Bầu trời cô tô trong sáng như thế nào năm 2024

Phần cuối của tác phẩm ký Cô Tô của nhà văn Nguyễn Tuân tập trung vào ghi lại những ấn tượng về thiên nhiên và cuộc sống của người dân trên đảo Cô Tô trong suốt chuyến thăm của ông. Dưới đây là bài viết về chủ đề: Phân tích đoạn trích Cô Tô của Nguyễn Tuân hay chọn lọc, mời bạn đọc theo dõi.

1. Dàn ý phân tích đoạn trích Cô Tô của Nguyễn Tuân hay chọn lọc:

1.1. Cảnh cơn bão ở Cô Tô:

Trong bức tranh tương tác với cơn bão ập đến, tác giả truyền đạt trải nghiệm của mình qua từng giác quan.

- Xúc giác: Những viên cát bị cuốn lên bởi sức gió mạnh trở nên như những viên đạn mũi kim khi chúng va vào làn da, gáy và mặt của tác giả.

- Thính giác: Tiếng gió vang vọng, như một âm thanh liên tục và quật lia lịa. Sóng biển đánh vào bờ với một tiếng ầm rền dữ dội, tạo nên âm thanh mạnh mẽ và khó chịu. Trong tiết tấu của bão, âm thanh từ biển và gió tạo thành một bản hòa nhạc tự nhiên.

- Thị giác: Trước mặt tác giả, biển cát dậy sóng và đánh ra khơi, tạo nên một bức tranh hoang sơ như cảnh chiến trường sau trận đánh. Những cái cửa sổ kính gương của nhà gác đèo uốn cong dưới áp lực của gió cấp 11 và rồi tan thành mảnh vỡ vụn. Bầu trời và biển đã mất đi mọi sự tương phản, toàn bộ khung cảnh trở nên mờ ảo, trắng xóa.

Cơn bão trở thành một thế lực hung dữ, một kẻ thù không đội trời chung, đang tập kết mạnh mẽ để tấn công con người và thiên nhiên.

1.2. Cảnh Cô Tô sau cơn bão:

Sau cơn bão, Cô Tô trở nên hoàn toàn khác biệt và tác giả miêu tả cảnh vật một cách chi tiết.

- Vị trí quan sát: tác giả đứng trên nóc đồn, có một tầm nhìn bao quát về đảo.

- Cảnh vật: Trong ngày sáng sủa, cây cỏ trên đảo lại trở nên xanh mượt hơn, nước biển có màu xanh lam sâu hơn, và cát trắng mịn. Mọi thứ tràn đầy sức sống hơn, như một sự hồi sinh sau thử thách của cơn bão. Các thuyền cá giã đôi với nhiều con cá nặng mặt, chứng tỏ rằng cuộc săn bắt đang trở nên thịnh vượng hơn.

Cảnh vật Cô Tô hiện lên trong sự tinh khiết và rạng ngời, tràn đầy sức sống và hy vọng sau cơn bão.

1.3. Cảnh mặt trời mọc trên đảo Cô Tô:

- Điểm quan sát: tác giả đứng trên những hòn đá đầu sư, bên cạnh biển.

- Cảnh mặt trời mọc: Khi mặt trời mọc, bầu trời trở nên trong trẻo hơn bao giờ hết, như một tấm kính sạch sẽ vừa lau hết mọi mây bụi. Mặt trời nổi lên từ đáy biển, tròn trĩnh và phúc hậu, tạo thành một hình ảnh hoàn hảo như quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Ánh nắng của mặt trời làm cho biển biến thành một biển xanh ửng hồng. Tất cả như một mâm lễ phẩm tự nhiên, làm cho tác giả có cảm giác như mình đang tham dự một sự kiện thiêng liêng.

Hình ảnh mặt trời mọc trên biển tạo nên một cảnh tượng tươi đẹp, rực rỡ và tràn đầy hy vọng.

