Top 5 chạy lùi tưởng tượng năm 2022

Bài văn Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe gồm dàn ý phân tích chi tiết, sơ đồ tư duy và 10 bài văn phân tích mẫu hay nhất, ngắn gọn được tổng hợp và chọn lọc từ những bài văn hay đạt điểm cao của học sinh lớp 9. Hi vọng với
10 bài Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe này các bạn sẽ yêu thích và viết văn hay hơn.

Show

Đề bài: Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xetrong tác phẩm Bài thơ tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó.

Mục lục

  • Dàn ý Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 1
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 2
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 3
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 4
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 5
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 6
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 7
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 8
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 9
  • Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 10

Dàn ý Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe

1. Mở bài:

Trong cuộc sống, có những người ta chỉ gặp một lần, chỉ trò chuyện chốc lát nhưng cũng đã để lại nhiều dấu ấn, tác động sâu sắc đến cuộc sống chúng ta. Thật may mắn và tình cờ, tôi đã được gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật. Cuộc gặp gỡ và trò chuyện ấy đã tác động rất nhiều đến suy nghĩ và tình cảm của tôi.

2. Thân bài:

– Kể lại tình huống được gặp gỡ, trò chuyện với người lính lái xe (Nhà trường tổ chức cho lớp đi thăm nghĩa trang Trường Sơn ngày 27-7. Ở đó, tôi được biết người quản trang chính là người lính Trường Sơn năm xưa…)

– Miêu tả người lính đó (ngoại hình, tuổi tác, …)

– Kể lại diễn biến cuộc gặp gỡ và trò chuyện:

– Tôi hỏi bác về những năm tháng chống Mỹ khi bác lái xe trên tuyến đường Trường Sơn.

– Người lính kể lại những gian khổ mà bác và đồng đội phải chịu đựng: Sự khốc liệt của chiến tranh, bom đạn của kẻ thù là xe bị vỡ kính, mất đèn, không mui.

– Người lính kể về tinh thần dũng cảm, về tư thế hiên ngang, niềm lạc quan sôi nổi của tuổi trẻ trước bom đạn kẻ thù, trước khó khăn, gian khổ -> Những suy nghĩ của bản thân (xen miêu tả nội tâm + Nghị luận)

3. Kết bài:

– Chia tay người lính lái xe.

– Suy nghĩ về cuộc gặp gỡ, trò chuyện:

– Những câu chuyện người lính kể cho tôi nghe tác động rất nhiều đến suy nghĩ và tình cảm của tôi.

– Tôi khâm phục và tự hào về thế hệ cha ông anh dũng, kiên cường đánh giặc và làm nên chiến thắng vẻ vang.

– Tôi thấm thía hơn giá trị thiêng liêng của chủ quyền tự do, độc lập mà dân tộc ta đã đổ bao xương máu mới giành được.

– Liên hệ với bản thân: phấn đấu học tập, tu dưỡng.

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 1

Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân và quốc phòng toàn dân, ngày 22 tháng 12, để chúng tôi hiểu thêm về lịch sử chiến đấu của dân tộc, nhà trường đã mời đoàn cựu chiến binh về thăm và trò chuyện. Trong đoàn đại biểu đó, tôi bắt gặp một người lính trên ngực gắn nhiều huân chương và trong buổi lễ chú đã giới thiệu mình là người lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Cuối buổi, tôi đã lân la đến gặp và có cuộc nói chuyện thú vị với chú.

Các bạn có lẽ không thể hình dung được, người chiến sĩ lái xe trẻ trung, sôi nổi năm xưa giờ đĩnh đạc, oai nghiêm trong bộ quân phục mới. Chú có giọng nói khoẻ, ấm áp và tiếng cười âm vang. Cùng tháng năm, khuôn mặt tuy đã già dặn nhưng vẫn có vẻ hóm hỉnh, yêu đời của người lính. Qua trò chuyện, có thể thấy chú là người rất vui tính, nhiệt tình, đặc biệt là khi chú kể cho tôi về cuộc đời người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm ấy. Chú kể với tôi, năm 1969 là năm chú thường cùng các anh em trong tiểu đội lái xe qua đây, cũng là năm mà Mĩ đánh phá rất ác liệt trên tuyến đường này. Bởi đường Trường Sơn, tuyến đường Hồ Chí Minh lịch sử là tuyến đường quan trọng nhất, là đầu mối giao thông, liên lạc hai miền Bắc – Nam

Chúng quyết phá cho bằng được. Chúng thả hàng ngàn tấn bom, cày xới những khung đường, đốt cháy những khu rừng. Hàng nghìn cây đã đổ, muông thú mất chỗ ở. Đã có nhiều người ngã xuống để bảo vệ con đường. Tuy Mĩ đánh phá ác liệt thật, nhưng những đoàn xe vận tải vẫn ngày đêm nối đuôi nhau trên con đường, đem theo bao lương thực, vũ khí đạn dược cho chiến trường miền Nam. Kể một lúc, chú lại mỉm cười và nói với tôi:

– Cháu thấy đấy, cuộc chiến đấu của các chú trải qua biết bao gian khổ, khó khăn. Những năm tháng ác liệt đó đã khắc hoạ cả một thời kỳ lịch sử của dân tộc ta oanh liệt hào hùng. Trên tuyến đường Trường Sơn giặc Mĩ đánh phá vô cùng ác liệt; bom Mĩ cày xới đất đai, phá hỏng những con đường, đốt cháy những cánh rừng, phá huỷ biết bao nhiêu những rừng cây là lá chắn của ta. Nhưng không vì “bom rơi đạn lạc” như vậy mà các chú lùi ý chí, các đoàn xe vận tải ngày đêm nối đuôi nhau ra tiền tuyến, các chú còn phải đi trong bóng đêm theo sự hướng dẫn của các cô thanh niên xung phong để tiến về phía trước trong màn đêm sâu thẳm của rừng hoang. Có hôm trời tối Mĩ phát hiện ra, ta chuyên chở qua rừng, bọn chúng đã thả bom để không cho ta qua, phá vỡ chiếc cầu nối Bắc – Nam. Nhưng đặc biệt hơn cả là đoàn xe vận tải không có kính vì bị “bom giật bom rung kính vỡ đi rồi”. Bom đạn trải xuống hàng loạt khiến nào là kính, nào là đèn vỡ, mui xe bẹp, nào là thùng xe xước… Không có đèn vượt qua dãy Trường Sơn đầy nguy hiểm như thế mà các chú vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ đánh Mĩ, chạy dọc Trường Sơn. Chẳng khác nào “châu chấu đá xe”, Mĩ với bao nhiêu thiết bị tối tân để đánh ta nhưng chúng ta đã vượt qua những gian khổ để đánh chúng. Chú còn nhớ trên các cabin những chiếc xe như thế, bọn chú không có vật gì để che chắn cả, gió táp vào mặt mang theo bao nhiêu là bụi. Gió bụi của Trường Sơn làm mắt cay xè, tóc bạc trắng như người già còn mặt thì lấm lem như thằng hề vậy, thế mà không ai cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc hút ngang nhiên, ai nấy nhìn nhau rồi cười giòn giã vang khắp dãy Trường Sơn.

Với những ngày nắng là như vậy nhưng đến lúc mưa thì các chú còn khổ hơn nhiều, Trường Sơn mỗi lúc mưa là mưa như trút nước cộng thêm vào đó là những giọt sương muối ở rừng hòa vào dòng nước mưa phả vào da thịt của các chú tê rát cả da mặt, áo thì ướt hết. Lắm lúc lạnh quá các chú phải tì sát vào nhau mà nghĩ thầm: “Vì bảo vệ Tổ quốc phải vượt qua dược thiên nhiên thì mới là những người lính của bộ đội Cụ Hồ”. Vì những lời nhủ thầm đó mà chú và các đồng đội mới trải qua được sự khắc nghiệt được thiên nhiên, thiên nhiên trong thời kỳ đó lắm lúc cũng là kẻ địch của mình đấy cháu ạ. Thế nhưng các chú vẫn cầm vô lăng lái một cách hăng hái hàng trăm cây số nữa có đâu cần thay người lái, gió lùa rồi quần áo lại khô thôi.

Cháu biết không: Người lính Trường Sơn năm xưa giản dị, đơn sơ lắm. Để trải qua những ngày tháng ấy các chú phải vượt qua biết bao nhiêu gian lao vất vả mà đặc biệt là phải biết vượt qua chính mình, có ý chí chiến đấu cao. Vượt qua những khó khăn như thế con người mới hiểu được sức chịu đựng của mình thật kỳ diệu. Xe không kính cũng là một thú vị vì ta có thể nhìn cả bầu trời, không gian rộng lớn khoáng đạt như ùa vào buồng lái, những ngôi sao đều nhìn thấy và những cánh chim chạy thẳng vào tim. Tâm hồn người chiến sĩ vui phơi phới, thật đúng là:

Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước,Mà lòng phơi phới dậy tương lai.

Trên con đường Trường Sơn, mỗi khi các chú gặp nhau thì thông qua cửa kính bắt tay. Đó là sự động viên, truyền thêm sức mạnh cho nhau để vượt qua khó khăn. Mỗi khi giữa rừng, bên bếp Hoàng cầm sưởi ấm bao trái tim người chiến sĩ, các chú nghĩ từng chung bát chung đũa tức là một gia đình, là người trong một nhà rồi đấy cháu ạ. Một cử chỉ nhỏ của người chiến sĩ cũng làm cho họ gắn bó thêm, siết chặt tình đồng đội.

Được nghe chú kể những vất vả ấy tôi thật khâm phục hơn tình đồng chí đồng đội, lòng dũng cảm hiên ngang của người chiến sĩ. Tôi thầm mơ ước trên thế giới không còn chiến tranh để cuộc sống mãi thanh bình.

 

Top 5 chạy lùi tưởng tượng năm 2022

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 2

Ngày thành lập quân đội nhân dân Việt Nam sắp đến gần, nhà trường vui mừng thông báo đến chúng tôi năm nay sẽ được gặp gỡ, giao lưu với đoàn cựu chiến binh. Điều ấy làm ai cũng hết sức háo hức, vui sướng, được nghe các bác kể về chuyện diệt Mỹ là điều tuyệt vời nhất. Và trong buổi gặp ngày hôm ấy, tôi đặc biệt ấn tượng với một chú đầu đã bạc, trên ngực đầy những huân chương, gương mặt đã già nhưng vẫn đậm chất ngang tàng, trẻ trung. Qua lời giới thiệu tôi đươc biết chú chính là một trong những người lính lái xe trong đoàn xe không kính xuất hiện trong tác phẩm Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.

