Luân hãm là gì

Mở đầu.

Trái đất sớm có cảnh báo, thế nhưng nhân loại kiêu ngạo đều tự cho là đúng.

Vào năm 2050, sông băng tan chảy, thời tiết khắc nghiệt liên tục xuất hiện. Gió lớn, bão tuyết, hạn hán và các đợt nắng nóng nối tiếp nhau. Đây không phải là thảm họa đối với một vùng đất nhất định mà là việc tất cả nhân loại đều không tránh khỏi.

Tài nguyên sinh tồn ngày càng giảm bớt, virut lây nhiễm ở mỗi quốc gia bùng nổ, tử vong bắt đầu giống như hô hấp thường ngày.

Không có bất kỳ quốc gia nào có khả năng độc lập đứng ra ngăn cản ngày tận thế. Trái đất đơn giản không keo kiệt, đối với nhân loại cuối cùng cũng có vài phần cảm thông, trong quy luật sinh tồn tàn khốc của những người khỏe mạnh nhất, sự tiến hóa di truyền đã sinh ra các dạng sống bậc cao, được gọi là lính gác và dẫn đường.

Nền văn minh sụp đổ, Liên bang vì nhân loại mà trở thành chỗ che chở mới. Tất cả những người trẻ tuổi được chia thành lính gác và dẫn đường, khi trưởng thành đều được gửi đến Học viện Quân sự Liên bang một cách vô điều kiện, trở thành những người bảo vệ cuối cùng của vùng đất cằn cỗi này.

Đứng trước sự sinh tồn, tính người đã biến mất từ lâu. Có thể lưỡi dao sắc bén này của bạn vừa kết liễu cuộc đời của mẹ bạn, giây kế tiếp bạn sẽ ở trong cống ngầm khô khan nhắm lại hai mắt. Mảnh đất bị máu tươi nhuộm dần, lại bị cát bụi cải tạo, vô số tiếng kêu cứu ẩn nấp trong gió sẽ không được ai ghi nhớ tới. Ở thời đại này, tình cảm con người đúng là vô dụng hơn cả những cỗ máy hỏng và những viên đạn lệch mục tiêu.

Ta từng cho rằng cả đời này định trước bên nhau cùng với súng đạn lạnh lẽo, ở nơi súng đạn loạn lạc bước đi lẻ loi đơn độc.

Thế nhưng, nhưng người thật sự đã tới rồi, ta chỉ muốn lau khô vết máu trên người, đi tới nắm lấy tay của người.

01.

Thời gian quay ngược lại năm 45 của Kỷ nguyên mới Liên bang.

Một hình chiếu ba chiều khổng lồ liên tục thay đổi ở phía trước của toàn bộ phòng họp, vô số bộ não đang hoạt động cả ngày lẫn đêm, theo dõi mọi chuyển động của con người. Hệ thống trí tuệ màu tím lạnh lùng quét chip nhận dạng dẫn đường và lính gác, sau đó thay thế nó bằng một đoạn mã phức tạp được chứa ở máy tính.

Nơi này là học viện Quân sự Liên bang, khóa thứ 21 đang tiến hành nhập học. Toàn bộ người trong hội trường đều nhốn nháo, tất cả mọi người đều đợi phát quân phục mới, thỉnh thoảng có học sinh mới bướng bỉnh không cách nào khống chế tinh thần lực, lập tức sẽ bị lính gác cấp cao áp chế thu lại.

Nhiều hình ảnh khác nhau liên tục được phát sóng rồi dừng lại, hết người này đến người khác, người phụ trách lão luyện nghiêm túc lên sân khấu diễn thuyết. Lúc đầu Hạ Tuấn Lâm còn hăng hái, ngay chốc lát sau đã bị bài diễn thuyết khô khan đánh gục.

Hạ Tuấn Lâm vô cùng buồn chán, ngồi ở ghế dựa chống đầu muốn ngủ, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó cọ cọ dưới chân.

Cậu cúi đầu, bên chân lại là một chú sư tử nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, chân sau run rẩy mà giẫm trên giày cậu, muốn đứng thẳng lên đem chân trước đến đầu gối Hạ Tuấn Lâm, bởi vì sức lực không đủ mà từ từ trượt xuống.