1.4. Cảnh sinh hoạt buổi sáng trên đảo Cô Tô:

- Quanh giếng nước ngọt: Môi trường quanh giếng nước ngọt trở nên vui tươi và hào hứng như một cái bến đông người, nơi mọi người tập trung để lấy nước ngọt. Không khí đọng đầy mùi của đất đảo, và cuộc sống sinh hoạt sáng sủa.

- Chỗ bãi đá: Những con thuyền của hợp tác xã đang nô đùa giữa sóng biển, mở nắp sạp để trưng bày cá tươi ngon. Thùng và cong nối tiếp nhau, tạo ra một bức tranh về cuộc sống bình dị và chất phác của người dân đảo Cô Tô.

Cuộc sống hàng ngày trên đảo Cô Tô được miêu tả như một bức tranh thanh bình, với tất cả những chi tiết và hoạt động của con người kết hợp với thiên nhiên, tạo nên một sự đan quyện hòa hợp.

2. Phân tích đoạn trích Cô Tô của Nguyễn Tuân hay chọn lọc:

Nguyễn Tuân, một tên tuổi lừng danh trong nền văn học Việt Nam, được biết đến với tài năng đa dạng của mình. Ông được gọi là một nhà văn thể tuỳ bút và ký sự xuất sắc. Tác phẩm của Nguyễn Tuân luôn đậm chất độc đáo, phản ánh sự tài hoa và kiến thức phong phú đa dạng của ông. Bài văn "Cô Tô" là một phần cuối của bài ký sự mang tên cùng, và trong đoạn trích này, Nguyễn Tuân đã chia sẻ những ấn tượng đầy sắc thái về thiên nhiên và cuộc sống của người dân Cô Tô sau cơn bão một cách rất chân thực.

Bức tranh mở đầu của cơn bão ở Cô Tô được Nguyễn Tuân tạo ra không chỉ qua lời kể mà còn qua việc truyền tải trải nghiệm của mình thông qua tất cả các giác quan. Xúc giác của ông làm cho ta cảm nhận được cảm giác của việc viên cát đâm vào da như viên đạn mũi kim. Thính giác của ông truyền tải tiếng gió uốn éo và sóng biển đánh vào bờ với âm thanh mạnh mẽ và hoành tráng, khiến chúng ta như đang trải qua cơn bão. Thị giác của ông mô tả cảnh biển cát đánh ra khơi, cảm giác bãi biển trở nên hoang sơ và trống trải, và các kính cửa sổ bị vỡ tung ra bởi áp lực của gió cấp 11. Cơn bão trở thành một thế lực hung dữ, một kẻ thù không đội trời chung, đang tập kết mạnh mẽ để tấn công con người và thiên nhiên.

Tuy nhiên, sau cơn bão, Cô Tô lại hiện lên trước mắt chúng ta trong một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt. Thiên nhiên trở nên trong sáng và tinh khiết trong buổi sáng. Cây cỏ trên đảo thêm xanh mượt, nước biển trở nên xanh đậm hơn, cát trắng và mịn màng hơn. Mọi thứ tràn đầy sức sống và hy vọng, và cuộc sống của người dân Cô Tô trở nên phong cách và tràn đầy niềm vui.

Cuối cùng, khi Nguyễn Tuân miêu tả mặt trời mọc trên đảo Cô Tô, ông sử dụng những từ ngữ tươi đẹp và ấn tượng để truyền đạt cảm xúc của mình. Bầu trời trở nên trong trẻo và sạch sẽ như một tấm kính mới lau sạch mọi mây bụi. Mặt trời nổi lên dần dần, tròn trĩnh và phúc hậu như một quả trứng thiên nhiên đầy đặn, tạo nên một hình ảnh tươi đẹp và tràn đầy sự rạng ngời. Mặt trời này kết hợp với nước biển để tạo ra một màn trình diễn tự nhiên tuyệt đẹp, như một mâm lễ phẩm đầy quyền năng.

