Trò Chơi Cấm

49 lượt thích / 2381 lượt đọc

Một kẻ yếu ớt, bỗng trở nên mạnh mẽ, Một kẻ nghèo khó, bỗng trở nên giàu có' ... Một kẻ bình thường, sẽ thành" thần " cai trị thế giới. Đó chính là mặt phải của trò chơi sinh tử mà CỰU THẦN đã vận vào 50 học viên lớp 13. Nhưng mặt trái của nó mới khiến người ta phải hồn xiêu phách tán: Mỗi học viên, dù vô tình hay hữu ý, phải tự chọn cho mình một thứ siêu năng lực đặc biệt được khơi dậy trong tiềm thức, có khả năng khống chế sự vật. Để tồn tạim họ phải tuân thủ quyên tắc " đấu tranh sinh tồn " - con đường duy nhất trở thành người thắng cuộc, trở thành THẦN CỦA TÂN THẾ KỈ. Nếu trong một năm vẫn không thể tìm ra người chiến thắng thì thế giới ẽ đón ngày tận thế, mọi sự sống trên trái đất sẽ bị hủy diệt. Đứng giữa ranh giới sống và chết, thiện và ác, hận thù và bao dung, tình bạn, tình yêu và dục vọng, các học viên lớp 13 sẽ lựa chọn ra sao ? Ai sẽ sở hữu năng lực mạnh nhất ? Là CỰU THẦN hay một thế lực vô hình nào khác đang thao túng toàn bộ trò chơi tàn khốc này ?

Danh sách chương [Ninh Hàng Nhất] Tiểu thuyết trinh thám: Trò Chơi Cấm - Tập 1: Trò Chơi Cấm

Đây là trò chơi săn đuổi kịch tính và chứa nhiều điều huyền bí nhất trong lịch sử. Năm mươi học viên trong một lớp đào tại tiếng Anh cho người lớn, mỗi người đều được ban cho một khả năng khống chế một sự vật nhất định. Lúc bắt đầu, khả năng đó đều ở cấp độ thấp nhất, nhưng mỗi lần sử dụng nó để “đánh gục” một đối thủ, sức mạnh sẽ tăng lên một cấp. Trong vòng một năm, chỉ một trong số năm mươi người đó có thể sống sót, sức mạnh của kẻ chiến thắng sẽ tăng gấp 50 lần so với ban đầu, trở thành “thần của thế kỉ mới”, có khả năng khống chế cả thế giới.

Tất cả những thứ đó, đều là “trò chơi” do một người tự xưng là “người chiến thắng” của kì chơi trước, với tên gọi “cựu thần” sắp đặt. Kể từ khi ông ta xuất hiện, năm mươi con người bình thường kia, sẽ không còn bình thường nữa. Cuộc đời và vận mệnh của họ đã thay đổi hoàn toàn kể từ đó.

Một người có thể khống chế “cái chết”, lại phát hiện sức mạnh ban đầu của mình yếu đến đáng sợ, chỉ có thể “đoạt mệnh” những động vật nhỏ. Với sức mạnh này, phải làm sao mới có thể phản kích lại những đối thủ khác?

Một người có thể khống chế “xác suất” hoàn toàn không muốn bị cuốn vào trò chơi săn đuổi này, chỉ muốn dựa vào khả năng của chính mình, trở thành người giàu nhất hành tinh.

Một người có khả năng khống chế “các con số” tình cờ phát hiện khả năng đó của mình lại có thể trở thành thứ vũ khí giết người sắc bén, cô ấy nên chủ động xuất kích, hay phòng phủ một cách bị động? Những người xung quanh cô, ai mới là bạn, ai sẽ là thù?

Trong 50 người đó, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng? Ngoài việc “đánh gục” 49 đối thủ còn lại, chẳng lẽ không còn cách nào khác? Sự cố gắng của các “đồng minh” liệu có thể thay đổi tất cả?

Năm mươi “người cạnh tranh” sẽ chọn lựa như thế nào khi đứng trước nhân tính và sinh tồn, dục vọng và tình bạn?

Cuốn sách này không chứa những đoạn miêu tả bạo lực và máu me, một trò chơi xem chừng như tàn khốc, nhưng lại thể hiện tình người, tình bạn và tinh thần không khuất phục vận mệnh của con người khi đứng trước thảm cảnh.

***

Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”.

Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc.

Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14, Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn.

Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.

Trò Chơi Cấm gồm có:

  • Trò Chơi Cấm
  • Cạm Bẫy
  • Cựu Thần
  • Dị Giới
  • Giải Cứu

Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Cấm của tác giả Ninh Hàng Nhất.