“Ngươi từ đâu mà chạy tới đây vậy hả?” Hạ Tuấn Lâm khom lưng ôm sư tử nhỏ lên, nó thoạt nhìn rất nhỏ, vẫn còn ở trạng thái của một con vật nhỏ thực sự, thoạt nhìn mới vừa ngưng kết lại chưa lâu.

Chính cậu cũng phân hóa thành dẫn đường chưa đầy 3 tháng, tinh thần lực còn yếu, chứ đừng nói gì tới tinh thần thể. Là một dẫn đường mới danh xứng với thực, cậu lần đầu tiên chân thực chạm vào tinh thần thể của người khác, Hạ Tuấn Lâm vừa mừng vừa sợ, cẩn thận từng li từng tí đem sư tử nhỏ ôm vào trong ngực.

“Ố, đây là tinh thần thể của cậu à?” lính gác hàng trước quay đầu lại, quan sát trên dưới một phen.

“Sư tử tuyết, sau khi tiến hóa theo gen cấp cao sẽ thành sư tử trắng. Con này có con ngươi màu đỏ, hiếm có trên thế giới, chủ nhân của nó có tinh thần lực chắc chắn không thấp.” Hắn thăm dò thử đụng tay vào, lại bị động vật nhỏ phát ra tiếng tức giận nơi cổ họng mà sợ tới mức rụt tay trở lại.

Hắn lúng túng cười, nhìn ngón tay trỏ của Hạ Tuấn Lâm gõ gõ vào chiếc mũi đen ẩm ướt của sư tử tuyết mà không có chướng ngại.

“Cậu còn rất thích trêu ghẹo nó”

“Nó thật biết điều.” Hạ Tuấn Lâm bị sự đáng yêu cực kỳ này nhịn không được vùi đầu vào mình sư tử tuyết hít một hơi, mặt trong nháy mắt bị đầu lười mềm mại của nó đánh lén.

Cậu sờ sờ, lời thuyết giảng trên đài một chữ cũng không lọt vào tai. Đến lúc người xung quanh đều đứng lên, cậu mới vội vã đứng dậy theo.

Vào thời gian cố định của mỗi năm, lúc tổng hợp lại nhập học lính gác cấp cao sẽ mang theo tất cả học sinh mới tuyên thệ. Cậu ở sau hội trường lớn, nhìn không rõ bộ dạng người đó, chỉ mờ nhạt nhìn thẳng quân kỳ sau lưng người nọ.

“Tôi tuyên thệ” giọng nói trầm và mạnh mẽ của người đó vang vọng khắp khán đài, “Vĩnh viễn trung thành với Liên bang, anh dũng chiến đấu, không sợ hi sinh”

“Bảo vệ mỗi một tấc đất, thẳng tới một khắc cuối cùng của sinh mệnh”

“Lời thề phía trên, tôi kiên quyết thực hiện, quyết không làm trái”

Thế hệ lính gác dẫn đường của họ đã được truyền thụ quá nhiều trách nhiệm từ khi còn nhỏ, trung thành cùng cứng cỏi chôn sâu bên trong xương tủy họ, theo tuổi tác mà tùy ý sinh trưởng lớn mạnh.

Âm thanh của mấy trăm người vang vọng cả hội trường, Hạ Tuấn Lâm ngay cả giọng của mình cũng không nghe rõ. Thế nhưng không thể không nói rất có sức cảm hóa, mỗi câu mỗi chữ theo lời tuyên thệ truyền tới, cảm giác máu trên người đều từ từ nóng lên.

Sau khi rời khỏi hội trường, sư tử nhỏ trong vòng tay của cậu đã ngủ rất say, lắc vài cái cũng không có ý muốn tỉnh lại.

Hạ Tuấn Lâm không biết phải làm sao, lại không thể đem nó về tòa tháp nơi dẫn đường sống, chỉ có thể ngồi ở đây đợi nó tỉnh lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện chủ nhân của nó nhanh phát hiện rằng không thấy tinh thần thể của mình.

“Cái đó…”

“Cậu ôm sư tử của tôi làm gì?”

Người nói chuyện cách cậu ba bậc thang, chân dài vai rộng, một thân quân phục càng làm bật lên vẻ anh tuấn mạnh mẽ. Tư thế đứng cũng rất không tập trung, giọng điệu không tốt lắm.