Nhà văn Nguyễn Tuân đã thể hiện tài năng của mình thông qua việc lựa chọn từng chi tiết và hình ảnh cụ thể để tạo ra những bức tranh sống động về Cô Tô và người dân nơi đây. Điều này cho thấy sự tinh tế và tài năng của ông trong việc kể chuyện và miêu tả cảnh vật.

Không thể không nói về cảnh mặt trời mọc trên biển trong hình ảnh thiên nhiên của Cô Tô, một cảnh tượng đầy tinh túy và sáng lạn. Đó là khoảnh khắc mà Nguyễn Tuân đã miêu tả vô cùng tài hoa. Sau trận bão, bầu trời trở nên trong sáng và tinh khiết như tấm kính vừa được lau sạch mọi mây bụi. Mặt trời nhú lên dần dần, tròn trĩnh và phúc hậu như một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Sự rạng ngời của mặt trời làm cho nước biển trở nên xanh đậm và hùng vĩ hơn.

Nguyễn Tuân đã bắt đầu ngày sớm từ canh tư để ngắm nhìn mặt trời mọc. Việc sử dụng các so sánh và liên tưởng trong văn bản này thật đặc biệt và thú vị. Mặt trời như một quả trứng hồng hào, sáng sủa và toàn diện, nổi bật giữa bầu trời như là một mâm lễ phẩm vinh quang. Màu sắc hài hoà giữa đỏ, hồng, bạc và ngọc trai, cùng với sự tạo hình độc đáo của quả trứng hồng hào trên mâm bạc khổng lồ, tạo nên một vẻ đẹp hùng vĩ và tráng lệ, để lại ấn tượng đậm nét về vẻ đẹp thiên nhiên độc đáo của Cô Tô.

Tiếp theo, cuộc sống của người dân trên đảo Cô Tô đem thêm sự sống và động viên cho bức tranh đảo. Tác giả tập trung miêu tả cuộc sống và lao động của họ vào một buổi sáng tại cái giếng nước ngọt ở rìa đảo. Tại đây, người dân chài nhiệt tình đến để gánh nước từ giếng lên thuyền. Khung cảnh này tràn đầy sự thanh bình và sôi động của cuộc sống hàng ngày, đầy sự hòa quyện và vui vẻ.

"Cái giếng nước ngọt của đảo Thanh Luân sáng sớm đã thu hút không biết bao nhiêu người đến gánh và múc nước. Họ đổ nước giếng vào thùng gỗ, các dụng cụ, và những cái gánh với màu da lươn... Từ đoàn thuyền sắp ra khơi đến cái giếng nước ngọt, thùng và công cụ đổ về, mang đến vẻ thanh bình đặc trưng của cuộc sống ở Cô Tô."

Tại đây, tác giả sử dụng so sánh để nêu bật sự độc đáo của cuộc sống trên đảo Cô Tô. Cái giếng nước ngọt trở nên như một cái bến, nơi mọi người tụ họp và làm việc cùng nhau, tạo ra một không khí tràn đầy niềm vui và đoàn kết. So với các chợ trên đất liền, cuộc sống ở đảo Cô Tô mang đậm bản sắc riêng, đó là một không gian trong lành và tình người đậm đà.

Tác giả đã thể hiện một cách tinh tế và chính xác sắc thái đặc biệt của cuộc sống và môi trường tự nhiên ở đảo Cô Tô, thông qua ngôn ngữ tươi đẹp và hình ảnh sống động. Bài viết của ông thể hiện sự yêu quý và tôn vinh vùng đất đầy sức sống này, quần đảo Cô Tô, đồng thời làm cho người đọc cảm nhận và hiểu sâu hơn về nó.

3. Phân tích đoạn trích Cô Tô của Nguyễn Tuân ngắn gọn:

Phần cuối của tác phẩm ký Cô Tô của nhà văn Nguyễn Tuân tập trung vào ghi lại những ấn tượng về thiên nhiên và cuộc sống của người dân trên đảo Cô Tô trong suốt chuyến thăm của ông.