Sáng thứ Hai, Hàng Nhất đến Trung tâm Ngoại ngữ Minh Đức. Anh thấy mọi người đều bàn tán về vụ thảm án li kì xảy ra chiều qua ở bể bơi mới khánh thành. Rõ ràng chuyện này đã trở thành tin tức nóng bỏng ở thành phố Quỳnh Châu. Anh đi lướt qua họ rồi rảo bước đến phòng học lớp 13. Vừa bước vào lớp, Hàng Nhất đã thấy rất rõ toàn thể học viên đang chìm trong bầu không khí hoang mang, sợ hãi, khác hẳn các lớp khác. Dù là chứng kiến hay chỉ nghe kể lại, ai cũng đoán ra đó là chuyện gì: đã có kẻ ra tay rồi. Và, hung thủ giết chết Phó Thiên là một kẻ nào đó đang ở đây, cùng ngồi bên mọi người.
Hàng Nhất lặng lẽ bước đến chỗ của mình, ngồi xuống. Anh nhìn vị trí bên cạnh bỏ trống - là chỗ của Phó Thiên. Cậu ấy đã đi xa không bao giờ trở lại nữa. Thật là đau xót. Lúc này, Hàng Nhất bỗng nhận ra một số học viên trong lớp đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ. Luồng mắt anh và họ gặp nhau, họ liền ngoảnh đi nhìn sang nơi khác.
Hàng Nhất bỗng thấy ớn lạnh, lẽ nào họ đang nghi ngờ mình? Cho rằng mình là kẻ sát hại Phó Thiên?
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra không phải vậy. Lúc này mọi người không nhằm vào anh, thực ra mỗi học viên trong lớp đều đang có ánh mắt rất không bình thường. Ánh mắt họ nhìn thẳng hay nhìn trộm đều có ý thăm dò, nghi ngờ và cảnh giác. Bầu không khí nặng nề này thật sự khiến người ta ngạt thở.
Hàng Nhất hiểu rõ, tình trạng này nhất đĩnh không thể cứ tiếp diễn, nếu tiếp diễn sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng. Anh quyết định, đến giờ giải lao, mình phải bước lên bục giảng để đưa ra "tuyên ngôn đoàn kết".
Bên trên thầy giáo tiếng Anh giảng bài, phía dưới tâm trạng các học viên đều rất nẵng nề, ai cũng như người mất hồn. Hàng Nhất cảm nhận rõ điều này. Tiết một kết thúc, thầy giáo vừa ra khỏi lớp, Hàng Nhất liền đi lên dãy bàn đầu để gặp Hàn Phong và Lục Hoa. Nào ngờ Hàn Phong tay đang ôm bụng, mặt mũi nhăn nhó. "Cậu sao thế?" Hàng Nhất hỏi.
"Không biết nữa. Sáng ngủ dậy thì thấy đau bụng, chắc tại hôm qua ăn quá nhiều dưa hấu ướp lạnh... Ôi trời, lại đau quặn ruột gan rồi, tôi phải đi vệ sinh đã..." Hàn Phong ôm bụng nói.
"Cậu sao vậy? Vào lúc hệ trọng lại lủi đi? Hôm qua đã nhất trí ba chúng ta cúng đứng lên kêu gọi mọi người đoàn kết mà."
"Kìa, sao lại trách tôi? Tôi đâu có muốn đau bụng? Tôi thật sự không nhịn nổi nữa. Hai cậu cứ lên nói trước đi, tôi sỗ trở lại rất nhanh thôi." Nói xong Hàn Phong lập tức ra khỏi lớp, chạy về phía nhà vệ sinh.
Hàng Nhất đành thở dài. Lúc này đã có học viên bắt đầu đi ra hành lang. Thôi đành bỏ qua Hàn Phong, anh kéo Lục Hoa đứng lên phía trước, rồi cất giọng oang oang, "Tôi muốn mọi người nghe tôi nói mấy câu, được không?"
Lớp học trở lại yên tĩnh, mọi người đều nhìn Hàng Nhất và Lục Hoa, mất học viên chuẩn bị đi ra ngoài cũng quay trở lại chỗ ngồi. Hiện giờ lớp 13 có 45 học viên, ngoại trừ Phó  Thiên đã chết và Hàn Phong đang đi toilet. Mấy học viên ngồi bàn đầu và bàn cuối bước ra khép cửa trước cửa sau lại. Không khí tĩnh lặng, mọi người đều chờ nghe Hàng Nhất nói.