Hạ Tuấn Lâm bị vấn đề của đối phương làm cho nghẹn lời, vì sao ôm sư tử của anh ta? Rò ràng là nó chạy tới tìm tôi đấy nhá.

“Bởi vì….nó đang ngủ”

Đối phương không tỏ rõ ý kiến nhíu mi, tiến tới chỗ bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, hướng cậu đưa tay ra: “Đưa cho tôi”

Vừa tiếp xúc với khoảng không, sư tử tuyết nhỏ trực tiếp bị đánh thức, nó nheo mắt vươn vai rồi trong nháy mắt nhảy trở lại vòng tay của Hạ Tuấn Lâm, khi nhìn rõ Nghiêm Hạo Tường, lần này ngay cả đầu nó cũng chôn chặt.

………..

Hai người đồng thời trầm mặc một lúc.

Hạ Tuấn Lâm nhịn không được mở miệng nói: “Đây thật là tinh thần thể của cậu à?”

Cậu hoài nghi là có lý mà, tinh thần thể lại không gần gũi chủ thể, cậu đây là lần đầu tiên chứng kiến.

Nghiêm Hạo Tường vẻ mặt tức giận, nhìn sư tử tuyết trong ngực Hạ Tuấn Lâm.

Một lúc lâu sau mới mở miệng, Hạ Tuấn Lâm cư nhiên lại có thể nghe ra vài phần ủy khuất: “Tôi vừa học được cách cô đọng lại năng lượng tinh thần.”

Cái này cùng với bộ dạng ngang tàn ban nãy không giống nha, Hạ Tuấn Lâm vui vẻ. Cậu ngoài mặt vẫn là dáng vẻ quan tâm, chủ động giải vây nói: “Cậu có phải hay không phải về tòa tháp, nếu không chúng ta cùng nhau trở về?”

Trên đường trở về, Nghiêm Hạo Tường chủ động nói: “Tôi là Nghiêm Hạo Tường, năm nay 18 tuổi, ước mơ của tôi là trở thành 1 lính gác ưu tú”

Hạ Tuấn Lâm quả thực bị lời giới thiệu giản dị không màu mè của đối phương làm rung động một chút. Cái người này thoạt nhìn qua giống như cậu ấm kiêu ngạo không kiềm được, không nghĩ tới vẫn có nguyện vọng như vậy.

“Hạ Tuấn Lâm, khoa y.”

“Ừ, tôi thấy cậu cũng không giống dẫn đường chiến đấu.”

Hạ Tuấn Lâm mất hứng, “Có ý gì đây hả, tốt xấu gì cá nhân tôi cũng là cấp B đấy.”

Nghiêm Hạo Tường từ trên cao nhìn xuống quan sát hai má trắng nõn của Hạ Tuấn Lâm, lại nghiêng người cười nhéo nhéo cánh tay mềm mềm của cậu, một chút cũng nhìn không ra.

“Chỉ với tầm vóc của cậu, ở chiến trường tôi sợ cậu là bị đánh”

Mắt thấy Hạ Tuấn Lâm lại muốn mở miệng nói, anh vội vàng nói qua chuyện khác: “Lại nói, tinh thần thể của cậu là gì?”

Thật sự là không chuyện gì ra chuyện gì, Hạ Tuấn Lâm liếc mắt.

“Còn chưa ngưng kết ra, bất quá tôi đoán là mèo rừng, tôi thích mèo.”

Nghiêm Hạo Tường không chút xấu hổ tấn công cậu, yên lặng nhìn răng thỏ mơ hồ xuất hiện khi cậu nói chuyện, sự thực thực tâm đem cậu kéo qua.

“Hai ta có duyên như vậy, về sau tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Nghiêm Hạo Tường tính cách đơn giản, nhiều năm như vậy chưa bao giờ chủ động kết bạn, nhưng lúc này anh lại đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen mềm mại của người kia.

“Có tớ ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu.”

02.

Nghiêm Hạo Tường không nuốt lời.

Chú sư tử tuyết nhỏ bé đeo bám của anh trở thành cơ hội để hai người nhanh chóng làm quen với nhau. Hạ Tuấn Lâm đã nhìn con nhỏ nhanh chóng trở thành một con thú khổng lồ.

Hạ Tuấn Lâm 25 tuổi, không thể giữ nó được nữa, nhưng có thể dùng nó làm gối, kê chân và tựa lưng, giống như chủ nhân của nó cũng thế, cũng đối với Hạ Tuấn Lâm trung thành và tận tâm.