Thật khó lòng có thể tưởng tượng được, người lính trẻ trung, ngang tàng, tinh nghịch năm xưa giờ ai nấy cũng đĩnh đạc, oai nghiêm đến như vậy. Chú có dáng người cao, hơi đậm người, dù đã lớn tuổi nhưng giọng nói vẫn rất khỏe và vang. Có lẽ chính trong những năm kháng chiến trường kì đã tôi rèn sức khỏe cho người lính. Bên ngoài vẻ già dặn, từng trải ta vẫn thấy nét gì đó rất đáng yêu, hóm hỉnh của người lính năm xưa. Sau những lời giới thiệu, chú kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời người lính vận tải trên tuyến đường Trường Sơn ngày đêm bị Mỹ ném bom ác liệt.

Vào những năm đó, tuyến đường Trường Sơn là tuyến đường trọng điểm nên thường xuyên bị máy bay Mỹ ném bom, những con đường bị quần nát, cây cối hai bên đường trơ trụi,… chúng quyết tiêu diệt chúng ta cho bằng được. Tuy nhiên, chúng càng ném bom, tinh thần của những người lính càng được nâng cao, ai cũng mang trong mình quyết tâm lớn, hi sinh tất cả vì miền Nam ruột thịt. Bởi vậy, hàng ngày, hàng đêm các đoàn xe vẫn anh dũng tiến về phía trước, mặc mưa bom, bão đạn để tiếp tế cho miền Nam.

– Các cháu có lẽ không thể tưởng tượng hết những khó khăn, gian khó mà thế hệ chú đã phải trải qua. Đó là những năm tháng tuy nguy hiểm, ác liệt mà anh dũng hào hùng. Cũng bởi những chiếc xe phải đi trong những cơn mưa bom bão đạn như vậy nên hầu hết các xe vận tải không còn xe nào có kính, những chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng, mui xe xước chằng chịt vì va quệt, những chiếc xe không có đèn mà vẫn băng băng trong đêm tối, đường rừng Trường Sơn với biết bao nguy hiểm.

– Đường tối, lại không có xe, vậy các chú làm thế nào để có thể đi được ạ?

– Cháu có câu hỏi thật hay. Các cháu biết không, các chú đi bằng trái tim, bằng ý chí quyết tâm. Lúc ấy trái tim nhiệt huyết sẽ soi sáng con đường chú đi, chính vì vậy dù đêm tối cũng không thể ngăn cản những nhịp bánh xe lăn. Không chỉ vậy, đi trên những chiếc xe không kính cũng là một trải nghiệm vô cùng thú vị. Những đêm trên đường vận chuyển lương thực, vũ khí với tốc độ di chuyển nhanh gió và sao như ùa cả vào buồng lái. Gió mạnh táp thẳng vào mặt khiến ai nấy đều đỏ ửng cả mặt mũi. Nhưng không chỉ có vậy, những hôm quang trời, đường khô, bụi cuốn tung lên, phả vào trong xe khiến khuôn mặt ai cũng được tráng một lớp phấn trắng xóa, tóc bạc chẳng khác người già. Các chú nhìn nhau, thích thú cười ha ha. Những ngày mưa ngồi trong cabin mà chẳng khác ngồi ngoài trời, mưa xối thẳng vào buồng lái. Nhưng các chú không ai dừng bước, vẫn tiến lên phía trước, gió lùa chẳng mấy chốc mà quần áo sẽ khô.

Từ phía xa vọng lên tiếng hỏi:

– Thưa chú, vậy những năm tháng oanh liệt, hào hùng ấy điều gì làm chú ấn tượng mãi không quên?

– Trong những năm tháng khốc liệt của chiến tranh có lẽ tình cảm đồng chí, đồng đội là điều khiến chú không thể nào quên. Nó là nguồn sức mạnh tinh thần và nguồn động viên to lớn khiến các chú có thể luôn vững vàng tay lái, tiến lên phía trước. Những đoàn xe ngược xuôi nối đuôi nhau ra chiến trường, tình cờ gặp gỡ các chú sẽ bắt tay nhau qua những ô cửa kính vỡ. Cái bắt tay vội vã mà ấm áp, đã truyền lửa, truyền thêm sức mạnh cho các chú. Trong những giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi, các chú quần tụ lại với nhau, nấu một bữa cơm giữa rừng, chỉ có cơm trắng, rau rừng đạm bạc nhưng thật ngon biết bao, bởi nó ấm áp tình người, tình đồng chí, đồng đội. Sau những bữa cơm vội vã, các chú lại nhanh chóng lên đường cho kịp thời gian. Những năm tháng đó tuy gian khổ, luôn phải đối mặt với nguy hiểm và cái chết sẵn sàng ập xuống bất cứ lúc nào nhưng đó cũng là những năm tháng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Các chú được sống trong tình đồng đội, luôn được quan tâm sẻ chia, hơn hết được phấn đấu vì mục đích, lí tưởng cao đẹp vì miền Nam độc lập, thống nhất đất nước.

Buổi lễ kết thúc, trong lòng ai cũng dâng lên cảm xúc tự hào và biết ơn sâu sắc với thế hệ trước. Nếu không có sự hi sinh của các chú thì ngày hôm nay sẽ không có cuộc sống hòa bình, hạnh phúc cho chúng tôi. Bởi vậy, là một học sinh, tôi luôn tự nhủ phải luôn luôn nỗ lực, phấn đấu không ngừng, xây dựng đất nước, báo đáp công ơn thế hệ đi trước.

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 3

Nhân ngày Thương binh liệt sĩ ngày 27/07, tôi cùng bà đến nghĩa trang tỉnh, thắp nén hương cho người ông đã hi sinh vì khói lửa chiến tranh. Mỗi lần đến đây, lòng tôi lại có chút gì đó đượm buồn, hẳn đó cũng là tâm trạng của mọi người đang đứng tại nơi đây. Tôi khẽ nhìn xung quanh, đứng cạnh tôi là một người lính đang khẽ cúi đầu trước một nấm mộ. Bà và tôi cùng trò chuyện với chú ấy, và bất ngờ thay, chú chính là người lính lái xe được miêu tả trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” mà tôi vừa mới học vào tháng trước.

Anh lính trẻ năm nào giờ đã trở thành một con người chững chạc, già dặn. Chúng tôi và chú cùng ngồi xuống một hàng ghế gần đó mà kể nhau nghe những kỉ niệm vui buồn. Giọng của chú trầm và ấm quá, chen lẫn trong tiếng cười hào sảng là chút hoài niệm về những tháng ngày chiến tranh khốc liệt. Biết tôi rất thích “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật, chú nhìn tôi mà cười hiền từ.

Chú kể rằng, ngày ấy chú là một trong những người lính lái xe “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước” mang biết bao vũ khí, lương thực, thuốc men,… tiếp tế cho miền Nam ruột thịt. Nơi chú đi qua là tuyến đường Trường Sơn – cũng chính là tuyến đường huyết mạch thường xuyên hứng mưa bom bão đạn của quân Mỹ trong thời gian năm 1969. Mưa bom, bão đạn đã khiến cho xe của các chú “không có kính”. Vất vả, gian lao, hiểm nguy là thế nhưng vì sự nghiệp giải cứu Tổ quốc, chú và các đồng đội đã đối mặt với thử thách bằng một thái độ rất lạc quan, hào sảng:

“Ung dung buồng lái ta ngồi Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng”

Cháu biết không? Xe không có kính, tưởng bất tiện vậy mà lại tạo niềm vui nho nhỏ trên quãng đường đầy khói lửa của bọn chú đấy! Tại buồng lái ấy, bọn chú đã tận hưởng những năm tháng của tuổi trẻ với gió, với con đường, rồi cả sao trời, cánh chim,… Thật là hoài niệm quá cháu nhỉ?

Chú vừa kể vừa nở một nụ cười hiền lành. Tôi phần nào tưởng tượng ra những anh lính trẻ lạc quan, tìm niềm vui trong những khó cực. Họ là những con người phải sinh ra và lớn lên trong thời kì chiến tranh loạn lạc, nghe tiếng gọi lên đường mà giải phóng quê hương. Lái những chiếc xe không có kính qua một chặng đường dài hẳn là một việc không hề dễ dàng. Nào là bụi, là mưa, là gió,… cứ tạt thẳng vào người cầm lái. Đau chứ, lạnh chứ, nhưng những người lính trẻ ấy luôn xem đó là một điều hiển nhiên mà vui vẻ chấp nhận. Tôi thoáng hình dung ra nụ cười hồn nhiên trước đất trời của những con người quả cảm “Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha”.

Trên suốt chặng đường hành quân, người lính đã gặp và làm quen với nhiều đồng đội khác, “Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi”. Chú kể rằng, dù là ai đi chăng nữa, nếu đã gặp trên đường ra trận thì chẳng khác nào anh em một nhà. Những khoảnh khắc bình yên bên bếp cơm ấm nóng, bên chiếc võng đu đưa,… luôn là một kí ức đẹp luôn đọng mãi trong lòng chú.

Theo như lời chú kể, càng tiến tới gần miền Nam, độ dữ dội của các trận bom như được tăng cao. Những chiếc xe giờ đây dường như biến dạng “Không có kính, rồi xe không có đèn/ Không có mui xe, thùng xe có xước”, ấy vậy mà, những chiếc xe ấy vẫn bon bon hướng về tiền tuyến, vẫn hiên ngang chạy giữa cuộc chiến khốc liệt. Bởi, chú tự hào rằng, xe có thể hỏng nhưng những trái tim trong xe, luôn tràn đầy tình yêu hướng về miền Nam.

Ánh nắng đã dần lên cao, soi sáng gương mặt rạng rỡ, ấm áp nhưng có chút đượm buồn trước sự hy sinh của đồng đội trong đôi mắt chú. Nhìn chú như vậy, tôi càng thêm kính quý những con người đã ngã xuống vì nền hòa bình của đất nước, càng tự dặn lòng phải cố gắng rèn luyện để mai này trở thành một con người có ích cho quê hương.

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 4

Nhân dịp nhà trường tổ chức sang nghĩa trang liệt sĩ thắp hương lúc đó tôi đã gặp một người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã hi sinh vì tổ quốc. Tôi và người sĩ quan này trò chuyện rất vui và thật tình cờ tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật.

Người sĩ quan kể với tôi rằng cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt, trên những con đường huyết mạch nối giữa miền Bắc – Nam là nơi ác liệt nhất. Bom đạn của giặc Mĩ ngày đêm dội xuống những chặng đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện giữa miền Bắc – Nam. Trong những ngày đó anh chính là người lính lái xe làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực, thực phẩm, vũ khí… trên con đường Trường Sơn này. Bom đạn của kẻ thù đã làm cho những chiếc xe của các anh không còn kính nữa. Nghe anh kể, tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ mà người lính đã phải chịu đựng ngày đêm. Nhưng không phải vì điều đó mà họ lùi bước, họ vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặng đường. Họ nhìn thấy đất, thấy trời thấy cả ánh sao đêm, cả những cánh chim sa họ nhìn thẳng về phía trước, nơi đó là những tương lai của đất nước được giải phóng, nhân dân được hạnh phúc, ấm no, tự do. Anh lái xe kể với tôi rằng xe không có kính cũng thật bất tiện nhưng họ vẫn chịu đựng lái xe ngày đêm, những hạt mưa sa, hạt bụi bay vào làm cho những mái tóc đen xanh trở thành trắng xóa như người già, họ cũng chưa cần rửa nhìn nhau cất tiếng cười ha ha. Ôi! sao tiếng cười của họ nhẹ nhõm làm sao.