Hàng Nhất rất cảm kích vì mọi người nể mặt, anh tin rằng ai cũng có nguyện vọng cùng bàn bạc. Anh có thêm niềm tin, nói, "Trước tiên, tôi muốn nói rõ về sự việc xảy ra chiều qua. Phần lớn học viên lớp ta đều không có mặt ở hiện trường, nhưng cũng đã biết vì nghe người khác kể lại hoặc nghe bản  tin thời sự. Còn tôi, Hàn Phong và Lục Hoa ba chúng tôi đã cùng Phó Thiên đi bơi chiều qua." Hàng Nhất ngừng lại, vẻ mặt buồn thương, "Nói chính xác hơn, chúng tôi tận mắt nhìn thấy Phó Thiên chết."
Khuông mặt của mọi người đều lộ rõ vẻ hoảng hốt, kinh hãi, họ nhìn Hàng Nhất và Lục Hoa. Hàng Nhất tiếp tục nói, "Phó Thiên nhảy từ cầu cao 5 mét xuống nước, vậy mà bị thương nặng, gãy xương, vỡ đầu chảy máu rồi tử vong. Sự việc này hoàn toàn không đúng lẽ thường. Cho đến bây giờ, những ai chứng kiến sự việc vẫn không hiểu ra sao, nhưng mọi học viên lớp ta...", anh đưa mắt nhìn khắp lượt, "không thể không hiểu."
"Đã có kẻ dùng siêu năng lực giết chết Phó Thiên!" Lớp trưởng Nguyễn Tuấn Hy [nam, mã số 31] nói, "Sự thật đã quá rõ ràng rồi."
"Đúng thế." Giọng Hàng Nhất trầm buồn, "Câu chuyện xảy ra ở tiết một trên lớp ta chiều hôm kia, phải nói là hết sức khó tin. Nhưng giờ tôi có thể khẳng định không ai trong lớp ta còn nghi ngờ chuyện đó nữa. Một cuộc cạnh tranh tàn khốc, như 'Cựu thần' nói, đã bắt đầu."
Bành Vũ [nam, mã số 2], khoảng 30 tuổi, là chàng trai cao lớn mạnh mẽ, đứng lên nói, "Anh Hàng Nhất ạ, bây giờ anh nói những điều này với chúng tôi, là ý gì? Chiều qua chỉ có anh, Hàn Phong với Lục Hoa đi cùng Phó Thiên, thì rõ ràng hung thủ nằm trong ba người các anh còn gì?"
Hàng Nhất nhìn thẳng vào anh ta, "Sở dĩ tôi dám cùng mõi người bàn bạc chuyện này, là vì cả ba chúng tôi đều không làm gì hổ thẹn cả. Về điểm này, lát nữa tôi sẽ đưa ra bằng chứng để chứng minh."
Hàn Phong nuốt nước bọt, liếc nhìn Hàng Nhất.
Bành Vũ ngồi xuống. Tôn Vũ Thìn ngồi hàng ghế thứ hai hỏi Hàng Nhất, "Vậy anh cho rằng hung thủ là ai?"
Hàng Nhất thẳng thắn nói, "Tôi không biết. Nhưng tôi có thể khẳng định, người có siêu năng lực và có mặt ở bể bơi chiều qua, không chỉ có ba chúng tôi."
Học viên ngồi đầu bàn bên phải hàng thứ năm là Ngụy Vi, tim đập thình thịch, nhưng không để lộ bất cứ dấu hiệu nào. Ngụy Vi nhìn thẳng vào Hàng Nhất.
Nguyễn Tuấn Hy nói, "Anh Hàng Nhắt! Có phải lúc này anh muốn lọc ra người đó không?"
Hàng Nhất, "Tôi không biết phải làm thế nào để lôi người đó ra. Tôi cũng không muốn vì chuyện này mà mọi người nghi ngờ nhau thậm chí công kích nhau. Như thể chỉ khiến sự việc ngày càng xấu đi."
"Vậy theo anh, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Nguyễn Tuấn Hy hỏi.
"Chúng ta phải đoàn kết lại, cùng bàn bạc để đối mặt với chuyện này." Hàng Nhất nói, "Chúng ta không nên nghe theo những lời xúi giục nhảm nhí của 'Cựu thần', nói rằng phải giấu kín năng lực của mình, cùng coi nhau là kẻ địch. Chúng ta nên thẳng thắn với nhau, cho nhau biết năng lực của mình! Như thế, sẽ không còn ai dám dùng năng lực của mình để tấn công người khác. Đây mới là cách an toàn nhất đối với tất cả chúng tam nếu không, mỗi chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm và có thề trở thành người bị hại bất cứ lúc nào."