Năm ấy bọn họ mới quen nhau, rất nhanh liền bắt đầu ra vào giống nhau, Nghiêm Hạo Tường mỗi ngày chạy tới dưới tòa tháp dẫn đường đi học cùng Hạ Tuấn Lâm, đôi tay nghịch ngợm không biết đã biến đổi những gì mà dễ dàng trộm các loại đồ ăn vặt. Hạ Tuấn Lâm viết hơn nửa môn cấu tạo máy móc mà Nghiêm Hạo Tường ghét nhất, bọn họ cùng nhau trốn học giờ lịch sử Liên bang nhàm chán, lén lút đi tới sân huấn luyện tập bắn súng. Thỉnh thoảng Hạ Tuấn Lâm mở sách y học vừa dày vừa nặng, Nghiêm Hạo Tường sẽ ngã vào vai cậu ngủ một giấc.

Giá trị ngưỡng tinh thần của Nghiêm Hạo Tường cực kỳ cao, trình độ cá nhân của anh chỉ thiếu chút là có thể đột phá hạng A, rất nhanh đã làm chủ lực quân tham gia chiến trường. Hơn nửa học kỳ đầu, anh mặc quân phục lúc sau đã đủ tư cách mang hai sao quân hàm ở vai thuộc về Trung tá.

Ngày đó anh đem tay dính đầy bụi bẩn hết lau rồi lại xoa, xong mới dám cẩn thận đụng vào tinh thần thể vừa phân tách của Hạ Tuấn Lâm, một con thỏ tai cụp màu xám, nhỏ đến mức chỉ vỏn vẹn bằng một nắm tay của Nghiêm Hạo Tường.

Anh nhỏ giọng cùng thỏ nhỏ nói chuyện: “Chào bạn nhỏ, ngươi thật đáng yêu.”

Đều nói tinh thần thể là phản ánh chân thật nhất tính cách của dẫn đường, trước đây Nghiêm Hạo Tường hàng ngày luôn phàn nàn sư tử tuyết cùng anh không giống nhau chút nào, hiện tại thì anh thực sự tin những lời này rồi.

Tới tận khi 20 tuổi, kết quả khảo sát thể năng của Hạ Tuấn Lâm vẫn như cũ bị các thầy cô trách, cậu bị phạt quét dọn biên giới chiến khu, Nghiêm Hạo Tường chạy tới đấy giúp cậu. Có một bức tường cao giữa tòa tháp nơi dẫn đường và lính gác sống, bọn họ đánh bậy đánh bạ, vậy mà phát hiện có một chỗ đặc biệt thấp ngay biên. Từ đó Nghiêm Hạo Tường có thể nhảy xuống, tần suất tìm tới Hạ Tuấn Lâm càng nhiều hơn.

5 năm này, chiến tranh không ngừng, khiến cho con người chết dần. Nghiêm Hạo Tường thực sự xuất sắc, quân hàm càng đổi lại càng cao, người cũng càng trầm ổn hơn. Trong toàn quân khu, mọi người đều nói Nghiêm Thiếu tướng là một nhân vật hung ác, mới 25 tuổi, đã ngồi vững vị trí thứ hai trong chiến khu phương Bắc rồi.

Hạ Tuấn Lâm sau khi tốt nghiệp đương nhiên tiến vào sở y tế làm việc, cậu cố ý chọn một phòng làm việc có thể nhìn thấy cửa vào quân khu, cậu biết thợ máy của Nghiêm Hạo Tường, thậm chí biết tất cả lính gác đã chiến đấu cùng Nghiêm Hạo Tường. Cậu vô số lần thăm dò nơi mạnh nhất trong tinh thần vực của Nghiêm Hạo Tường, xử lý thông tin quá tải phía sau, cho tới tận khi người nọ bình ổn ngủ thiếp đi.

Một nhóm dẫn đường già thoái lui, người mới lại tiến tới. Bảy năm, bọn họ trước đây là người mới ngay cả tinh thần thể cũng không nắm vững trong tay, bây giờ trở thành nòng cốt của Liên bang, bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhanh chóng trưởng thành.

