Tiết tháo là gì trong ngôn tình

Chương 29: Bình tĩnh quay ngựa

Chương 29: Bình tĩnh quay ngựa

Thời điểm Cố Tử Ngôn tỉnh dậy, phát hiện mình cư nhiên lại đang quy củ nằm ở trên giường, hắn nhớ rất rõ trước khi hắn mất đi ý thức cũng không phải là nằm ở đây.

Nâng mắt nhìn xung quanh, nguyên bản căn phòng cũng chỉ có hắn cùng với Mặc Liễm, lúc này lại nhiều hơn một bóng người. Đó là một trung niên tu sĩ râu tóc bạc trắng, hắn lẳng lặng ngồi ở trong phòng trước bàn đọc sách, trên bàn chẳng biết lúc nào đã đặt một cái huân hương,(*) luân hương đốt cũng đã lâu cũng đã sắp tàn.

(*) Luân hương: Ly hương (cái hũ nhỏ dùng để gim nhan, hương là nhan. Ở đây luân hương sắp tàn có nghĩa là nhan trong ly hương sắp tàn.)

Mùi thơm của luân hương này vô cùng nhạt, ngửi một hồi cũng không miêu tả được mùi hương này ra sao. Chỉ biết nó như có như không bay vào trong mũi, dường như rất mờ nhạt lại tựa hồ như có thể bao trọn lấy hồn phách của người ngửi được, nhượng ý thức trở nên thanh tĩnh yên bình đến lạ thường.

Là Tịnh Hồn hương, Cố Tử Ngôn rất nhanh liền nhớ tới đạo hương thơm này tên là gì.

Này hương thơm cùng tên của nó có tác dụng giống nhau, có thể làm cho tâm tình an ổn, vừa rồi trong ảo cảnh mùi hương mà Cố Tử Ngôn ngửi được, chính là mùi hương này.

Ngẩng đầu nhìn Cố Tử Ngôn liếc mắt một cái, trung niên tu sĩ cười nhạt, phất tay đem luân hương chưa cháy hết dập tắt, sau đó nói: Hoàn hảo, ngươi lại có thể trước thời hạn mà thoát ra. Ngược lại nếu nén hương này đã đốt xong mà ngươi vẫn còn chưa có tỉnh, ta đại khái chỉ có thể tìm một chỗ thoáng đãng ở Thiên Hàn phong này mà chôn ngươi xuống.

Sư phụ. âm thanh thanh lãnh của Mặc Liễm truyền đến, hai chữ này chính là hướng trung niên tu sĩ nói.

Cố Tử Ngôn lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Mặc Liễm đang ngồi ở đối diện trung niên tu sĩ đã thay đổi một thân quần áo sạch sẽ. Thân thể không còn ướt đẫm nước, một thân bạch y cũng trở nên gọn gàng, tất cả đều trở nên như dĩ vãng một thân quạnh quẽ giống như là chưa từng xảy ra cái gì.

Trên bàn đặt một bàn cờ, không biết hai người đã hạ xuống bao nhiêu nước cờ, chỉ thấy trên bàn cờ hầu như đã bị lấp đầy bởi hai mảnh đen trắng.

Được được được ta không dọa hắn nữa. Lần đầu tiên thu đồ đệ đệ, cái gì không học, lại đi học bao che khuyết điểm. Trung niên tu sĩ một bên cười, một bên đưa tay nâng một quân cờ đen, đặt lên trên bàn cờ rồi cười rộ lên, Ầy, ta thắng rồi.

Mặc Liễm thu hồi tầm mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên người Cố Tử Ngôn, nhìn bố cục trên bàn cờ, hắn trầm mặc nửa ngày mới nói: Ta thua rồi.

Cũng thực sự là kỳ quái, dùng kiếm thuật ngươi học được có thể xưng là trò giỏi hơn thầy, này đối với đánh cờ lại u mê không học được. Trung niên tu sĩ nhanh chóng đem bàn cờ dẹp đi, ánh mắt đột nhiên rơi xuống trên người Cố Tử Ngôn.