Lời nói của Hàng Nhất gây chấn động cả lớp. Mỗi học viên đều không thể không cân nhắc cặn kẽ đề nghị của anh. Nhưng Nguyễn Tuấn Hy thì nghĩ đến một vấn đề rất thực tế, "Có lẽ anh nói đúng, nhưng hiện nay đã có người ra tay rồi, nếu tất cả chúng ta đều công bố năng lực của mình thì khác nào lôi cổ người đó ra? Anh nghĩ người đó sẽ đồng ý?"
"Có lẽ người đó sẽ không đồng ý. Nhưng ở đây tôi muốn nói với người đó mấy câu..." Hàng Nhất chân thành nhìn xuống mọi người, "Mỗi người chúng ta đều có lúc phạm sai lầm. Nếu bây giờ anh hoặc chị đứng lên thừa nhận mình đã làm, thì tôi nghĩ rằng mọi người đều sẵn lòng tha thứ."
Lục Hoa đứng lên gật đầu, "Đúng thế! Ai chẳng có lúc sai lầm, chỉ cần không tái phạm thì đều đáng được tha thứ."
Tha thứ? Các ngươi nói dễ nghe nhỉ? Ngụy Vi thầm nghĩ. E rằng tất cả những trò này chỉ là mưu kế để lôi tôi ra thôi. Tôi đâu có ngu!
Im lặng hồi lâu vẫn không có ai nói gì. Nguyễn Tuấn Hy thở dài, "Hàng Nhất à, xem ra những lời cậu nói vẫn chưa thức tỉnh được người đó. Người đó sẽ không đứng lên đâu."
Hàng Nhất cũng hơi tiu nghỉu, lúc này học viên Đông Giai Âm [nữ, mã số 37] là người rất tốt tính, đứng dậy nói, "Anh Hàng Nhất vừa nói có thể chứng minh ba người đều không phải hung thủ, anh sẽ chứng minh ra sao?"
Hàng Nhất hơi nghĩ ngợi, rồi nhìn Lục Hoa, ý chừng muốn được Lục Hoa tán thành. Lục Hoa hiểu ý anh định làm gì, lo lắng khẽ hỏi, "Hàng Nhất à, chúng ta làm thế liệu có soa không?"
Hàng Nhất nhìn Lục Hoa, "Muốn có được sự tin cậy của người khác, thì phải thể hiện mình hết sức chân thành. Chúng ta đã bàn với nhau rồi, Lục Hoa, lẽ nào cậu không muốn làm thế?"
Lục Hoa nghĩ nhanh rồi gật đầu, "Được! Tôi đồng ý, nhưng còn Hàn Phong?"
"Chờ cậu ấy ra, cậu ấy sẽ tự nói với mọi người. Tôi tin chắc Hàn Phong cũng sẽ làm thế." Hàng Nhất nói, rồi nhìn xuống mọi người, "Bây giờ tôi sẽ nói cho cả lớp biết năng lực của mình, sau đó là Lục Hoa, lát nữa Hàn Phong cũng sẽ làm theo, nhằm chứng minh ba chúng tôi vô can đối với cái chết của Phó Thiên, và thể hiện sự chân thành của chúng tôi đối với mọi người."
Cả lớp đều sửng sốt. Ai cũng hiểu rằng họ rất can đảm thì mới đưa ra quyết định này, vì cả lớp đều chưa hứa sẽ công bố năng lực của mình sau khi ba người họ nói ra.
Hàng Nhất vẫn cho rằng muốn thể hiện sự chân thành thì không còn cách nào khác. Anh hít sâu một hơi rồi nói, "Năng lực của tôi là có thể khống chế..."
Đang nói nửa chừng thì anh bỗng cảm thấy cái bục giảng đung đưa chao đi. Không chỉ riêng nó, cả gian phòng học và khu nhà đều bồng bềnh rung lắc khủng khiếp, chấn động mỗi lúc một dữ dội. Mội người đều cảm nhận rất rõ, có người kinh hãi kêu lên, "Động đất!"