Tác giả mô tả một cơn bão kỳ diệu ở đảo Cô Tô qua các giác quan. Xúc giác được miêu tả bằng cách so sánh cát trong bão với viên đạn mũi kim, thính giác bắt lấy tiếng gió quật lia lẫa, sóng đánh vào bờ với âm thanh rền rĩ và tiếng rít của bão. Thị giác được sử dụng để tạo ra hình ảnh một cảnh tượng dữ dội với sóng cát đánh ra khơi và kính cửa sổ bị vỡ vụn do cường độ gió mạnh.

Sau khi cơn bão qua đi, vẻ đẹp của đảo Cô Tô hiện ra trong sáng và sống động. Nguyễn Tuân sử dụng các từ ngữ miêu tả màu sắc và ánh sáng để thể hiện sự tinh khiết và tươi mới của đảo. Từ "trong trẻo" và "sáng sủa" nói lên vẻ thanh khiết của đảo. Màu "lam biếc" của nước biển và sự "vàng giòn" của cát tạo ra hình ảnh về một môi trường thiên nhiên giàu màu sắc và đẹp đẽ.

Nhà văn sử dụng những từ ngữ tinh tế để diễn đạt sự cảm nhận của mình về vẻ đẹp độc đáo và trong lành của Cô Tô, từ việc nhắc đến sự "xanh mượt" của cây trên đảo cho đến sự "đậm đà" và "giòn" của màu sắc và cảm giác. Các mô tả này thể hiện sự sâu sắc và cảm nhận đặc biệt của tác giả về vẻ đẹp của đảo Cô Tô.

Đoạn văn miêu tả cảnh mặt trời mọc là điểm đặc biệt và ấn tượng nhất trong tác phẩm. Nó làm cho bức tranh thiên nhiên ở Cô Tô trở nên sống động và rạng ngời hơn bao giờ hết. Những câu văn miêu tả được viết một cách tinh tế và chi tiết: "Sau trận bão, chân trời, ngấn bể sạch như tấm kính, lau sạch mây và bụi. Mặt trời nhú lên từ từ, tròn trĩnh và phúc hậu như lòng đỏ của một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Quả trứng hồng hào, thâm thẳm và đặt lên một mâm bạc, đường kính mâm rộng bằng cả bầu trời, mang màu sắc ngọc trai của nước biển ửng hồng." Sự so sánh độc đáo trong các hình ảnh giúp người đọc hình dung một cách rõ ràng cảnh mặt trời mọc trên đảo Cô Tô. Sức tưởng tượng của nhà văn không chỉ giới hạn trong tầm nhìn, mà còn trở nên tinh tế và mang tính tượng trưng khi ông viết về bầu trời trong một buổi sáng: "Y như một mâm lễ phẩm tiến ra từ bình minh để tôn vinh sự trường thọ của những người chài lưới trên biển Đông." Tài năng của Nguyễn Tuân trong việc sử dụng ngôn từ ở đoạn văn này không thể bỏ qua.

Đoạn kết của tác phẩm tập trung vào việc mô tả cuộc sống hàng ngày của người dân đảo Cô Tô. Cảnh sinh hoạt tại giếng nước ngọt được miêu tả như một cái bến vui vẻ và sôi động. Tuy nhiên, nó cũng mang một sự "đậm đà mát nhẹ hơn mọi cái chợ trong đất liền", ngụ ý rằng cuộc sống ở đây luôn được trải qua một cách thoải mái hơn, tránh được sự ồn ào và xô bồ thường thấy trong các chợ đất liền.

Tóm lại, văn bản về Cô Tô đã thể hiện vẻ đẹp tự nhiên của đảo này một cách chân thực và sống động. Nguyễn Tuân đã thể hiện tài năng sử dụng ngôn từ một cách tinh tế và sáng tạo để tạo ra một bức tranh tươi đẹp của đảo Cô Tô và cuộc sống của những người dân sống ở đây.

Chủ Đề