Gian khổ ác liệt bom đạn của kẻ thù đâu đâu cũng có cũng không làm cho họ rờn lòng. Những chiếc xe không kính lại tiếp tục băng băng trên những tuyến đường ra trận, gặp mưa thì phải ướt áo thôi. Mưa cứ tuôn cứ xối nhưng họ vẫn chưa cần thay áo và cố gắng lái thêm vài trăm cây số nữa, vượt qua những chặng đường bom đạn, ác liệt, bảo đảm cho an toàn những chuyến hàng rồi họ nghĩ mưa sẽ ngừng, gió sẽ lùa rồi áo sẽ mau khô thôi. Khi đọc Bài thơ về tiểu đội xe không kính tôi nghĩ rằng những khó khăn gian khổ ác liệt đó chỉ có trong các nhân vật truyện cổ tích, bài thơ vượt qua được nhưng đó là những suy nghĩ sai lầm của tôi bởi được gặp, được trò chuyện với những người lái xe năm xưa tôi mới hiểu rõ hơn về họ. Họ vẫn vui tươi tinh nghịch, những tiếng bom đạn ngày đêm vẫn luôn nổ bên tai, phá huỷ con đường cái chết luôn rình rập bên họ nhưng họ vẫn lạc quan, yêu đời.

Anh lái xe kể với tôi nghe những con đường vận chuyển, họ còn được gặp những đồng đội của mình, có cả những người lính đã hi sinh… Những phút giây gặp lại hiếm hoi đó cái bắt tay qua cửa kính đã vỡ làm cho tình cảm của họ trở lên thấm thía hơn rồi những bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát, đôi đũa dùng chung quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe Trường Sơn. Rồi những phút giây nghỉ ngơi trên những chiếc võng đu đưa. Anh sĩ quan còn nói cho tôi biết chiếc xe không những không có kính mà xe còn không có đèn, không có mui xe thùng xe có xước những thiếu thốn này không ngăn cản được họ. Những chiếc xe băng băng đi về phía trước vì miền Nam ruột thịt, họ đầy dũng cảm, lạc quan nhưng họ vẫn sống và chiến đấu vì tổ quốc vì nhân dân. Những chuyến hàng của họ đã góp phần tạo nên chiến thắng mùa xuân năm 1975 giải phóng miền Nam đất nước thống nhất.

Tôi và anh lái xe chia tay nhau sau cuộc gặp gỡ đó và nói chuyện rất vui. Tôi khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước, ý chí kiên cường của họ, chúng ta luôn ghi nhớ công lao to lớn của họ, chúng ta cần phải phấn đấu nhiều hơn nữa.

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 5

Tôi vừa đưa chiếc xe đạp vào khoảng sân hẹp thì đã nghe vọng ra tiếng cười giòn giã của bố tôi và một vị khách. Đó chắc chắn là một vị khách quý bởi vì ít khi có sự ồn ã, sôi động như thế ở người cha hiền hậu nhưng lúc nào cũng lặng lẽ của tôi.

Tôi bước vội vào nhà. Bố tôi cùng người khách hướng ánh nhìn rạng rỡ, trìu mến đón tôi:

_ Con gái, đây là bác Trung Trực, bạn học hồi trung học với bố, lại cùng bố nhập ngũ. Bác là chiến sĩ lái xe Trường Sơn năm xưa đấy con ạ!

Bác Trực trạc tuổi bố tôi. Khuôn mặt bác cương nghị nhưng lại rất đôn hậu. Đôi mắt tuy đã hằn nhiều vết chân chim nhưng vẫn ánh lên những tia vui vẻ và trìu mến. Tôi có đang nằm mơ không nhỉ? Tôi vừa học xong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Những lời thơ, những lời cô giảng và hình ảnh người chiến sĩ lái xe dũng cảm, kiên cường cứ đọng mãi trong tâm trí tôi. Giờ đây, tôi đang được đứng trước một người chiến sĩ lái xe Trường Sơn đích thực. Thật là một may mắn không ngờ. Tôi cuống quýt:

_ Bố ơi! Bác ơi! Con có thể được ngồi với bố và bác một lát để biết thêm về những ngày tháng chiến đấu năm xưa được không ạ?

Bác cười và đáp:

_ Sao lại không? Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của bố cháu và bác.

_ Thưa bác, bác chính là người chiến sĩ lái xe Trường Sơn, người lính mà cháu đã được học trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật, phải không bác?

_ Ồ, bài thơ ấy nổi tiếng lắm cháu à. Ngày đó, có lẽ lính lái xe Trường Sơn ít ai là không biết bài thơ ấy. Nó nói hộ phần nào khát vọng chiến đấu, những gian khổ, lòng dũng cảm và sự lạc quan của những người lính như bác.

_ Chính bác cũng đã từng lái những chiếc xe không kính ấy phải không ạ?

_ Không phải “đã từng” đâu cháu ạ. Mà là bác luôn lái những chiếc xe bị xước, bị va đập, bị bom đạn làm cho rơi vỡ, méo mó những bộ phận bên ngoài như thế. Chiến tranh mà! Để bác kể rõ hơn cho cháu hiểu nhé. Ngày đó, bác lái xe tải, cùng đồng đội chuyên chở lương thực, thuốc men, khí tài,… vào chiến trường miền Đông Nam Bộ. Có những chuyến đi kéo dài hàng tháng trời, gian khổ lắm cháu ạ. Nhất là những đoạn đường xuyên qua dãy Trường Sơn, giặc bắn phá rất dữ dội. Chúng muốn san phẳng tất cả, cắt đứt con đường huyết mạch nối liền Bắc Nam ấy. Tiểu đội xe của bác ban đầu được trang bị toàn xe mới để phục vụ mặt trận. Lúc đó, xe có kính như muôn vàn chiếc xe khác. Nhưng ngày nào xe cũng lao đi giữa bom gầm, đạn nổ khiến kính rạn vỡ, mất dần hết cả. Rồi cả mui xe cũng bị đạn pháo cày hất tung lên. Thùng xe va quẹt nhiều cũng chằng chịt vết xước. Chẳng còn chiếc xe nào còn nguyên vẹn cháu à.

Tôi vẫn còn tò mò, tiếp tục hỏi bố:

_ Lái xe không kính, không mui, không đèn như thế chắc nguy hiểm lắm bác nhỉ?

Bác sôi nổi tiếp lời:

_ Nguy hiểm lắm, cái sống cái chết lúc nào cũng trong gang tấc. Lái xe không kính thì mối nguy hiểm gần nhất là bụi đất. Đường Trường Sơn mùa khô bụi cuốn mù trời sau làn xe chạy. Bụi cuốn vào mặt, vào quần áo. Bụi dày đặc đến mức mắt cay xè, không thể mở nổi. Lúc ấy, râu, tóc, quần áo và cả xe rực lên một màu đất đỏ Trường Sơn. Rồi cả mưa nữa chứ. Mưa Trường Sơn thường bất ngờ. Đang bụi bám đầy thì bỗng cả người nặng chịch vì ướt sũng nước mưa. Mưa xối xả quất vào người, vào mặt, vào mắt. Những làn nước cay xè, buốt rát khiến việc lái xe khó hơn gấp trăm ngàn lần. Thế nhưng, những người lính lái xe như bác không bao giờ dừng lại, luôn phải tranh thủ tránh giờ cao điểm cháu ạ. Cũng vì xe không kính nên mưa gió vứt vào cabin đủ thứ, nào là lá rừng, nào là cành cây gãy, … Bác đã bao lần bị cành cây cứa vào mặt, vào tay cầm vô lăng, đau rát vô cùng. Gian khổ là thế đấy cháu! Mỗi chuyến chở hàng về tới đích thật sự là một kỳ tích. Vậy mà ký tích vẫn luôn xuất hiện đấy!

Bác mỉm cười, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng rỡ và tự hào. Lời bác kể như chất chứa bao nhiệt huyết, bao sôi nổi của một thời tuổi trẻ nơi chiến trường. Bác dường như đang được sống lại những phút giây lịch sử ấy. Không hiểu sao ngay lúc này, những lời thơ của Phạm Tiến Duật lại ùa về, ngân nga trong lòng tôi. Đó chính là một thực tế ở chiến trường ngày ấy. Thế mà, những người lính cụ Hồ vẫn tràn đầy lạc quan, yêu đời, và tin tưởng vào một ngày mai chiến thắng.

Tôi chợt thấy bác Trực trầm ngâm, ánh mắt xa xôi như đang lạc trong dòng hồi tưởng. Còn bố tôi thì ngồi lặng lẽ, khuôn mặt đầy vẻ xúc động. Bác Trực chợt nói:

_ Xe không kính thế mà lại hay cháu ạ. Gặp bạn cũ, gặp đồng đội, gặp đồng hương đều tay bắt mặt mừng qua ô kính vỡ. Giữa đại ngàn mênh mông, bác chợt thấy lòng mình ấm lại vì được chiến đấu bên cạnh những đồng chí yêu thương.

Giọng bác chợt rung lên, đầy xúc động:

_ Cháu không thể hiểu tình đồng chí thiêng liêng, quý giá thế nào với người lính các bác đâu. Dừng xe, ghé vào một bếp Hoàng Cầm, chỉ cần thêm bát thêm đũa là thấy thân thuộc như anh em một nhà. Dù chốc lát nữa thôi, mỗi người sẽ đi mỗi hướng, có khi chẳng bao giờ gặp lại nhau giữa chiến trường ác liệt. Bác và ba cháu có thể trở về hạnh phúc bên gia đình, nhưng bao nhiêu đồng đội của bác đã ngã xuống. Có một đồng đội của bác đã hy sinh ngay sau vô lăng vì quyết tâm lái xe vượt qua làn đạn dù đang bị thương nặng. Ngày ấy, khẩu hiệu “Yêu xe như con, quý xăng như máu” luôn khắc ghi trong tim những người lính lái xe. Dù có hy sinh, các bác vẫn quyết tâm bảo vệ xe và hàng.

Bác chợt im lặng. Không khí cả căn phòng bỗng chốc trở nên thật trang nghiêm.

