Kể một câu chuyện về cách ứng xử đẹp trong cuộc sống

Kể lại 1 câu chuyện ứng xử trong cuộc sống  đã để lại cho Anh[chị]  sự cảm phục sâu sắc

** Bạn tham khảo dàn ý và bài viết dưới đây nhé **

* Dàn ý

A. Mở bài

- Giới thiệu về câu chuyện

B. Thân bài

- Đó là câu chuyện gì?

- Diễn ra khi nào, trong hoàn cảnh nào?

- Kể lại diễn biến câu chuyện

- Tại sao bạn lại cảm phục sâu sắc câu chuyện đó?

C. Kết bài

- Nêu cảm nghĩ của bản thân

** Bài viết tham khảo

Tình trạng tác nghẽn giao thông khiến cho mọi người ai ai cũng khó chịu, cũng mệt mỏi. Hàng ngày chúng ta chứng kiến không ít các vụ va chạm giao thông từ nhỏ tới lớn và kéo theo đó là vô số các phản ứng khác nhau của những người trong cuộc. Nhiều vụ va chạm dù nhỏ, không gây thiệt hại quá lớn về người và tài sản, thế nhưng do các bên không giữ được sự bình tĩnh, cãi cự dẫn tới xô xát, gây nên những hậu quả đáng tiếc. Hôm đó vào giờ tan tầm, xe cộ rất đông, em và bạn đi bộ gần đó, cũng rất khó khăn trong việc di chuyển.

Tình cờ thấy có một tiếng rầm, hình như đâu đó có tai nạn. Em và đứa bạn chạy lại xem chuyện gì đã xảy ra. Bác xe ôm đi sai làn đường đã va quẹt làm xước một vết dài trên thân xe của một chiếc xe sang. Bác lái xe ô tô đi xuống nhìn vét xước chạy dài ngang xe. Nhưng phản ứng bất ngờ của bác lái xe khiến ai cũng ngạc nhiên. Bác lái xe mời bác xe ôm vào quán nước ngồi và nói chuyện.

Cách hành xử rất văn minh của bác tài đã nhận được rất nhiều lời tán thưởng của dân mạng. Em cũng thấy đó là một hành vi đẹp dù tắc đường mà mọi người ai cũng vui vẻ hết. Mong là sẽ có nhiều hành động đẹp hơn như thế nữa.

Hôm ấy, chiều thứ bảy, em sang nhà ngoại chơi. Khi đi đến gần đồn công an, một sự việc xảy ra làm em chú ý.

Ngay trước cổng đồn, một người phụ nữ đang vừa khóc vừa nói gì đó với chú công an. Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, tay xách một gói đồ. Còn chú công an khoảng hai mươi lăm tuổi. Người phụ nữ vẫn vừa khóc vừa cầu cứu chú công an:

- Chú ơi! Chú cứu tôi với. Bây giờ tôi biết làm sao đây!

Chú công an ôn tồn nói với người phụ nữ:

- Chị cứ bình tĩnh kể đầu đuôi sự việc. Chúng tôi sẽ giúp chị.

Người phụ nữ nức nở:

- Tôi đưa cháu đi chợ để mua quần áo, sách vở chuẩn bị cho cháu vào năm học mới. Trả tiền xong, quay lại, tôi đã không thấy cháu đâu cả. Tôi tìm mấy vòng quanh nơi mua bán cũng không thấy. Tôi lo quá không biết tính sao. Thế là tôi lại đây. Chú ơi! Chú giúp tôi với!

Chú công an hỏi:

- Cháu bé là trai hay gái? Cháu mấy tuổi? An mặc thế nào?

Người phụ nữ kể cho chú công an nghe. Chú ghi ghi, chép chép ... Đúng lúc đó tôi thấy chị Lan, gần nhà tôi, tay dắt một đứa bé trai khoảng 5 tuổi đến cổng đồn công an. Em bé vừa đi vừa khóc, mồ hôi nhễ nhại. Chị Lan dùng khăn giấy lau cho em và nói với em điều gì đó.

Vừa nhìn thấy bé trai, người phụ nữ mừng quýnh:

- Oi! Con tôi! Chú công an ơi! Cháu đây rồi! Người phụ nữ ôm chầm lấy con. Có lẽ mừng quá nên mất mục lúc sau người phụ nữ mới quay sang cảm ơn chị Lan rối rít:

- Cô cảm ơn cháu nhiều lắm! Nếu không có cháu bây giờ cô không biết sẽ làm sao?

Chị Lan nhẹ nhàng đáp:

- Dạ, không có gì đâu cô ạ! Cháu sang nhà bạn. Trên đường đi, cháu thấy em đang ngồi bên gốc cây và khóc. Cháu hỏi nhưng em không nhớ số nhà nên cháu không thể đưa em về nhà được. Cháu quyết định đưa em đến đây để nhờ các chú công an giúp đỡ.

Người phụ nữ nói tiếp:

- Cháu ngoan quá! Cháu tên gì? Cháu học lớp mấy?

Chị Lan chỉ cười, rồi xin phép về. Mọi người nhìn chị Lan bằng ánh mắt trìu mến. Riêng tôi, tôi rất yêu quý chị Lan. Chị không chỉ giúp đỡ bà con, cô bác lối xóm mà chị luôn sẵn sàng giúp đỡ tất cả mọi người.

Chủ Đề