Hạ Tuấn Lâm nằm sấp ở cửa sổ phòng làm việc, cậu thật lâu chưa gặp Nghiêm Hạo Tường rồi. Cái người này bận rộn có khi chân không chạm đất, ngoại trừ chào buổi sáng và chúc ngủ ngon hàng ngày qua điện thoại, quả thực không có gì khác với đã bốc hơi khỏi thế gian.

Thỉnh thoảng một lần Hạ Tuấn Lâm quăng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trùng hợp sẽ bắt gặp Nghiêm Hạo Tường vừa mới xuống xe. Anh mặc quân phục chiến đấu, tay phải nghịch một khẩu súng nhỏ, bước nhanh về phía đài chỉ huy, nét mặt lạnh lùng.

Hạ Tuấn Lâm không biết mình có thể làm những gì, giữa bọn họ xuất hiện nhiều nhất là 4 chữ, chú ý an toàn.

Cậu có vẻ không cố ý, nhưng lại lặp lại rất nhiều lần, đừng để cho tớ gặp cậu trong phòng khám.

Cậu nhất định phải bình an.

03.

Tình hình chiến đấu gấp rút, quân khu bắt đầu tổ chức huấn luyện đặc biệt ban đêm, giấc ngủ của Hạ Tuấn Lâm đặc biệt nông, cho dù ở trong tòa tháp cách âm cực tốt, bình thường cũng bị tiếng báo động đánh thức, cậu tiện tay khoác bộ quần áo xuống lầu, lặng lẽ đứng ở rào chắn nhìn.

Chỗ đứng của Nghiêm Hạo Tường thường ngày, trống không.

Đến tận khi giải tán, Hạ Tuấn Lâm đang muốn tùy ý kéo lại một lính gác hỏi xem Nghiêm Hạo Tường đang ở nơi nào, ống quần lại như bị kéo kéo.

Cậu cúi đầu, sư tử tuyết trưởng thành khẽ cắn ống quần cậu, rồi lại nhả ra, ống quần của Hạ Tuấn Lâm lưu lại một dấu răng sáng.

Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống, sư tử tuyết cao lớn lập tức nằm xuống đất, cái đuôi vòng quanh chân Hạ Tuấn Lâm cọ tới cọ lui, lộ ra cái bụng mềm mại nhờ người vuốt ve.

“Ngươi sao lại ở chỗ này hả, chủ nhân của người đâu rồi?”

Nó được sờ thoải mái nheo mắt, một lát sau mới giãy giụa thoát khỏi tay của Hạ Tuấn Lâm, đi vào sâu trong rừng dựa vào thắt lưng của mình, thỉnh thoảng dừng lại dọc đường, quay đầu lại xem Hạ Tuấn Lâm đã đi theo kịp chưa.

Hạ Tuấn Lâm đi theo, trông thấy chỗ bãi cỏ cũ phía xa có người nằm, đơn độc.

Cậu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, nhân tiện nhặt mấy cây cỏ dại chẳng biết dính trên người đối phương từ lúc nào.

“Đây là sao đây, không đi huấn luyện, chạy tới đây lăn lộn vậy hả?”

“Hạ Tuấn Lâm, tớ muốn nằm lên trên chân cậu.” Nghiêm Hạo Tường trả lời một nẻo, đôi mắt ướt át nhìn cậu, chớp chớp mấy lần.

Lại nữa lại nữa rồi, Hạ Tuấn Lâm trong lòng oán giận. Quỷ ngây thơ, suốt ngày chỉ biết làm nũng.

“Thói xấu cũng không có ít.”

Cậu chấp nhận mà để nằm ngang hai chân, gánh vác sức nặng ngọt ngào.

Hạ Tuấn Lâm vuốt ve đầu Nghiêm Hạo Tường vài cái như chạm vào chó nhỏ, lại nhân tiện nhổ mấy cái lông bị dài của sư tử tuyết, làm cho động vật nhỏ thoải mái hừ nhẹ.

Cậu đem thỏ nhỏ thả ra, hài lòng nhìn hai đứa nhóc vừa kéo vừa ôm ở trên bãi cỏ lăn qua lăn lại.

Lặng lẽ thăm dò vào trong tinh thần vực của Nghiêm Hạo Tường, vô số đợt tuyết lạnh khiến Hạ Tuấn Lâm run một chút: Tâm tình cậu ấy không tốt.