_ Cháu gái của bác, hai câu cuối của bài thơ có phải là:

“Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước

Chỉ cần trong xe có một trái tim. ”

Chiến tranh đã qua lâu rồi, nhưng cho đến tận hôm nay, bác và bố cháu không phút nào quên được mình đã từng là người lính. Bác rất tự hào vì mình đã là người lính lái xe Trường Sơn năm xưa, đã tham gia chiến đấu góp phần giành độc lập tự do cho quê hương đất nước.

Trong tôi bỗng trào dâng một cảm xúc thật kỳ lạ, vừa khâm phục, vừa tự hào. Ngày hôm nay tôi đã hiểu thêm rất nhiều điều. Trước đây, tôi chỉ biết đến cuộc sống êm đềm trong vòng tay ấm áp, chở che của gia đình, thầy cô trong một đất nước hòa bình. Đó là thành quả của bao thế hệ cha anh đã vất vả, hy sinh. Họ chính là bố tôi, bác tôi và những người tôi chưa từng gặp mặt. Tôi phải thật trân trọng cuộc sống hòa bình này và cố gắng trau dồi, hoàn thiện để góp phần xây dựng đất nước thêm tươi đẹp trong thời đại mới. Cảm ơn bác, người lính lái xe năm xưa của Trường Sơn oanh liệt, đã giúp cháu lớn thêm lên nhiều lắm!

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 6

Chiến tranh đã qua từ rất lâu rồi, và có lẽ những người trẻ tuổi như tôi không bao giờ hiểu được cái khó khăn, gian khổ của công việc cầm súng chiến đấu bảo vệ đất nước. Nhưng qua một lần nói chuyện, chỉ một lần gặp gỡ tình cờ đã cho tôi hiểu ra rất nhiều điều và thực sự cảm nhận được cuộc sống những ngày đạn bom gian khổ ấy,…

Những bánh xe đang lăn đều, lăn đều và chậm rãi khỏi nhà ga, chuyến tàu Bắc Nam bắt đầu cuộc hành trình của nó… Con tàu lao nhanh dần, lòng tôi bỗng thấy buồn lạ, cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên tôi đi xa nhà như vậy, hơn nữa lại đi một mình. Trên một chuyến tàu toàn người xa lạ, con bé mười lăm tuổi như tôi bỗng thấy chạnh lòng, sống mũi cay cay, hai mắt đỏ dần, trong lòng rơn lên một nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ da diết. Người đàn ông ngồi bên cạnh, tôi mạn phép tôi gọi người ấy là “bác”, dường như đã cảm nhận được tôi đang nghĩ gì. Bác trạc ngoài sáu mươi, mái đầu bạc trắng, làn da đồi mồi, hơi rám nắng, dáng người to khoẻ. Nhìn những chiếc huân chương đeo trên ngực bác, tôi đoán, bác là một cựu chiến binh. Bác quay sang tôi bắt chuyện:

– Buồn hả cháu? Nhớ nhà phải không? Đợt mới nhập ngũ, bác đã từng có cảm giác như cháu bây giờ. Nhưng mau qua thôi, nó rèn luyện cho cháu tính tự lập, xa bố mà sống vẫn tốt.

Tôi nhìn bác cười rồi khe khẽ hỏi:

– Bác từng đi lính ạ?

Bác nhìn tôi rồi cười phá lên:

– Đúng rồi cháu ạ! Bác từng là một người lính đấy. Người lính lái những chiếc xe rất đặc biệt, những chiếc xe không kính cháu à. Ngày ấy Mĩ nó đánh ta ác liệt lắm, bác xung phong lên đường nhập ngũ. sẵn trong người tính thích mạo hiểm, lại biết lái xe, binh đoàn phân công bác vào tiểu đội 71A, lái những chiếc xe tải qua con đường Trường Sơn, chi viện súng, đạn, lương thực, dược phẩm cho đồng đội ở chiến trường miền Nam. Ngày ấy đường đi vất vả lắm cháu ạ, đâu có được đổ bê tông phẳng lì như bây giờ, lại còn đi đường rừng, tối om, không cẩn thận là lao xuống vực như chơi. Xe lại không có kính, bộ phận, tua vít nên lỏng lẻo, tạo ra tiếng động rất ghê tai. Thế mà đi nhiều, nghe nhiều rồi cũng quen cháu ạ! Có những đêm lái xe qua rừng, chim thú các loại cứ bay ào ạt vào khoang lái, nguy hiểm lắm, nhưng cũng thấy thú vị. Hay rồi gió, bụi, mưa, lá cứ bay vào tới tấp, cay xè, trắng xoá mặt mày là chuyện bình thường…

Bác dừng lại uống ngụm nước… Ngay từ bé, đứa con gái như tôi đã rất thích những trò đánh trận, múa kiếm, bắn súng đủ các kiểu,… nhưng chưa hề được nghe tới bom đạn, hay những vất vả, cực nhọc mà mỗi người lính Trường Sơn phải trải qua, dù là trực tiếp chiến đấu hay là những chiến sĩ lái xe rất dũng cảm như bác. Tôi háo hức hỏi:

– Vậy đi chiến trường như thế bác có thấy nhớ nhà nhiều lắm không ạ?

– Có chứ cháu, nhớ nhiều lắm, nhiều khi nhớ tới mất ăn mất ngủ. Lo lắng không biết mẹ mình giờ này làm gì, bom thả có mau chân mà chạy xuống hầm hay không? – Ánh mắt buồn của bác như rạo rực lên. – Nhưng mà cũng được các bác cùng đơn vị an ủi và giúp đỡ nhiều lắm cháu ạ. Mấy anh em tuy mới gặp nhau nhưng quý nhau và thương nhau lắm, coi nhau như anh em ruột thịt trong nhà, có cái gì ngon hay mẩu thuốc lá là mấy anh em đều chia nhau hết, cực nhọc nhưng vui. Rồi những hôm lái xe, gặp anh em đồng đội trên đường đi, cứ thế mà mấy anh em tíu tít đứng bắt tay, ôm nhau rất tình cảm. Hình như có nhiều điểm chung là lòng yêu đất nước, căm thù bọn giặc và những đồng cảm về nỗi nhớ nhà, tâm sự và ước mơ, hoài vọng của tuổi trẻ nên các bác hiểu nhau và quý nhau lắm. Nhờ thế mà thêm tự tin, dũng cảm hơn trên con đường chiến đấu, nhất định phải thắng lợi để về với gia đình, anh em sẽ gặp lại nhau để cùng thực hiện những dự định trong tương lai…

Câu chuyện của bác còn dài, còn dài lắm nhưng mới chừng kia thôi đã đủ cho tôi cảm nhận về những người chiến sĩ, về những gì họ đã trải qua và về niềm tin, lòng lạc quan yêu đời của họ. Bánh tàu vẫn lăn, nhưng nó không gợi cho tôi cảm giác buồn nữa, nó chỉ khẽ nhói lên trong người tôi một niềm vui khó tả, có lẽ là niềm vui được sống trong một thế giới hoà bình, niềm hạnh phúc về những gì mình đang có và tận hưởng…

Được gặp gỡ và trò chuyện với những người lái xe Trường Sơn năm xưa là may mắn của riêng tôi. Nó giúp tôi có thêm nghị lực và sức mạnh để hoàn thành những ước mơ của mình. Nó như một luồng sinh khí lan toả khắp người tôi, khiến tôi dũng cảm và có niềm tin hơn vào cuộc sống này. Và tôi hiểu ra một điều rằng: là người con của mảnh đất Việt phải chảy trong người dòng máu Việt. Bảo vệ, phát triển và xây dựng đất nước là nhiệm vụ tất yếu của tôi, cũng như của hàng vạn con người trẻ tuổi và cùng trang lứa khác…

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 7

Nhân ngày Quân đội Nhân dân Việt Nam, trường em có tổ chức cho chúng em gặp gỡ và giao lưu với những cựu chiến binh lái xe Trường Sơn năm xưa. Ở đây, chúng em được các bác kể lại những câu lái xe ở chiến trường vô cùng thú vị.

Ngày Quân đội Nhân dân Việt Nam năm nay tỉnh em tổ chức một buổi mít tinh vô cùng long trọng để tri ân những người chiến sĩ có công với cách mạng, với đất nước. Em vinh dự là một trong số những bạn học sinh trong tỉnh được nhà trường cử đi đến dự buổi lễ. Lần đầu tiên được đến một nơi trịnh trọng và ý nghĩa như thế em cảm thấy vô cùng tự hào nhưng cũng có chút lo lắng, hồi hộp.

Hội trường tổ chức buổi lễ rất rộng rãi và được trang hòa lộng lẫy, cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, những hàng ghế được kê thẳng tắp san sát nhau. Các bác cựu chiến binh có mặt từ rất sớm và mặc bộ quân phục màu xanh ngay ngắn, dáng đi nghiêm trang, trịnh trọng vô cùng rắn rỏi. Trước sự nghiêm trang của họ, chúng em cảm thấy vô cùng nể phục.

Các bác cựu chiến binh năm xưa là những người lính lái xe dọc tuyến đường Trường Sơn đi cứu nước. Gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, họ tay bắt mặt mừng vô cùng hồ hởi. Họ ngồi với nhau cùng ôn lại kỉ niệm xưa khi còn là những thanh niên trai tráng và hỏi han nhau về cuộc sống hiện tại. Sau đó đến chuyên mục ôn lại kỉ niệm xưa, các bác cho chúng em nghe nhưng câu chuyện cùng nhau kháng chiến trong môi trường gian khổ, thiếu với ánh mắt hào hùng, tràn đầy tâm huyết, đó là những năm tháng các bác mới chỉ ngoài hai mươi tuổi là những thanh niên trai tráng hồn nhiên yêu đời, đó cũng là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất đối với các bác. Núi rừng Trường Sơn tuy gian nan hiểm trở nhưng không ngăn nổi dấu chân của những con người tràn đầy nhựa sống. Chính tình yêu, tinh thần và nghị lực hơn người đó đã làm nên chiến thắng vẻ vang cho dân tộc ta sau này. Cuộc gặp gỡ giúp chúng em hiểu hơn về những khó khăn, gian khổ mà họ phải gánh chịu nhưng cũng thêm khâm phục ý chí của họ.

Bên cạnh việc ôn lại những kỉ niệm cùng nhau kháng chiến, các bác còn truyền cho chúng em ngọn lửa của tình yêu tổ quốc, của tinh thần ý chí quyết tâm đánh giặc. Sau buổi gặp gỡ, em không chỉ hiểu thêm, tự hào hơn về thế hệ ông cha đi trước mà còn là động lực để em phấn đấu hơn trong cuộc sống xứng đáng với những điều tốt đẹp em đang được hưởng.

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 8

Hè vừa qua tôi được về thăm quê nội, điều làm tôi vô cùng bất ngờ và sung sướng đó là được ngồi cạnh một người lính mà trước đây chính là người lái xe trong đội xe được Phạm Tiến Duật miêu tả trong bài thơ: Tiểu đội xe không kính năm đó.