Chỉ chớp mắt, những tiếng kêu thét vang lên khắp nơi, phòng học bỗng trở nên hỗn loạn, có người mở cửa lớp định chạy ra ngoài. Nguyễn Tuấn Hy vẫn bình tĩnh, anh hô lên, "Mọi người đừng hoảng lên! Chúng ta ở trên tầng 6, không thể chạy đi đâu, chạy xuống cầu thang thì càng nguy hiểm. Mọi người mau nấp xuống gầm bàn thì hơn!"
Câu nói này đã thức tỉnh mọi người, tất cả nhanh chóng chui xuống gầm bàn. Động đất vẫn tiếp tục, mỗi lúc một mạnh hơn. Trong phòng học, bóng đèn tuýp và hộp đèn rào rào rơi xuống sàn, xuống bàn ghế khiến các nữ học viên sợ quá kêu thét lên.
Hàng Nhất và Lục Hoa đứng phía trên không có chỗ ẩn nấp, chỉ còn cách bám lấy bảng đen và cái bục giảng, nhưng cả hai đều không thể đứng vững. Hàng Nhất bỗng nghe thấy phía trên đầu có những tiếng rắc rắc bất thường bèn ngẩng lên thì thấy trần nhà bê tông bị rạn rồi nứt toác ra, anh định nhảy sang bên tránh nhưng không kịp nữa, một tảng bê tông ngay trên đầu anh lập tức rơi xuống.
Nguy rồi! Hàng Nhất thầm kêu lên, anh biết mình không thể tránh thoát, bóng đen của thần chết đang vùn vụt ập đến.
Đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Lục Hoa đứng bên cạnh thét vang một tiếng và đưa hai tay ra đỡ lấy tảng bê tông một cách hết sức thần kỳ!
Bọc quanh người Lục Hoa là một quả cầu ánh sáng trong suốt bán kính chừng một mét, tảng bê tông nặng đến vài trăm cân bị vỡ đôi khi rơi trúng quả cầu cứng như gang thép, rồi rơi xuống đất. Lục Hoa và Hàng Nhất được quả cầu trong suốt bảo vệ, toàn thân không hề xây xước. Cả hai nhìn nhau, miệng há hốc đầy kinh ngạc. Không chỉ Hàng Nhất, ngay cả Lục Hoa cũng sợ hết hồn.
Lát sau, động đất dần chấm dứt, mõi người chui ra khỏi gầm bàn, vẫn chưa hết sợ. Không ai dám nán lại phòng học nữa, tất cả nhanh chống chạy ào xuống dưới sân.
Chạy ra khỏi khu nhà của Trung tâm Ngoại ngữ, ai nấy đều bàng hoàng, tim đập thình thịch. May mà không có tòa nào bị sập do động đất, một số phòng học xuất hiện các vết nứt hoặc sạt lở tường hoặc trần nhà nhưng không xảy ra thương vong đáng tiếc.
Ngoài đường có đến ngàn người, đều từ Trung tâm Ngoại ngữ chạy ra, đang xôn xao bàn tán. Tất cả là một đám hỗn loạn.
Hàng Nhất và Lục Hoa đang rất lúng túng đứng đó thì có một người lách đám đông bước đến. Là Hàn Phong. Cứ như bạn thân lâu ngày mới gặp lại, Hàn Phong ôm chầm hai bạn, "Hai cậu không sao chứ? Tốt quá rồi!"
"Cậu cũng không vấn đề gì chứ?" Lục Hoa hỏi.
"Ừ, không sao. Vừa ra khỏi toilet thì tôi nhận ra có động đất, thế là tôi chạy thục mạng xuống sân. May mà tòa nhà không bị đổ."
"Sợ chết đi được! Tôi chưa bao giờ gặp một trận động đất mạnh thế này." Lục Hoa sợ hãi nói, "Cậu biết không, lúc nãy tôi và Hàng Nhất..."
Lục Hoa chưa nói xong đã bị Hàng Nhất đặt tay lên vai ấn xuống, anh liền ngừng lại ngoảnh sang, thì thấy Hàng Nhất đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Phong.
Ánh mắt này khiến Hàn Phong ớn lạnh, hỏi, "Hàng Nhất, sao cậu lại nhìn tôi như thế?"
Hàng Nhất im lặng mấy giây, rồi đưa hai tay lên tóm chặt cồ áo Hàn Phong, cứ thế đẩy cậu ta đến một chỗ vắng không có người, nhìn cậu bằng ánh mắt dữ tợn.
Lục Hoa rất kinh ngạc, chạy theo, "Anh Hàng Nhất... làm gì thế?"