Ánh mắt của hắn dường như có sinh mệnh, nhìn đến Cố Tử Ngôn có chút sợ hãi.

Không định giới thiệu một lần nữa à? Thượng Viêm .

Đột nhiên cái danh tự kia lại từ trung niên tu sĩ thốt ra, Cổ Tử Ngôn kinh ngạc mở lớn đôi mắt, sau đó hắn dần bình tĩnh lại hạ xuống tầm mắt. Bằng những việc hắn đã làm trong ảo cảnh, bị phát hiện cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

Huống chi vị trung niên tu sĩ này, là người đã từng phi thăng lên tiên giới Thanh Viên tổ sư.

Bất quá Không phải hắn đã thành tiên rồi sao?

Bằng không Thái Hoa tiên tông cũng không có gọi là Thái Hoa tiên tông, chỉ có thể được kêu là Thái Hoa tông. Dù sao chữ Tiên này, cũng không phải tùy tiện môn phái nào cũng có thể dùng. Nó tương đương với một cái danh hiệu, chỉ có môn phái đã từng có người phi thăng mới có thể vinh hạnh được sở hữu cái danh hiệu này. Dính dáng đến chuyện của tiên giới Cố Tử Ngôn hoàn toàn mù mịt, bởi vì trong [Cửu Thiên] cũng chỉ sơ sài hai ba câu nói về nơi này. Toàn thể cốt truyện cũng không dính dáng chút nào tới tiên giới. Cho nên hắn cũng không rõ ràng, sau khi phi thăng đến cùng sẽ xãy ra cái gì: Chẳng lẽ sau khi thành tiên còn có thể tùy tiện trở về sao?

Bất tri bất giác, Cố Tử Ngôn cư nhiên đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Nghe đến lời này của hắn, Thanh Viên cuối cùng cũng là cười ra tiếng: Cũng chưa từng có người nào nói, sau khi phi thăng sẽ không được trở về? Bất quáChuyện của ta có thể bỏ qua. Hiện tại chúng ta có thể bàn luận một chút về chuyện của ngươi không?

Lần này nếu thừa nhận ngay lập tức nhất định là tìm đường chết. Cố Tử Ngôn cúi đầu suy nghĩ một chút, mở miệng câu nói đầu tiên chính là: Ta không đoạt xác, cũng chưa từng nghĩ đến, điều này Huyền Cốc trưởng lão của Thái Hoa tiên tông có thể làm chứng, điều này hoàn toàn chỉ là một một chuyện ngẫu nhiên,

Thanh Viên tổ sư gật gật đầu: Cho dù muốn đoạt xác, cũng sẽ không có người đợi đến một trăm năm mới chịu ra tay. Ta đoán, bởi vì nguyên hồn ly thể quá lâu, tu vi của ngươi đã bị bào mòn gần như không còn, cho nên hiện tại chỉ có thể làm lại từ đầu.

Không sai, dù sao ta lúc đó cũng tưởng như đã chết rồi, thời điểm mở mắt một lần nữa dáng vẻ đã giống như hiện tại . Đã trải qua bao lâu, có chuyện gì xảy ra, toàn bộ cũng không thể tự biết được. Cố Tử Ngôn nói điều này thời điểm, nội tâm còn không quên yên lặng phun tào, nhớ đến lúc đó mới vừa tỉnh lại liền bị Mặc Liễm dẫn tới thiên kiếp đập cho xém chút nữa chết thật.

Bất quá hắn cũng không có ý định nói ra, việc này nếu như hắn cố tình nhắc lại cũng tương đương hắn muốn Mặc Liễm phải báo đáp. Lại nói Mặc Liễm lúc đó cũng đã tiêu hao tâm huyết đem hắn cứu trở về, còn dùng linh nguyên trân quý tận tình chữa trị linh căn cùng thân thể hắn, từ những việc hắn đã làm cũng coi như đã thanh toán xong.