Người lính của tiểu đội xe không kính năm đó bây giờ đã già, mái tóc đã điểm bạc, ông bùi ngủi kể cho tôi nghe những năm tháng ác liệt của cuộc kháng chiến, về những kỉ niệm của tiểu đội xe không kính huyền thoại.

Thời điểm đó cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt, những con đường huyết mạch luôn được bảo vệ chặt chẽ, bom đạn của kẻ thù cũng tập trung bắn phá ở những nơi đây. Ngày đó chú làm nhiệm vụ lái xe vận chuyển lương thực vũ khí cho tiền tuyến và đi qua con đường Trường Sơn lịch sử.

Với sự đánh phá dữ dội của giặc Mĩ, những chiếc xe ấy đã bị tàn phá, mất kính, mất đèn, thậm chí mất cả mui xe. Bom đạn ác liệt, ngồi trên chiếc xe không được bảo vệ nhưng lúc đó trong người những chiến sĩ chúng tôi chỉ có ý chí chiến đấu, nên vẫn ung dung, thản nhiên. Không có vật chắn, các chú càng dễ dàng nhìn mọi vật xung quanh mình, nhìn trời, nhìn sao, và thấy yêu quê hương hơn, có tinh thần chiến đấu hơn.

Lái xe không có kính nên bụi bám đầy người, mỗi khi dừng lại, đồng đội nhìn nhau thấy người nào cũng trắng xóa thì cứ cười ha ha với nhau. Đến giờ đi, các chú lại ngồi lên những chiếc xe đó. Bom đạn ngày đêm vẫn dội trên đầu, ngay sát chân, sống chết rất mong manh nhưng những người chiến sĩ ấy vẫn luôn lạc quan, yêu đời, coi cái chết nhẹ nhàng, không có gì đáng sợ cả

Người chiến sĩ ấy đã kể cho tôi nghe trên những cung đường vận chuyển đó chú luôn được gặp những người bạn, những người đồng đội của mình. Có những người chỉ gặp một lần rồi mãi mãi ra đi. Họ bắt tay nhau qua ô cửa kính để sưởi ấm tình đồng đội. Nhiều khi họ dùng bữa cơm cùng nhau bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát, đôi đũa dùng chung, quây quần bên. Người chiến sĩ lặng người đi khi nhắc đến những kỉ niệm nghĩa tình ấy. Rồi những giây phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa, kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã đi qua. Không chỉ kể những chuyện về tiểu đội xe của mình, người chiến sĩ còn cho tôi thấy được sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong. Nhiệm vụ của các cô là luôn đảm bảo cho những chuyến xe thông suốt.

Tôi hỏi người chiến sĩ rằng, các chú đi trên những chiếc xe trong hoàn cảnh như vậy mà các chú cứ đi phăng phăng được sao? Người chiến sĩ ấy đã nói một câu làm tôi thật sự xúc động. Các chú chạy phăng phăng để giành lại độc lập, chạy về miền Nam ruột thịt đang cần các chú ở phía trước. Tôi thấy những người lính lái xe khi ấy thật dũng cảm, học đã sống và chiến đấu hết mình vì tổ quốc. Chính ý chí và tinh thần của họ đã góp phần tạo nên thắng lợi vẻ vang cho dân tộc.

Đã đến lúc người chiến sĩ ấy phải xuống xe, tôi chia tay chú trong niềm nuối tiếc và xúc động. Tôi rất khâm phục những người lính lái xe khi ấy, tôi sẽ tỏ lòng biết ơn họ bằng cách học tập thật tốt, để góp phần xây dựng và bảo vệ nước nhà ngày càng giàu mạnh.

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 9

Hôm ấy, nhân ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12, trường tôi tổ chức cho đi thăm quan Bảo tàng Lịch sử quân đội. Chúng tôi được chiêm ngưỡng biết bao hiện vật lịch sử: những khẩu súng trường, mảnh vỡ của bom đạn, cùng với chiếc mũ tai bèo, chiếc ba lô con cóc thân thương. . . Đang tham quan, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải, không kính nằm thu mình ở một góc nhỏ. “Không có kính không phải vì xe không có kính. . . “, bất chợt những tứ thơ khẩu ngữ, khỏe khoắn từ “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” ấy vang lên trong thâm tâm tôi. “Liệu đây có phải là cái xe ấy không?”, đang băn khoăn, tôi bỗng thấy một bác mặc áo bộ đội, đứng từ xa lặng lẽ quan sát xe. Từ từ bước đến bên, tôi lắp bắp hỏi: “Bác là người lái chiếc xe này đó ư?”. Bác quay sang tôi, mỉm cười: “Ừ, bác là lính Trường Sơn năm xưa cháu ạ”. . .

Bác dẫn tôi tới quan sát chiếc xe gần hơn; lần đầu tiên, tôi được chiêm ngưỡng tận mắt một chiếc xe tải quân sự. Quả lả một chiếc xe “trần trụi”: không có kính, lại không có cả đèn, không có mui, thùng xe lại còn xước. Sinh ra và lớn lên tại thủ đô trong thời bình, từ bé tôi chỉ bắt gặp những chiếc ô tô lành lặn, nước sơn sạch bóng, nội thất khang trang; không ngờ một chiếc xe tróc sơn, hỏng hóc nặng nề như thế này vẫn có thể hiên ngang lướt đi và mang theo biết bao súng đạn, lương thực chi viện. Thật là một chuyển động kì diệu! Đang tròn mắt ngạc nhiên vì thán phục, bỗng bác chiến sĩ vỗ vai tôi, trầm giọng kể: “Chiến trường khốc liệt lắm cháu ạ! Hằng ngày máy bay Mĩ trút hàng ngàn tấn bom đạn cày xới, phá hoại Trường Sơn hòng cắt đứt chi viện của ta. Các trọng điểm lúc nào cũng mịt mù khói lửa, bom rơi.

Ngày qua ngày, xe luôn phải chịu những chấn động, rung xóc dữ dội”. À đúng rồi, tại đế quốc Mĩ xâm lược, tàn phá mà chiếc xe mới trở nên tan hoang. Tôi rùng mình trước cuộc chiến thật vô cùng gian nan, khốc liệt… Khuôn mặt bác trầm ngâm, đôi mắt hướng về chiếc xe một cách xa xăm. Bỗng bác vụt giọng vui vẻ: “Nhưng mà xe không kính hóa ra cũng có cái hay. Ta ung dung ngồi trong buồng lái, thoải mái phóng tầm mắt ra xung quanh mà nhìn trời, ngắm đất, chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoang sơ mà hùng vĩ của rừng núi Trường Sơn. Không có kính mà, gió cứ đùa chơi trong cabin, xoa vào đắng mắt. Nhưng càng hòa mình vào thiên nhiên đất nước, bác lại càng thấy lòng mình sục sôi bầu nhiệt huyết và lạc quan; lúc đó con đường khúc khuỷu ngặt nghèo vẫn còn đầy những chông gai phía trước, dường như rộng mở và tươi sáng hơn. Nó như chạy thẳng vào con tim, khiến bác vừa hứng khởi hân hoan, lại vừa lao xao hồi hộp. Bác nhìn thấy cả những cánh chim bay về tổ ban chiều; khi đó tâm trí lại bồi hồi, xao xuyến nhớ về cha mẹ, quê hương. Màn đêm buông xuống, tuy không có đèn pha phía trước, nhưng trên bầu trời vẫn có những vì sao rọi sáng, soi đường dẫn lối cho xe bác qua. Hướng mắt tới những ngôi sao xa xôi, bác nao lòng nghĩ đến miền Nam ruột thịt đang mong đợi. Ôi, cháu ơi, mọi thứ xung quanh cứ như sa, như ùa vào buồng lái”. Tôi háo hức nghe bác kể chuyện. Những người chiến sĩ lái xe quả thật kiên cường, dũng cảm.

Dù cho có ở trong chiến tranh khốc liệt, họ vẫn tràn đầy khí thế ung dung, lạc quan, thư thái thả mình vào vẻ đẹp huyền diệu của núi rừng, để cho tâm hồn dạt dào, trào dâng bao lãng mạn. . . Chợt nhớ ra những ý thơ “Không có…. ừ thì….”, tôi hỏi: “Thế không có kính, bác đối chọi với thiên nhiên thời tiết ra sao?”. Bác liền cười: “Cứ mặc kệ nó thôi, cháu ạ. Không có kính, ừ thì bụi thật đấy. Bụi bẩn bắn từ đường lên sạm hết cả mặt, đến mái tóc đen cũng trở nên trắng xóa như cụ già. Nhưng cứ để nguyên; phì phèo châm điếu thuốc, thấy mặt cứ ngờ ngộ, là lạ, bác bỗng bật cười. Khuôn mặt lấm cát bụi hóa ra lại vui! Thế rồi cả những khi mưa to, đường rừng trở nên trơn trượt, lầy lội khiến bác dán mắt vào từng đoạn đường, lái xe cẩn thận hơn; nhưng cùng lúc đó, mưa tuôn mưa xối qua chiếc cửa kính vỡ kia làm bác ướt hết cả áo quần, mặt mũi. Trên đỉnh Trường Sơn này, có lúc mưa lâm râm, nhưng nhiều khi lại trút xuống ào ào, thối đất thối cát.

Ô hay, mặt bác đã được rửa sạch trơn, nhưng áo quần lại ướt như chuột lột. Nhưng còn tâm trí đâu mà để ý đến những cái đó nữa. Mắt còn mải mê với những cung đường gập ghềnh khúc khuỷu, con tim đập rộn ràng thúc giục vì miền Nam, bác tự nhiên quên đi gian khổ. Mà lái trăm cây số nữa, kiểu gì mưa chả phải ngừng; nắng lên, gió lùa vào buồng lái, áo khô mau thôi!”. Nụ cười rạng rỡ của bác làm cho tôi khâm phục.

Nụ cười ấy đã hiên ngang trong phong ba bão táp; kiên cường, dũng cảm bất chấp thời tiết khắc nghiệt, những cung đường thử thách gian lao. Vì lí tưởng sống cao đẹp, vì tiếng gọi của Tổ quốc thiêng liêng, các bác sẵn sàng chiến đấu, quên đi tất cả. Thế rồi tôi lại hỏi:”Lái xe giữa rừng một mình thế này, bác có cảm thấy cô đơn không?”. Bác lại bật cười: “Làm sao mà cô đơn được hả cháu? Bên bác còn có trời đất, núi rừng Trường Sơn nữa cơ mà. Với lại có phải một mình bác lái xe đâu, trên tuyến đường này vẫn còn biết bao nhiêu chiếc xe khác ngày đêm chuyên chở vũ khí, lương thực.