Hàng Nhất trợn mắt nhìn thẳng vào Hàn Phong, hỏi, "Hôm qua cậu nói với chúng tôi năng lực của cậu là gì?"
Lục Hoa và Hàn Phong đều sửng sốt. Rồi Lục Hoa bỗng lớn tiếng kêu "À..." và cảm thấy sống lưng lạnh toát. Lục Hoa từ từ ngoảnh nhìn bằng ánh mắt sợ hãi.
Hàn Phong có lẽ cũng đã hiểu ra vấn đề, hoảng hồn nói, "Không, không liên quan gì đến tôi! Hàng Nhất, Lục Hoa, hai cậu hãy tin tôi."
"Tin à?" Hàng Nhất hạ thấp giọng, gầm lên, "Năng lực của cậu là 'tai nạn'. Cậu nghĩ tôi sẽ tin vụ động đất vừa rồi là ngẫu nhiên? Giờ giải lao vừa bắt đầu thì cậu rời phòng học, cũng là tình cờ chắc?"
Hàn Phong hoảng loạn ra sức lắc đầu, giải thích, "Không phải tôi thật mà! Hai cậu hãy tin tôi, không đời nào tôi lại hại các bạn của mình."
"Hừ! Mi không chỉ hại các bạn mình, thực ra mi muốn đẩy tất cả mọi người vào chỗ chết! Hôm qua chúng ta đã nhất trí rằng, sau tiết học thứ nhất, chúng ta sẽ bàn bạc với cả lớp, mi đương nhiên biết rất rõ. Giờ giải lao, mọi người đều nán lại, riêng mi kiếm cớ chuồn ra ngoài!" Hai tay Hàng Nhất ghì thật mạnh cổ áo Hàn Phong, "Mi thật độc ác, Hàn Phong! Nếu kế hoạch của mi thành công, thì tất cả mọi người sẽ bị tiêu diệt trong một lần và mi sẽ trực tiếp trở thành người chiến thắng chung cuộc!"
Hàn Phong đờ ra một lát rồi bỗng gắng sức hất phăng hai tay Hàng Nhất ra, giận dữ gào lên, "Cậu coi tôi là hạng người gì hả? Cậu nhìn nhẫn Hàn Phong này chỉ là một kẻ tâm địa độc ác ư?"
Hàng Nhất cũng thấy khó đối đáp, nhưng anh vẫn không dám tin Hàn Phong, "Chúng tôi không nhìn nhận cậu như thế, nhưng hành vi của cậu rất đáng ngờ."
"Nếu tôi có ý đồ này thật thì tại sao hôm qua tôi lại nói ra năng lực của mình cho các cậu biết?"
"Biết đâu... hôm qua, khi nói ra năng lực của mình thì cậu chưa có kế hoạch này. Về nhà rồi, cậu mới nghĩ ra mình có thể lợi dụng cơ hội hôm nay để xóa sổ tất cả các đối thủ?"
Hàn Phong cứng họng, hình như anh không tìm ra cách giải thích cho mình. Lúc này, người phụ trách Trung tâm Ngoại ngữ đứng ở một chỗ cao, cầm loa nói, "Các bạn học viên và các thầy cô! Vừa rồi xảy ra động đất dữ dội, khu phòng học có hiện tượng rạn nứt đáng kể nên cần phải kiểm tra và tu sửa lại. Trung tâm chúng ta tạm nghì hai tuần, sau khi loại trừ hết mọi mối nguy, chúng tôi sẽ thông báo cụ thể thời gian lên lớp để các vị biết. Bây giờ mời các vị khẩn trương rời khỏi đây và trở về nhà. Không ai được quay vào lớp lấy đồ, vì mọi nơi đều đang tiềm ẩn nhiều rủi ro nguy hiểm."
Các học viên kéo nhau ra về. Hàn Phong thấy Hàng Nhất và Lục Hoa chẳng thèm nhìn mình nữa, cả hai rẽ sang con phố bên phải, bước đi. Hàn Phong đuổi theo, nắm lấy vai Lục Hoa, "Cậu nghe tôi nói đã, Lục Hoa..."
Lục Hoa chẳng thiết nghe cậu ta nói hết, hất tay cậu ta xuống, lạnh lùng nói, "Tránh xa tôi ra!"
Hàn Phong sửng sốt đứng đờ ra, nhìn theo hai người bạn thân.
Cả ba không chú ý thấy một nữ học viên lớp 13 đứng cạnh gốc cây ngô đồng Pháp mọc bên đường. Cô ta nhan sắc chẳng có gì đáng nói, đang nhếch mép cười nham hiểm.

Chủ Đề