Về sau có vài chuyện vụn vặt xảy ra, ta cùng với Thanh Hủy của Tuyết Lâu xảy ra xung đột, nếu không phải Huyền Cốc trưởng lão đem ta mang về, đại khái ta lại được chết thêm một lần. Nói tới chỗ này, Cố Tử Ngôn biểu tình có chút khẩn trương nhìn Mặc Liễm một cái, mới tiếp tục nói: Chuyện tiếp sau đó, ngươi đại khái đều biết . Nói thật, ta cũng không hiểu rõ, tại sao ta cuối cùng lại làm đệ tử của Thiên Hàn phong.

Ngoài dự tính là Mặc Liễm cư nhiên đối với câu nói này có phản ứng. Ánh mắt của hắn di chuyển, nhìn về phía Thanh Viên tổ sư. Trên thực tế hắn cũng rất muốn biết, lúc trước Thanh Viên tổ sư tại sao đặc biệt truyền tin cho hắn, muốn hắn phải thu Cố Tử Ngôn làm đệ tử.

Thanh Viên tổ sư khoát tay áo một cái: Đừng nhìn ta, đồ đệ này là ngươi tự mình nhất định muốn thu, ta chỉ là phụ trách tại ngày thứ hai nhắc nhở một chút.
Ta? Mặc Liễm lộ ra vẻ mặt đặc biệt kinh ngạc, tuy rằng rất nhỏ bé, mà đối với hắn mà nói để biểu hiện vẻ mặt rõ ràng như vậy, xác thực hắn phải khiếp sợ đến cỡ nào.

Đúng, chính là ngươi. Chỉ có điều Ngươi lại nhớ không được. Đối với chuyện này Thanh Viên tổ sư cũng cảm thấy có chút đau đầu, rồi lại không muốn đem toàn bộ ngọn nguồn đều vạch trần ở đây, vì vậy thở dài, Thôi, ngươi cứ coi như ta nhìn trúng cái này đồ tôn đi.

Cố Tử Ngôn không nhịn được khóe miệng giật một cái, hắn đang nói gì vậy!!! Lớn tuổi rồi cũng không có nghĩa là có thể nói lung tung được không hả!!!

..Ân Mặc Liễm chỉ trả lời một chữ, chuyện khác một mực cũng không đề cập tới.

Ồ? Cố Tử Ngôn đột nhiên suy nghĩ khung cảnh này có chút kỳ quái.

Không đúng a hai người này có phải là bình tĩnh quá mức rồi không? Thanh Viên tổ sư tốt xấu còn đề ra hai vấn đề, còn Mặc Liễm từ đầu đến cuối chỉ bảo toàn một bộ dạng yên tĩnh không phát biểu ý kiến, thật giống như Cố Tử Ngôn chính là Thương Viêm Ma tôn loại chuyện này, căn bản đối với hắn không hề có ảnh hưởng gì.

Trong tưởng tượng của hắn nếu đã bị phát hiện liền sẽ bị trục xuất sư môn, nhốt vào ngục giam sâu thẳm, hoặc là trực tiếp kéo ra ngoài chém, những chuyện đại loại như vậy cư nhiên toàn bộ đều không có phát sinh a!

Một chuyện cuối cùng, ngươi bái vào Thái Hoa tiên tông có phải hay không là vì báo thù?

Đây không phải là mục đích, đương nhiên nếu như có cơ hội, ta cũng rất nguyện ý đâm hắn một nhát. Cố Tử Ngôn cũng không có nói dối, bất kể mục đích hắn bái vào Thái Hoa tiên tông là do yêu cầu của hệ thống chiếm đến tám chín phần. Mặc dù vậy hắn xác thực rất muốn báo thu, bất quả còn chưa đến lúcHắn cũng không phải là thằng ngốc, hiện tại bản thân chỉ vừa mới ngưng khí kỳ, lúc này mà giết bọn họ cũng không gọi là báo thù mà là đi tìm đường chết.