Anh em đồng chí gặp nhau suốt dọc đường đi tới, trao cho nhau cái bắt tay. Chỉ một cái bắt tay chớp nhoáng qua ô cửa kính vỡ kia thôi, vậy mà khiến bác ấm áp cả con người, như được tiếp thêm niềm tin và sức mạnh. Xe lại tiếp tục chạy, bầu trời càng tươi xanh. Và rồi khi nghỉ giữa chặng xe, bác còn được quây quần bên bạn bè, đồng đội. Bên bếp Hoàng Cầm, cùng chung bát đũa, mọi người thân tình, cởi mở, sẻ chia những vui buồn cho nhau.

Nhiều khi tất cả cùng ca hát, mỉm cười rồi vỗ tay, truyền cho nhau nhiệt tình cách mạng và yêu thương, xua tan đi khó nhọc. Tình đồng chí, đồng đội thật đẹp quá, cháu ạ!”. Đúng là đẹp thật! Quả đúng là “Chỉ cần trong xe có một trái tim”! Những người chiến sĩ cùng chung niềm tin, lí tưởng, sát cánh bên nhau. Họ truyền sức mạnh và hơi ấm cho nhau, để cùng nhau chiến đấu vì miền Nam ruột thịt. Hình ảnh người lính lái xe thật sinh động.

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe – mẫu 10

Nhân một chuyến đi thăm nghĩa trang liệt sĩ, tôi gặp người sĩ quan đang đứng thắp hương cho người đồng đội đã mất. Tôi và người sĩ quan đó trò chuyện rất vui vẻ và thật tình cờ tôi biết được người sĩ quan này chính là anh lính lái xe trong “Bài Thơ Về Tiểu Ðội Xe Không Kính” của Phạm Tiến Duật năm xưa.

Người sĩ quan kể với tôi rằng cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt, những con đường huyết mạch nối giữa miền Nam và miền Bắc lại là nơi ác liệt nhất. Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm dội xuống những con đường này nhằm cắt đứt sự tiếp viện của miền Bắc cho miền Nam. Trong những ngày tháng đó anh chính là người lính lái xe làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực, vũ khí, đạn dược… trên con đường TS này. Bom đạn của giặc Mỹ đã biến cho những chiếc xe của các anh không còn kính nữa. Nghe anh kể, tôi mới hiểu rõ hơn về sự gian khổ ác liệt mà những người lính lái xe phải chịu đựng ngày đêm. Nhưng không phải vì thế mà họ lùi bước, họ vẫn ung dung lái những chiếc xe không kính đó băng băng đi tới trên những chặng đường. Họ nhìn thấy đất, nhìn thấy trời, thấy cả ánh sao đêm, cả nhưng cánh chim sa, họ nhìn thẳng về phía trước, phía ấy là tương lai của đất nước được giải phóng, của nhân dân được hạnh phúc, tự do.

Người sĩ quan còn kể với tôi rằng không có kính cũng thật bất tiện nhưng họ vẫn lái những chiếc xe đó, bụi ùa vào làm những mái tóc đen xanh trở nên trắng xóa như người già, bọn họ cũng chưa cần rửa rồi nhìn nhau cất tiếng cười ha ha. Ôi! tiếng cười của họ sao thật nhẹ nhõm. Gian khổ ác liệt, bom đạn của kẻ thù đâu có làm họ nản chí, sờn lòng. Những chiếc xe không kính lại tiếp tục băng băng trên những tuyến đường ra trận, gặp mưa thì phải ướt áo thôi. Mưa cứ tuôn cứ xối nhưng họ vẫn chưa cần thay áo và cứ ráng lái thêm vài trăm cây số nữa, vượt qua những chặng đường ác liệt, đảm bảo an toàn cho những chuyến hàng rồi họ nghĩ mưa sẽ ngừng, gió sẽ lùa vào rối áo sẽ khô mau thôi.

Khi được học “Bài Thơ Về Tiểu Đội Xe Không Kính” tôi cứ luôn suy nghĩ rằng những khó khăn gian khổ ác liệt đó chỉ có nhân vật trong bài thơ mới vượt qua được nhưng đó là những suy nghĩ sai lầm của tôi bởi được gặp, được trò chuyện với người chiến sĩ lái xe năm xưa, tôi mới hiểu rõ hơn về họ. Họ vẫn vui tươi, tinh nghịch. Bom đạn của giặc Mỹ ngày đêm nổ sát bên tai phá hủy con đường, cái chết luôn rình rập bên họ nhưng họ vẫn là những con người lạc quan, yêu đời. Anh sĩ quan lại kể cho tôi nghe trên những cung đường vận chuyển đó anh luôn được gặp những người bạn, những người đồng đội của anh. Có những người còn, có những người đã hy sinh. . . Trong những giây phút gặp gỡ hiếm hoi đó, cái vắt tay qua ô cửa kính vỡ đã làm cho tình đồng đội của họ thắm thiết hơn rồi những bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm với những cái bát, đôi đũa dùng chung, quây quần bên nhau như một đại gia đình của những người lính lái xe TS. Rồi những giây phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa, kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã đi qua.

Sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến xe thông suốt. Đúng là con đường của họ đang đi, nhiệm vụ của họ đang làm vô vùng nguy hiểm. Bom đạn Mỹ hạ xuống bất cứ lúc nào, cả ngày lẫn đêm. Anh sĩ quan còn nói cho tôi biết những chiếc xe ấy không chỉ mất kính mà còn mất cả đèn, rồi không có mui xe, thùng xe rách xước, những thiếu thốn này không ngăn cản được những chiếc xe vẫn chạy băng băng về phía trước, phía trước ấy là miền Nam ruột thịt. Nghĩ đến hình ảnh những chiếc xe băng băng về phía trước tôi lại nghĩ đến những người lính lái xe. Họ thật dũng cảm, hiên ngang, đầy lạc quan, có chút ngang tàng nhưng họ sống và chiến đấu vì Tổ Quốc, vì nhân dân. Những chuyến hàng của họ đã góp phần tạo nên chiến thắng của dân tộc ta: chiến thắng mùa xuân năm 1975, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Tôi và anh sĩ quan chia tay nhau sau cuộc gặp gỡ và nói chuyện rất vui. Tôi khâm phục những người lính lái xe bởi tình yêu nước, ý chí kiên cường của họ và tôi hiểu rằng thế hệ chúng tôi luôn phải ghi nhớ công ơn của họ, cần phải phấn đấu trở thành công dân gương mẫu, nắm vững khoa học, kĩ thuật để xây dựng một đất nước văn minh, hiện đại.

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 9 được xem nhiều nhất chọn lọc hay khác:

Các loạt bài lớp 9 khác

Bất ngờ, ngạc nhiên: Một nhà phân tích khác sắp nói với bạn rằng chạy lại là vị trí quan trọng nhất trong bóng đá giả tưởng.Bạn đã biết điều đó-mọi người đều có một câu chuyện cảnh báo khi họ thử chiến lược dự thảo của Zero Zero-RB.Chắc chắn, bạn có thể đánh vào tất cả những người ngủ và còng tay đột phá của bạn và giành chiến thắng theo cách đó, nhưng nói chung, đi vào các vòng giữa mà không có bất kỳ RB cấp cao nào là một rủi ro rất lớn.Đó là lý do tại sao chúng tôi muốn chia xếp hạng RB năm 2022 của chúng tôi thành các tầng và vạch ra các kế hoạch khác nhau tùy thuộc vào cách dự thảo của bạn mở ra.

Hệ thống cấp có rất nhiều giá trị để dự thảo các nhà nghiên cứu.Các tầng về cơ bản chia người chơi thành các danh sách được nhóm trái ngược với một top 75 hoặc 100 lớn.

2022 Bảng xếp hạng tiêu chuẩn: QBS |RBS |WRS |Tes |D/STS |Kickers |Top 200 & nbsp; |Superflex
QBs | RBs | WRs | TEs | D/STs | Kickers | Top 200 | Superflex

Như chúng tôi làm hàng năm cho mọi vị trí (tốt, không phải kicker, bởi vì ... tốt, bạn biết đấy), chúng tôi đã xếp hạng thứ hạng của chúng tôi để cung cấp cho bạn ý tưởng tốt hơn về cách dự thảo của bạn có thể (và nên) mở ra.Cụ thể, chúng tôi muốn xem xét những gì mong đợi nếu bạn đợi cho đến các giai đoạn khác nhau của bản nháp của bạn để lấp đầy các khe dự phòng RB1, RB2, Flex và chính của bạn.

2022 Bảng xếp hạng PPR: QBS |RBS |WRS |Tes |D/STS |Kickers |Top 200 |Superflex
QBs | RBs | WRs | TEs | D/STs | Kickers | Top 200 | Superflex

Rõ ràng, chúng tôi xây dựng các hệ thống cấp của chúng tôi bằng bảng xếp hạng của chúng tôi.Bảng xếp hạng vị trí không thay đổi ở đây, nhưng những gì là cách mà họ đã phá vỡ.Mục tiêu là để làm rõ giá trị mang lại bởi mỗi bộ trở lại.Nếu bạn có nhiều lần trở lại trong hai tầng hai, bạn có thể cảm thấy tự tin dự trữ trên WR, TE và QB trong vài vòng tiếp theo.Nếu bạn mỏng ở RB trong các vòng đầu, bạn sẽ muốn dành một chút thời gian để dự trữ trên ba RB cấp và bốn RB trước khi tất cả hy vọng về một dự thảo tốt giảm dần.

2022 Fantasy Sleepers: QBS |RBS |WRS |Tes |D/STS |Một từ mỗi đội
QBs | RBs | WRs | TEs | D/STs | One from each team

Các RB ở đầu bảng xếp hạng năm 2022 là khá rõ ràng: bạn có thể làm tốt hơn nhà vô địch gấp rút 2021 Jonathan Taylor và vị vua gấp rút trước đó là Derrick Henry trong các giải đấu tiêu chuẩn..

2022 Giá trị đấu giá (Tiêu chuẩn & PPR): QBS |RBS |WRS |Tes |D/STS |Kickers |Tổng thể
QBs | RBs | WRs | TEs | D/STs | Kickers | Overall

Tất nhiên, mỗi năm chúng ta thấy một vụ chấn thương mới và một nhóm mới của các vụ phá sản từ lớp RB vòng sớm.Mùa trước, các chủ sở hữu Derrick Henry và Christian McCaffrey đã hoàn toàn đau khổ khi hậu vệ dẫn đầu của họ đi xuống các chấn thương kết thúc mùa giải tương ứng, và Saquon Barkley chỉ cần đặt thẳng thắn lên tầng thứ hai của chúng tôi.