Cậu nhẹ nhàng mà đánh tan những vướng víu nơi tinh thần vực của Nghiêm Hạo Tường, lặng lẽ đưa ra hướng dẫn để trấn an anh.

Nghiêm Hạo Tường không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời, lệ khí tàn bạo trên người bất tri bất giác mà tan đi phân nửa.

“Nhìn cái gì vậy chứ?” Hạ Tuấn Lâm chống tay trên bãi cỏ, học dáng vẻ ngẩng đầu của anh.

“Mặt trăng.”

Bọn họ nằm ở chỗ cao, chiến tranh liên miên đã gây ô nhiễm không khí nghiêm trọng, những vì sao sớm đã mất tích từ nhiều năm trước, mọi dấu vết tồn tại dường như đã bị màn đêm xóa nhòa, ngay cả vầng trăng tròn cũng bị che khuất sau lớp sương mù hoàng hôn, xen lẫn với một số thất bại xám xịt không rõ nguyên nhân.

“Nó một mực ở chỗ đó, nhìn loài người biến thành như thế này.”

“Cậu nói nó có hay không cảm thấy buồn bực?”

Ánh mắt Hạ Tuấn Lâm lại một lần nữa rơi trên mặt Nghiêm Hạo Tường, ánh trăng nhạt nhào phản chiếu mái tóc đen mềm mại của anh thành màu đường trông thật ấm áp, vầng trăng tròn yên bình trong mắt anh, trong đêm tối rực rỡ rạng ngời.

Cậu biết rõ áp lực của người kia có bao nhiêu lớn, ngôi sao trên vai cũng không phải đeo chỉ để trang trí. Trên chiến trường, Nghiêm Hạo Tường hạ lệnh tùy ý có khả năng sẽ khiến sinh mạng những thanh niên trẻ tuổi kia ngã xuống. Anh gánh vác nhiều quá rồi, cũng bị căng thẳng quá lâu.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, cậu hoàn toàn chấp nhận sự yếu đuối cùng lo lắng không yên của Nghiêm Hạo Tường.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, cọ vào trán đối phương, sợi tóc của cả hai trong nhất thời khó mà phân chia, lại rất nhanh trở về vị trí cũ. Cậu thở dài, tìm kiếm rồi nắm lấy bàn tay đầy hơi lạnh của Nghiêm Hạo Tường.

“Nó có khó chịu hay không thì tớ không biết, nhưng tớ biết, tớ không muốn thấy cậu khó chịu.”

Hạ Tuấn Lâm tránh thoát khỏi động tác muốn mười ngón tay đan xen của Nghiêm Hạo Tường, tay trái khẽ cầm bốn ngón tay của người kia. Tay Nghiêm Hạo Tường trắng dài, khớp xương vì cầm súng nhiều năm mà cứng rắn, lòng bàn tay lại ấm áp mềm mại.

Cậu giơ tay, chậm rãi dùng ngón trỏ vẽ một vòng tròn đều đặn trong lòng bàn tay Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường nằm ở đùi Hạ Tuấn Lâm, nhìn không thấy động tác của cậu, nhưng trong nháy mắt lại rất hưởng thụ mỗi một động tác tiếp xúc thân mật với Hạ Tuấn Lâm, da thịt sát nhau một chút ấy ngưa ngứa làm cho anh tê dại đi nửa cánh tay.

Khóa miệng tràn ra ý vui vẻ: “Có ý gì đây hả, vẽ một vòng tròn chửi mắng tớ à.”

Hạ Tuấn Lâm không phản ứng lại với lời nói đùa của Nghiêm Hạo Tường, vẻ mặt bình thản bù đắp cho những ngón tay đan vào nhau không thành kia, lại dùng sức quơ quơ hai tay đang nắm chặt chẽ của nhau.

“Tặng cậu một ánh trăng vĩnh viễn không biết buồn.”

Đôi mắt của Hạ Tuấn Lâm trong và sáng như pha lê, hàng mi rũ xuống tựa một mảng râm mát, bên trong cất giấu hình ảnh Nghiêm Hạo Tường hết sức quen thuộc, Hạ Tuấn Lâm ôn nhu cũng ung dung thản nhiên.

“Ánh trăng khổ sở kia thuộc về loài người, còn cái này chỉ thuộc về cậu.”

“Không cho phép buồn nữa, biết chưa.”

Chủ Đề