Ngươi ngược lại rất ngay thẳng.

Nếu ta nói ta không nghĩ báo thù kẻ làm cho ta phải hồn phi phách tán, ngươi sẽ tin sao? Lâm Cảnh vốn là đại đệ tử dưới trướng của ta, ta tự nhận đối với hắn chưa từng để hắn thua thiệt bất kỳ người nào, sau lưng ta hắn lại nảy sinh căm ghét, liền vì địa vị cùng mỹ nhân phản bội với ta. Một trăm năm danh lợi hắn đạt được, đều là dùng mạng của ta đổi lấy, chẳng lẽ ngươi muốn ta phải tha thứ cho hắn? Về phần Huyền Hoài ta không nói đến, năm đó nhi tử của hắn xác thực là chết dưới tay của ta, oan oan tương báo, ai cũng biết đây là một cái tử cục, nhưng cũng không ai muốn bởi vì vậy mà ngừng tay.

Thanh Viên lắc đầu nói: n ân oán oán của hậu bối các ngươi, ta một người ngoài sẽ không nhúng tay. Chỉ là Thái Hoa tiên tông này là do ta một tay sáng lập, Huyền Hoài mặc dù tâm tính khác thường, nhưng chung quy cũng từng là đệ tử của ta. Bây giờ Lâm Cảnh đã chết, nếu không phải ngươi gây nên ta cũng sẽ không ở trên sự kiện này làm khó dễ cho ngươi, nhưng ngươi nếu là ngày sau muốn tìm Huyền Hoài báo thù, Thái Hoa tiên tông cũng sẽ không ngồi yên để cho ngươi muốn làm gì thì làm.

Ý của ngươi là ? Cố Tử Ngôn đem lời nói của Thanh Viên tại trong óc đảo qua một vòng, tựa hồ phát giác ra chút gì.

Ngươi này đồ tôn thu cũng thu rồi, ta một sư tổ cũng không thể đem ngươi tái đuổi ra ngoài đi? Ngươi nhìn đồ đệ này của ta một chút, ta nói ngươi hai câu liền muốn bao che khuyết điểm, cho nên những chuyện khác cũng không nên nói nữa. Thanh Viên dường như bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Mặc Liễm liếc mắt một cái, Huống chi, đem ngươi thả ở chỗ này có người nhìn đến, cùng với việc thả ngươi ở bên ngoài ngang ngược thì an tâm hơn một chút.

Cố Tử Ngôn nghe lời này càng nhất thời giận dữ: Ai ngang ngược?! Ta từ khi sống lại đến giờ cũng chỉ là một tên xui xẻo thôi có được không? Giúp đồ đệ của ngươi chắn một đạo thiên kiếp, lại bị một đồ đệ khác của ngươi ném tới Quy Khư thủy ngục, suýt chút nữa liền xương cốt cũng không còn, rõ ràng ta mới là người bị hại có được không hả!!?

Thế nhưng là một cái tay mơ chỉ mới ngưng khí kỳ, Cố Tử Ngôn tại một cái đã phi thăng lão tổ tông, cùng một cái Độ kiếp kỳ Sư phụ trước mặt, chỉ có thể yên lặng, làm bộ bình tĩnh mở miệng: Bây giờ Thượng Minh Giáo từ lâu đã đổi chủ, Thượng Viêm Ma tôn chỉ là cô hồn dã quỷ trong miệng của mọi người mà thôi. Bây giờ ta bất quá là người bình thường, hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu, huống hồ với chút bản lãnh này, tại trước mặt kiếm tiên Mặc Liễm trước mặt cũng không có thể làm nổi lên sóng gió gì được.