2022 Bảng xếp hạng & Chiến lược dự thảo: QBS |WRS |Tes |D/STS
QBs | WRs | TEs | D/STs

Đó là hai ví dụ điển hình về lý do tại sao độ sâu vị trí có thể rất quan trọng đối với đội hình tưởng tượng của bạn, đặc biệt là tại RB.Không bắt đầu Fantasy Spot chịu nhiều thương tích và biến động vị trí hàng năm hơn là chạy lại.Bạn muốn có đinh tán, nhưng bạn cũng muốn lấy một số người ngủ, tân binh và những mụn tiềm năng cao cấp.Lý tưởng nhất, bạn muốn ít nhất hai RB tổng số từ ba tầng trên cùng, và sau đó ít nhất hai lần nữa vào cuối Cấp 5. Hoặc bạn có thể giữ cho nó đơn giản và chỉ cần nhớ rằng bạn muốn có tổng cộng năm RB từ nhóm người chơiTrong các tầng 1-5.

Nhưng làm.Không.Đợi đã.Xin don don đọc dòng cuối cùng đó là tôi có thể từ bỏ RBS trong ba vòng đầu tiên, và sau đó tải lên các mặt sau giá trị trong các vòng 4 đến 9.Chỉ vì Rhamondre Stevenson trượt vào phía sau của tầng thứ năm của chúng tôi không làm cho anh ấy trở thành RB3 hoặc Flex ưa thích.Và nếu bạn có Saquon Barkley hoặc Alvin Kamara là mỏ neo RB1 của bạn, chúc bạn may mắn!Bạn có thể chi tiền FAAB của mình hoặc lùng sục dây sớm hơn bao giờ hết.

Sự rơi giữa các tầng RB rõ rệt hơn nhiều so với mức giảm giữa các tầng WR, TE và QB và ít người ngủ ít hơn tồn tại dưới mức RB 6 so với các vị trí khác.Nó chỉ đơn giản là không thể được rao giảng đủ: Dự thảo RBS sớm và thường xuyên, và nhập tuần 1 với độ sâu.Tìm kiếm những người chơi giỏi nhất về cơ bản là tất cả về việc tìm kiếm giá trị tốt nhất trong mỗi vòng và các tầng giúp chúng ta gần đúng giá trị trước khi lặn xuống tận cùng của một nhóm người chơi vào ngày dự thảo.Chiến lược tiết kiệm những người đàn ông và người hút chìm.

Một hệ thống cấp có thể giúp bạn trước và trong quá trình dự thảo của bạn.Làm nổi bật các mục tiêu ưa thích của bạn từ mỗi tầng và xác định khi nào bạn muốn chọn chúng.Vào ngày dự thảo, tập hợp lại nếu bạn cảm thấy các mục tiêu ban đầu của bạn đã bị bắt.Các tầng giữ cho bạn tập trung vào giá trị bạn nên nhắm đến ở mỗi điểm trong dự thảo, giữ cho bạn không bị hoảng loạn để bù đắp quá mức cho việc bỏ lỡ mục tiêu sớm.

Chúng tôi sẽ cập nhật bảng xếp hạng của chúng tôi trong suốt thời gian tổng thống, vì vậy hãy kiểm tra lại để cập nhật thường xuyên.

Xếp hạng và các tầng dựa trên các giải đấu tiêu chuẩn, không PPR.Các giải đấu PPR có thể có các tầng khác nhau, có thể được tô sáng trong suốt các văn bản dưới đây.

Thống trị bản nháp của bạn: Tờ Cheat Fantasy Ultimate 2022

2022 Fantasy RB Tiers: Ai là RB Football Football tốt nhất?

Cấp 1:

1 Jonathan Taylor, Colts
2 Derrick Henry, Titans

Các RB hàng đầu là loại kem lâu năm của vụ mùa trong bóng đá giả tưởng.Nếu bạn bắt được một trong hai anh chàng này, bạn sẽ ăn mừng sau bản nháp ngay cả khi bạn mắc một số sai lầm nhỏ trong suốt các vòng giữa.Taylor và Henry đều là những người trở lại công việc với Little & NBSP; cạnh tranh khi nói đến liên lạc.Henry đã dẫn đầu NFL trong các nỗ lực và chỉ về mọi chỉ số vội vã trong năm 2019 và ‘20, và Taylor đã làm điều tương tự trong mùa giải trước sau khi Henry bị tổn thương (chân phải).Vì chấn thương nói, Taylor có được lợi thế nhẹ khi vào mùa này.Nó cũng không bị tổn thương rằng anh ấy chỉ 23.

Trừ khi bạn hoàn toàn xử lý phần còn lại của bản nháp, bạn sẽ tự động tranh chấp nếu bạn lấy một trong hai mặt sau này tại số 1 hoặc 2 và chúng giữ sức khỏe trong suốt phần lớn của mùa giải.

Cấp 2: & nbsp;

3 Najee Harris, Steelers
4 Dalvin Cook, Viking
5 Austin Ekeler, Bộ sạc
6 Nick Chubb, Browns
7 Christian McCaffrey, Panthers
8 Alvin Kamara, Saints
9 Joe Mixon, Bengals

Cấp 2 bao gồm sáu RB là tài sản giả tưởng vòng một rõ ràng.Sáu lưng này rất vượt xa hầu như tất cả các máy thu rộng hoặc kết thúc chặt chẽ trong các giải đấu tiêu chuẩn và hầu hết trong PPR.Ngoại lệ PPR duy nhất có thể là Nick Chubb, người không giữ được nhiều giá trị như những người bắt bóng bên ngoài các giải đấu tiêu chuẩn.

Nếu Taylor và Henry weren chiếm ưu thế về mặt thế hệ, chúng ta sẽ thấy Harris, Cook và Ekeler trong Cấp 1 trong các giải đấu tiêu chuẩn.Tuy nhiên, hiện tại, họ sẽ phải hài lòng chỉ với những người đứng đầu (hoặc, ít nhất là những kẻ đầu tiên biên giới) trong PPR.Mỗi người có một sự thay đổi trên các sân sau tương ứng của họ và sở hữu các bộ kỹ năng trên trung bình cả trên mặt đất và trong không khí.

Điều tương tự cũng có thể nói với McCaffrey, người mà nhiều người coi là một người đứng đầu (đặc biệt là trong PPR), nhưng chấn thương đã thực sự làm hỏng hai mùa giải qua của anh ấy, vì vậy anh ấy phải tìm đường trở lại top năm.Mixon, người vừa bước sang tuổi 26, lẻn ở phía sau của tầng thứ hai sau mùa giải 1.500 yard, 16-TD với một đội nhà vô địch AFC chỉ nên cải thiện theo thời gian.Nếu bạn đi xa với một trở lại từ Cấp 1 hoặc Cấp 2 trong hai vòng đầu tiên, bạn đã ngồi rất đẹp.

2022 Xếp hạng tính nhất quán: Tiền vệ |Chạy lại |Máy thu rộng |Kết thúc chặt chẽ
Quarterback | Running back | Wide receiver | Tight end

2022 Chiến lược dự thảo giả tưởng: RBS nào có thể thoát ra trong năm nay?

Cấp 3:

10 Javonte Williams, Broncos
11 D'Andre Swift, Lions
12 Jk dobbins, quạ
13 Ezekiel Elliott, Cowboys

Cấp 3 bao gồm các hậu vệ thứ hai và năm thứ ba cao cấp, những người có thể rất tốt để vault vào các nhà sản xuất giả tưởng vòng một (cộng với Ezekiel Elliott).Cả Williams và Swift đều ghi được hơn 200 điểm PPR mùa trước và Williams thậm chí không phải là một người nổi bật.

Ứng cử viên đột phá lớn nhất trong tầng này là Dobbins, người đã hoàn thành năm 2020 trong một giọt nước mắt tuyệt đối, đăng 495 sân ào ạt và bảy điểm trong sáu trận đấu gần đây nhất.Don Tiết cho phép chấn thương đầu gối của mình làm mờ tầm nhìn của bạn về sự khác biệt này trong một hành vi phạm tội đầu tiên.Swift có mặt trái tương tự (đặc biệt là trong các giải đấu PPR) và Williams sẽ phải chống lại Melvin Gordon III để thực sự tiếp quản, nhưng tài năng chắc chắn là có.

Elliott là một anh chàng có xu hướng đi xuống, người vẫn còn một ít nước ép trên.Anh ấy đã tính trung bình ít hơn một số carry (13,9) và các sân vội vã (58,9) mỗi trận mùa trước.Nếu không phải vì 12 TDS của anh ấy-10 trong số đó xuất hiện trên 35 mang theo khu vực đỏ đáng kinh ngạc-chúng tôi có thể đã hạ bệ anh ấy xuống cấp 4. Nhưng tiết kiệm kỳ vọng của bạn ở đó-khoảng một chục RBS có vẻ hấp dẫn hơn Elliott trong các giải đấu tiêu chuẩn,Thậm chí nhiều hơn trong các giải đấu PPR.

Chiến lược của mọi người là khác nhau, nhưng những người chiến thắng nhất quán có xu hướng ưu tiên RBS sớm.Bạn có thể sống với RB1 của mình đến từ năm nay và nếu bạn đi với một hoặc hai RB từ ba tầng đầu tiên này, nhóm tưởng tượng của bạn đã có cốt lõi nền tảng rất vững chắc và có thể bắt đầu thực sự nhắm mục tiêu giá trị ở các vị trí kỹ năng khác.

Cấp 4:

14 Saquon Barkley, Người khổng lồ
15 Cam Akers, Rams
16 Leonard Fournette, Buccaneers
17 Elijah Mitchell, 49ers
18 James Conner, Hồng y
19 Aaron Jones, Packers
20 Damien Harris, những người yêu nước
21 Travis Etienne Jr., Jaguars
22 Clyde Edwards-Helaire, trưởng
23 Josh Jacobs, Raiders
24 David Montgomery, gấu
25 Antonio Gibson, Commanders
26 Breece Hall, Jets

If you weren’t able to nab one or two RBs in Tiers 1-3, don’t enter panic mode. Maybe you went WR-WR or WR-TE in the late first and early second of a PPR draft to almost guarantee other positional advantages over opponents all season. Whatever the case, you’ll be fine as long as you start targeting RB value for the next couple rounds (unless an absolute steal of a WR falls to you).

Tier 4 features backs who are perfectly capable of serving as RB1s on a strong squad. Barkley is the biggest question mark, but in a perfect-health vacuum, he’s one of the most talented backs in the NFL. Akers also has tremendous skill, not to mention a Super Bowl-winning offense, but he has also dealt with injuries. Both have Tier-1 upside when they’re on the field, which makes them luxury RB2s. If you trust your ability to find value at WR, you could give yourself a leg up getting one of these guys in the second- or third-round.

Fournette, Jones, Etienne, and Hall would all get considerable bumps in PPR leagues, with Jones especially jumping up. Jones will help fill the receiving void left by All-Pro Davante Adams, and he could become the focal point of Aaron Rodgers’ offense. Fournette, meanwhile, could see more dump-offs and screen-passes from a 45-year-old Tom Brady. After a ‘21 Lisfranc injury in his left foot, Etienne will make his NFL debut just like the rookie Hall. Both Etienne and Hall have star-quality potential.

