Mặc uyên là ai

0 Comments

[*] Mình mượn tiêu đềchương 19 trong truyện làm tiêu đề bài review.

Bạn đang xem: Mặc uyên có yêu bạch thiển không

Đường Thất Công Tử là một cái tên không mới trong làng ngôn tình Trung Quốc, được xếp vào “Bát tiểu lung linh” cùng với các tác giả khác khá quen thuộc như Thương Nguyệt, Minh Hiểu Khê, Yêu Chu, Mễ Lan… Tác phẩm của Đường Thất không hẳn là mới lạ nhưng cốt truyện kết cấu chặt chẽ, logic, không nhiều chi tiết thừa và đặc biệt cuốn hút người đọc ở giọng văn tưng tửng, phong cách hành văn nhẹ nhàng, bi thương nhàn nhạt. Một điều đáng nói nữa là phần lớn các nhân vật của Đường Thất từ chính đến phụ đều có một cá tính rõ ràng cho dù chỉ xuất hiện trong vài dòng hay được Đường Thất kể cả một câu chuyện dài.

“Ngưỡng mộ chân thành, thảo luận hơn một năm, chúng ta cảm thấy vị thượng thần Mặc Uyên này hẳn phải có bốn cái đầu, mỗi cái đầu trông về một hướng, con ngươi tròn xoe như gương đồng, tai to như quạt cỏ bồ, trán vuông, miệng rộng, vai tay lưng đều rộng, dày như núi đá, hai chân hai cánh tay đều thô ráp như đá tảng, thổi một hơi là dậy cơn cuồng phong, giậm một chân là đất rung chuyển.”Sau đến khi gặp được người, nàng lại thấy hơi coi thường Mặc Uyên, thậm chí đối với Mặc Uyên không có một chút cung kính, mặc dù Mặc Uyên luôn chăm sóc nàng rất chu đáo, nhưng chỉ vì nhìn Mặc Uyên thiếu anh dũng, hơi khác với tưởng tượng của nàng, nên Thiển Thiển không thèm nhận ân tình của người. Cho đến khi nàng uống rượu, gặp nạn ở chỗ thượng thần Dao Quang, được Mặc Uyên cứu, hình tượng của người trong mắt nàng mới được cải thiện.“Khi ấy, lần đầu tiên ta cảm thấy, cho dù Mặc Uyên không nói những lời kinh thiên động địa, thì giọng nói cũng sáng rõ trầm bổng. Cho dù cánh ta không được thô ráp như cột đá, cũng rất mạnh mẽ kiên cường. Mặc Uyên không còn là một bạch diện thư sinh.”Từ đó trong lòng Bạch Thiển dù năm vạn năm tuổi hay mười bốn vạn năm tuổi thì đối với Mặc Uyên vẫn một lòng tôn kính. Đối với Thiển Thiển Mặc Uyên là chiến thần duy nhất trong khắp bốn bể tám cõi, là người luôn xuất hiện giúp đỡ nàng khi gặp phải chuyện không hay, là sư phụ mà khi mỗi lần nàng đứng trước mặt đều cung kính thưa hỏi, không dám khinh nhờn một chút nào. Bởi thế, Thiển Thiển chưa bao giờ coi Mặc Uyên là một người đàn ông chân chính, nàng chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ, cảm kích và mang ơn người. Bạch Thiển tin tưởng Mặc Uyên tuyệt đối đến mức gần như một tín ngưỡng. Bạch Thiển tin sư phụ của nàng sẽ không chết, sẽ có ngày người sẽ nửa cười nửa không, khẽ gọi nàng một tiếng “Tiểu Thập Thất”. Nàng tin sư phụ của nàng là chiến thần bất bại, nên khi Mặc Uyên chết nàng mới muốn đem hết người trong thiên hạ ra bồi táng. Nàng tin sư phụ của nàng, nên trong lúc tuyệt vọng nhất việc đầu tiên nàng làm vẫn là cầu cứu người. Vì tin và tôn sùng như thế nên chắc chắn nàng không bao giờ dám đặt tư tình vào đấy. Nhưng còn Mặc Uyên thì sao, ai dám nói người không có một chút tư tình nào với Tiểu Thập Thất? Có lẽ ban đầu, Mặc Uyên đối với Thiển Thiển đúng thực là tình cảm thầy trò không hơn. Người không nhận nữ đệ tử, nhưng vì không rõ vì sao người vẫn chấp nhận Bạch Thiển và đối xử tốt với nàng, có chăng chỉ là chăm sóc nàng chu đáo hơn mà thôi. Nhưng chắc Mặc Uyên không biết, Bạch Thiển cũng là một kiếp nạn của người, một kiếp nạn mà khi người vượt qua được, cái người mất không phải là bảy vạn năm ngủ vùi mà còn mất đi tình cảm chưa kịp nói. Mặc Uyên yêu Thiển Thiển từ lúc nào? Phải chăng là từ khi người cứu nàng trong tay thượng thần Dao Quang, giận dữ và lo lắng khi thấy nàng bị hành hạ còn có nửa cái mạng, ôm chặt nàng trong tay, thì thầm thật dịu dàng: “Đừng sợ nữa, có sư phụ bảo vệ đây rồi”? Phải chăng người đã yêu nàng kể từ khi nàng và Lệnh Vũ bị Kình Thương bắt đi, khi gặp được nàng, việc đầu tiên người làm là ôm chặt nàng hồi lâu, hài hước nói: “Không sai, Lệnh Vũ gầy đi một chút, Tiểu Thập Thất lại béo lên một chút, coi như là chúng ta không bị thiệt thòi”. Phải chăng người đã yêu nàng đến mức sẵn sàng vì nàng mà chịu ba cú sét đánh, giúp nàng vượt qua thiên kiếp. Bị thương nặng như thế cũng không trách mắng nàng một câu, dung túng để nàng lười biếng không học thuật suy diễn để rồi cuối cùng vẫn là người gánh chịu.