Hi vọng như lời ngươi nói. Nếu đã đạt thành thống nhất, Thanh Viên tổ sư cũng đứng dậy, Vậy lão già đáng ghét ta đây đi trước một bước, chuyện ngày hôm nay, sẽ không lại có thêm những người khác biết đến. Đương nhiên, đây chỉ là dưới tình huống ngươi không làm ra hành động gì kịch tính, có hiểu không?

Ta hiểu, sư tổ người đi thong thả. Cố Tử Ngôn vẻ mặt tối sầm hướng Thanh Viên tổ sư chắp tay bái biệt, thực sự là hận không thể lập tức giúp hắn đi ra ngoài.

Thanh Viên tổ sư nhìn biểu tình xoắn xuýt kia của hắn cười ha ha, nói đến, không nghĩ tới năm đó Thượng Viêm ma tôn dĩ nhiên hiện tại lại trở thành đồ tôn của hắn, ngẫm lại cũng là loại chuyện cực kỳ thú vị. Hắn hai bước đi tới ngoài cửa, sau đó dưới chân lập tức sinh ra mù mịt mây khói, rồi biến mất giữa mênh mông tuyết rơi.

Hô nhìn thân ảnh của Thanh Viên tổ sư triệt để không còn, Cố Tử Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là tâm hồn nhỏ bé của hắn còn chưa kịp an tĩnh, lại suýt bị câu nói của một người làm cho giật mình.

Sau này phải gọi là sư phụ. Mặc Liễm vẫn đang ngồi trước bàn đọc sách, âm thanh nhàn nhạt thổi qua, Cố Tử Ngôn nghe đến trong tai lại hiện ra vô cùng rõ ràng.

Không phải là mới vừa rồi trong lúc nói chuyện chỉ thuận miệng kêu một tiếng Mặc Liễm thôi sao Có cần để bụng như vậy không a. Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, thật giống như là từ lúc bái sư đến giờ hắn vẫn luôn không có gọi qua một tiếngsư phụ nha! hiện tại hết thảy đều đã thẳng thắn, Cố Tử Ngôn ngược lại là cảm thấy được có chút thân thiết Ừm.

Đi ngủ đi, ngày mai Bạch Long Phong có bài giảng vào buổi sáng. Mặc Liễm lúc nói chuyện vẫn luôn không quay đầu lại, ngược lại tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên bàn, nhìn chằm chằm cái hộp gỗ màu đen mà Cố Tử Ngôn đã thu dọn ngay ngắn. Đầu ngón tay của Mặc Liễm đặt ở bên cạnh hộp gỗ, lại chậm chạp không có động tác, phảng phất đang do dự cái gì.

Xem ra, nội tâm của hắn cũng không phải bình tĩnh như hắn đang thể hiện.

Nhìn Mặc Liễm hành động như vậy, Cố Tử Ngôn trước khi đi bỗng nhiên nghiêng đầu lên, hướng về hắn nói một câu: Sư phụ. Thân kiếm đã gãy, cũng không còn kiếm phách, cũng đã trở nên vô dụng, vẫn là nên ném đi.

Chuyện năm xưa, vốn nên tan thành mây khói, giữ lại bất quá là cấp người sống tăng thêm phiền não.

Thượng Viêm ma tôn đã chết vào trăm năm trước, bây giờ sống lại chính là hắn Cố Tử Ngôn. Thoát khỏi thân phận hệ thống đã từng giao cho, hắn xác thực đối với vài người cùng với cố sự năm đó có chút hoài niệm, nhưng những điều đó cũng không thể ngăn cản hắn một lần nữa sống là chính mình.

Nghĩ đến đó, Cố Tử Ngôn nâng lên y phục của chính mình, đẩy cửa ra khỏi gian phòng của Mặc Liễm. Khi hắn chuẩn bị đóng cửa lại thời điểm, hắn nghe thấy Mặc Liễm nhẹ giọng nói một chữ.

Được.