On the standard-league side of things, consider the value of Damien Harris, Clyde Edwards-Helaire, and Josh Jacobs. Harris averaged 12.8 standard points per game, thanks in large part to his heavy red-zone usage. However, he almost rarely gets targets. Edwards-Helaire finished just shy of double-digit scoring average, but knee and shoulder injuries kept him out of seven games. He’ll be very active with wideout Tyreek Hill out of the picture, and maybe he’ll see more than a six-percent target share and seven total touches within opponents’ 10.

While CEH could see increased usage due to the departure of a stud WR, Jacobs could see diminished touches due to Davante Adams’ arrival in Vegas. We may never see nine TDs and 50-plus catches from Jacobs again, but he’s certainly a steady RB2.

Can you live with one of these backs as your RB1? You can, but the lower you get in this tier, the riskier it gets. All the backs have similar upsides with notable red flags, so they’re all better off as RB2s or even RB3s if you really go RB heavy in the first four or five rounds.

2022 FANTASY DRAFT STRATEGY:
Snake drafts | Auctions | Dynasty | Best ball | IDP

Fantasy RB Rankings Tiers: Sleepers and committee backs

Tier 5: 

27 Tony Pollard, Cowboys
28 AJ Dillon, Packers
29 Miles Sanders, Eagles
30 Kareem Hunt, Browns
31 Kenneth Walker III, Seahawks
32 Chase Edmonds, Dolphins
33 James Cook, Bills
34 Cordarrelle Patterson, Falcons
35 Rashaad Penny, Seahawks
36 Rhamondre Stevenson, Patriots

This section contains a ton of our sleeper picks, including top handcuff options Pollard and Dillon. Sanders and Hunt can be great, but they can also just as well get bogged down with injuries. Walker and Cook serve as our favorite rookie RBs not named Breece Hall. Edmonds could enjoy a breakout in his first full season as a nominal lead back, but he could also suffer behind a poor offensive line in a crowded backfield. Patterson is in a similar boat, and can’t possibly replicate his stunning ‘21 campaign. Penny has promise as a workhorse back for as long as Walker doesn’t take his job, while Stevenson could shine if Bill Belichick cultivates a larger role for him. These are all “high-upside-but-somewhat-volatile” fantasy assets.

These are the types of players who will be your RB1 if you go with the “Zero-RB” strategy. While you might be high on some, remember: “Sleeper” doesn’t mean “stud” — it means guys whose ultimate value could vastly exceed their ADPs. Don’t pass on RB1s and RB2s to stock up on sleepers later, as they often just don’t materialize as viable fantasy assets. If you end up having to start any of these players in Week 1, light a candle and say a prayer to the fantasy gods. This tier is exactly why we preach the mantra of “early and often” at RB. You can’t leave the most important position on your roster to chance. Upsides and ceilings are great if you’re considering middle-to-late-round flex options or bench depth. You can’t expect to win a league with a wild card as your RB1 or even RB2.

With early ADPs in the 80s, 90s, and low 100s, you’re much better off going for QBs, WRs, or TEs at this portion of the draft. The consistency ratings of wideouts in those draft ranges almost always surmount the average output of RBs with similar ADPs. Would you rather have Brandon Aiyuk or Rhamondre Stevenson at No. 96? A top-10 TE in Zach Ertz or a potential top-30 back in Rashaad Penny? If you snooze on backs early, you force yourself to pass on upside pass-catchers later so you can fretfully draft shares of RBs with questionable outlooks. It’s nice to have one of these guys as your RB3 or RB4, but if you really want to draft a risky RB, you can wait until the next tier to load up.

Cấp 6: & nbsp;

37 Devin Singletary, Bills
38 Dameon Pierce, Texas
39 James Robinson, Jaguars
40 Michael Carter, máy bay phản lực
41 Melvin Gordon III, Broncos
42 Alexander Mattison, người Viking
43 Khalil Herbert, gấu
44 Darrell Henderson Jr., Rams
45 Jamaal Williams, Sư tử
46 Gus Edwards, quạ
47 Rachaad White, Buccaneers
48 Tyler Allgeier, Falcons
49 Rex Burkhead, người Texas

Thật trùng hợp, năm trong số những người ngủ của chúng tôi sống ở Cấp 6, nhưng cần lưu ý rằng toàn bộ nhóm này sống trong lãnh thổ Câu hỏi của Mark Mark.Không chắc chắn những điều tại thời điểm này, Bubba.

Carter, Gordon và Jamaal Williams có thể (và có lẽ nên) cuối cùng ngồi sau Backseat đến Breece Hall, Javonte Williams và DiênAndre Swift.Mattison đã giành chiến thắng, thậm chí còn nhìn thấy hai chữ số trong hầu hết các tuần trừ khi Dalvin Cook bị tổn thương, và Henderson có thể bị ghẻ lạnh như nhau nếu Akers tiếp tục vai trò của mình khi L.A.S dẫn lại.

Edwards đang rơi nước mắt ACL, thậm chí gần đây hơn cả những con quạ trẻ hơn và tài năng hơn JK Dobbins.Singletary và Jones cũng không nhất quán như các trọng tài NBA Summer League.

Điều đó khiến năm người ngủ, tất cả chúng tôi sẽ đề xuất mạnh mẽ ở cấp độ này nếu bạn cần độ sâu RB.Herbert đã cho thấy những tia sáng rực rỡ trong ‘21, trung bình 106,6 yard mỗi trận giữa tuần 5 đến 7 thay cho David Montgomery.Pierce, White và Allgeier đều là những tân binh đầy hứa hẹn, với Pierce thậm chí không nhất thiết phải có một chấn thương để thoát ra.Cố gắng giành được ít nhất một, vì nó luôn luôn vui vẻ để kiếm tiền từ một vé số vào cuối mùa giải, nhưng bạn không muốn dựa vào quá nhiều người chơi trong tầng này.

Fantasy RB Sleepers & còng tay

Cấp 7: & nbsp;

50 Raheem Mostert, Cá heo
51 Kenneth Gainwell, Đại bàng
52 J.D. McKissic, chỉ huy
53 Nyheim Hines, Colts
54 Darrel Williams, Hồng y
55 Isiah Pacheco, trưởng
56 Ê -sai Spiller, Bộ sạc
57 Zamir White, Raiders
58 Brian Robinson, chỉ huy
59 Joshua Kelley, Bộ sạc
60 Pierre Strong Jr., những người yêu nước
61 Kyren Williams, Rams

Bây giờ chúng tôi đã tham gia vào phần thực sự mơ hồ của bảng xếp hạng RB, dành riêng cho những người bệnh thực sự có những người đứng đầu và/hoặc giải đấu lớn.Phần này của dự thảo cung cấp năng suất thấp, tỷ lệ thưởng thấp.Lấy nó với Penny-Stock Investing hoặc Sard-S-S-S-Supress.

Mostert đứng đầu nhóm này cho đến khi nhiều hơn được tiết lộ về cách Cá heo sử dụng phòng RB đông đúc của họ.Anh ấy đã sớm trở lại trong quá khứ nhưng sẽ thấy sự suy sụp trong việc sử dụng với Edmonds trước mặt anh ấy.Hines là một trở lại khác với một số mặt trái vì không có khả năng Jonathan Taylor duy trì cùng loại cách sử dụng mà anh ấy đã làm mùa trước, mở đường cho một vai trò lớn hơn.

Phần còn lại của những kẻ này đóng vai trò là ném phi tiêu và thay thế chấn thương trong các giải đấu tiêu chuẩn, nhưng những người như Gainwell, McKissic và Pacheco đều có nhiều giá trị hơn trong các giải đấu PPR.

Cấp 8:

62 Boston Scott, Đại bàng
63 Jeff Wilson Jr., 49ers
64 Tyrion Davis-Price, 49ers
65 Hassan Haskins, Titans
66 D'Onta Foreman, Panthers
67 Kenya Drake, quạ
68 Samaje Perine, Bengals
69 Mark Ingram, Saints
70 Myles Gaskin, Cá heo
71 Zack Moss, Bills
72 Chuba Hubbard, Panthers
73 Eno Benjamin, Hồng y
74 Brandon Bolden, Raiders
75 Jaylen Warren, Steelers

Những người chơi này (và những người khác được liệt kê) có thể được gọi là mảnh vụn giả tưởng.Nhiều trong số những cái tên này thuộc về những người chơi bị cuốn trôi hoặc quá mức;Một số người thuộc về những người trú ẩn đã tạo nên một cái tên cho chính họ một cách chuyên nghiệp và do đó bị xuống hạng RB5 hoặc RB6 trên biểu đồ độ sâu.Tất cả đều cung cấp ít giá trị vào ngày dự thảo khác ngoài còng tay.

Nếu bạn tình cờ nằm trong số ít các giải đấu dự thảo 200-300 người chơi tấn công, hãy chắc chắn phác thảo mọi còng tay có thể cho RBS Stud của bạn.Vị trí chạy trở lại thường thấy số lượng chấn thương lớn nhất, vì vậy Boston Scotts, Chuba Hubbards và Myles Gaskins của bạn thấy mình có giá trị trở lại.Nhưng trong các giải đấu có kích thước bình thường, hãy để chúng ngồi trên dây và thay vào đó là một người bắt bóng, người nhìn thấy tỷ lệ phần trăm snaps và/hoặc chạm cao hơn.

Ai là RB Fantasy Fantasy ngay bây giờ là ai?

Chạy hàng đầu - Tuần 1 đến 16 (2022).

RB tốt nhất vào năm 2022 là ai?

Top 15 chạy trở lại..
Nick Chubb.Cleveland Browns · Năm 5. ....
Saquon Barkley.Người khổng lồ New York · Năm 5. ....
Christian McCaffrey.Carolina Panthers · Năm 6. ....
Miles Sanders.Đại bàng Philadelphia · Năm 4. ....
Derrick Henry.Tennessee Titans · Năm 7. ....
Aaron Jones.Green Bay Packers · Năm 6. ....
Jonathan Taylor.....
Khalil Herbert ..

Top 5 chạy trở lại là ai?

Chạy trở lại tốt nhất trong NFL 2022: Tony Pollard gia nhập Derrick Henry và Nick Chubb trong top 10..
2) Nick Chubb, Cleveland Browns ..
3) Christian McCaffrey, San Francisco 49ers ..
4) Jonathan Taylor, Indianapolis Colts ..
5) Josh Jacobs, Las Vegas Raiders ..
6) Austin Ekeler, Los Angeles Chargeers ..
7) Saquon Barkley, Người khổng lồ New York ..

Ai là người chơi giả tưởng số 1?

Top tổng thể - Tuần 1 đến 16 (2022).