Phải chăng người đã yêu sâu đậm đến mức ngay cả khi bế quan trị thương thấy nàng vì bị Ly Kính bỏ rơi mà uống đến say mèm cũng không tức giận, không mắng nàng ngốc nghếch. Chỉ chờ cho nàng tỉnh dậy, vẫn dịu dàng để nàng nằm trong lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Đôi mắt của tên Ly Kính đó rất sáng, chỉ tiếc là ánh mắt không được đẹp.”Nếu mà Mặc Uyên không yêu ThiểnThiển, tại sao người lại lo lắng cho nàng đến thế, tại sao người lại biết nàng ốm đi hay mập lên, tại sao ngay cả nàng cũng không rõ thiên kiếp của mình mà người lại biết rõ đến mức nhốt nàng vào lò luyện đan chỉ để thay nàng chịu nỗi đau ứng vào thân ấy. Nếu mà không yêu vì sao dù không thích giảng đạo, người vẫn chấp nhận đăng đàn giảng đạo, dù trong lòng người chả có hứng thú nhưng mà ở đó nhiều cảnh đẹp, Tiểu Thập Thất có thể giải tỏa tâm trạng. Nếu không yêu nàng, vì sao khi nghe nàng nói sắp thành thân với Dạ Hoa chén trà trong tay người lại nghiêng một cái, rớt một nửa ra ngoài. Vì sao khi nàng đến gặp người vào buổi đêm chỉ để an ủi người về chuyện của tỷ tỷ Trọng Doãn thì người lại lạnh lùng, tiếng đàn trong đêm lại hỗn loạn, hỏi một câu chẳng liên quan: “Ngươi đối với hắn, là thật lòng ư?”. Trước khi vào động đóng cửa tu luyện, thần sắc người bơ phờ mệt mỏi, không nói gì với các đệ tử khác, cũng chỉ hỏi nàng một câu: “Dạ Hoa đối với ngươi tốt chứ?”. Nếu không yêu làm sao có thể quan tâm đến hạnh phúc của nàng như thế?Người đóng cửa tu luyện, nhưng vì nghe được tiếng chuông Đông Hoàng nàng đánh mà bỏ tu luyện để đi gặp nàng. Nhưng tiếc là lúc ấy trong lòng Bạch Thiển chỉ có Dạ Hoa mà thôi.

Xem thêm:

“Ta cảm thấy chỉ cần có thể cứu được Dạ Hoa, chỉ cần có thể khiến chàng lại gọi ta một tiếng Thiển Thiển, đừng nói bảy vạn năm bảy mươi vạn năm ta cũng vui vẻ chờ.” Chẳng biết khi nàng nói câu này, Mặc Uyên có đau lòng không, nhưng ít nhất tôi thật sự muốn khóc cho Mặc Uyên. Ngay cả khi biết tin Dạ Hoa không chết, Bạch Thiển loạng choạng lên Cửu Trùng Thiên, ngã ra khỏi mây thì người đỡ nàng vẫn là Mặc Uyên. Mặc Uyên yêu Thiển Thiển là điều không thể chối cãi, chỉ tiếc người đã không sớm thổ lộ với Tiểu Thập Thất của người để rồi bảy vạn năm sau một giấc ngủ dài tỉnh lại thì đã không còn cơ hội nữa. Có phải Mặc Uyên đã sai lầm khi không sớm thổ lộ với Bạch Thiển hay không? Nếu người thổ lộ với nàng trước khi trải qua kiếp nạn chuông Đông Hoàng, phải chăng cuối cùng người ở bên cạnh Thiển Thiển sẽ là Mặc Uyên? Không. Mặc Uyên không sai. Người không thổ lộ với Thiển Thiển đó là bởi vì người rất hiểu Thiển Thiển. Bạch Chân đã từng nói: “Còn chuyện tim đập thình thịch chỉlà cảm nghĩ của con gái, nhưng cũng chỉ cần người con gái có một trái tim tinh tế và nhạy cảm thôi. Tuy muội là muội muội của ta, nhưng ta cũng phải nói một câu công bằng, rằng muội bẩm sinh chậm hiểu, làm thần tiên thì không tồi, nhưng về chuyện yêu đương thì thật dở. Cái tim đập thình thịch ấy, đối với muội thì có hơi nhiệt tình quá. Chậm hiểu như muội thì hợp với kiểu mưa dầm thấm lâu hơn”. Tôi nghĩ chắn hẳn Mặc Uyên biết rõ điều này nên người không vội vã thổ lộ với Thiển Thiển. Người chọn cách yên lặng ở cạnh nàng, dịu dàng che chở và chăm sóc cho nàng, mong một ngày mưa dầm thấu lâu, để nàng có thể hiểu và cảm nhận hết được trái tim người. Có điều, đáng tiếc cả đời này Thiển Thiển không hiểu được Mặc Uyên. Đúng là Thiển Thiển rất tin tưởng Mặc Uyên, nhưng nàng rõ ràng không hiểu người. “Nhưng sự phụ che giấu rất giỏi, luôn luôn che giấu rất giỏi.” Không phải người che giấu giỏi mà bởi vì người trong mắt người khác luôn là chiến thần bất bại, dù có thể nào cũng không ai tưởng tượng được người lại thất bại bởi chính chuông Đông Hoàng do người tạo ra. Nhưng mà cả đời Mặc Uyên chưa từng làm người khác thất vọng, đây là bản lĩnh của một nam nhi kiêu hùng, cho nên, trước khi lâm chung, người vẫn quay đầu khẽ nhếch môi cười, nói hai tiếng: “Đợi ta”. Bởi hai tiếng nặng ngàn cân này màThiển Thiển đã dùng nửa cuộc đời mình để đợi người. “Bảy vạn năm, nửa cuộc đời của ta. Ta dùng nửa đời mình để làm một việc duy nhất đó là ngóng trông sư phụ tỉnh lại. Hôm nay, cuối cùng người đã tỉnh lại rồi.” Nhưng chắc nàng không biết, Mặc Uyên sẽ dùng cả cuộc đời để thương nhớ nàng. Nhân loại có lục đạo luân hồi [1], nhưng Mặc Uyên, Bạch Thiển, Dạ Hoa… họ lại không có. Họ chỉ có thể sống cả cuộc đời dài đằng đẵng này với một kí ức khắc cốt ghi tâm. Bởi thế, nỗi đau của người ai có thể thấu hiểu được. Chắc hẳn cũng có lần, người muốn hỏiThiển Thiển câu mà Dạ Hoa từng hỏi: “Thiển Thiển, chỗ này của nàng, có dành cho ta vị trí nào không?”. Đáng tiếc, tình nhen tự thuở nào, mà nồng thắm không hay…

Những hy sinh thầm lặng của Dạ Hoa [Triệu Hựu Đình] đã được đền đáp một cách xứng đáng ở tập 48 và 49. "Lão bà bà" Bạch Thiển cao ngạo lạnh lùng lần đầu tiên chính thức thổ lộ tình cảm với vị thái tử Thiên tộc. Một câu "Ta yêu chàng" thôi cũng đủ khiến khán giả mủi lòng. Để được nghe tiếng yêu này, Dạ Hoa đã phải tổn hao biết bao nhiêu tâm sức, người xem đã phải biết bao đêm mất ngủ "cày phim" Tam Sinh Tam Thế.

"Dạ Hoa, ta yêu chàng, thật sự yêu chàng" xứng đáng là câu thoại ấn tượng nhất trong hai tập 48 và 49

Tiếng yêu ngọt ngào, chân thành của Thiển Thiển bất giác đã làm cho Dạ Hoa rơi nước mắt. Nhưng đó không phải là nước mắt của khổ đau, dằn vặt và bất lực, mà đó là những giọt nước mắt vỡ òa trong hạnh phúc. Niềm sung sướng như ngập tràn trong các phân cảnh tiếp theo của phim, khiến khán giả cũng vui lây.

Biểu cảm đáng yêu của "cục bột nhỏ" khi Dạ Hoa bế xốc Bạch Thiển lên

"Thánh phán" A Ly rất ít khi xuất hiện, nhưng một khi đã lên sóng là cực kỳ bá đạo "Phụ thân thể lực không tốt có phải là chỉ bế được A Ly mà không bế được mẫu thân?". Dứt lời, Dạ Hoa liền bế xốc Thiển Thiển.

Đúng là niềm vui nối tiếp niềm vui, Dạ Hoa chính thức giới thiệu Bạch Thiển với thần tiên trong Thiên cung, Cô Cô tức tốc về Thanh Khâu báo hỷ sự với cha mẹ.

Giới thiệu tập 51 - 52 của phim: Phượng Cửu tự tay cắt đuôi hồ ly khắc tên Đông Hoa lên đá tam sinh

Đón xem tập 51 - 52 của Tam Sinh Tam Thế: Thập Lý Đào Hoa vào tối ngày 26/02.

Video liên quan

Chủ Đề