Bí mật bị thời gian vùi lấp ngoại truyện 1

Truyện Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp của tác giả Đồng Hoa là truyện ngôn tình với mối tình đơn phương của một cô gái.

Cậu đã yêu ai nhiều như thế chưa? Yêu thầm người ta mười năm liền? Phải, yêu thầm người ta nhiều đến nỗi, chỉ vì một câu nói “Tiểu học muội, anh ở đây chờ em” mà sống chết cũng phải thi vào Đại học Thanh Hoa, nhiều đêm vừa bật khóc nức nở vì mỏi mệt, vậy mà lại gạt nước mắt lên tiếp tục ôn bài. Cũng chỉ vì người đó, mà ngang nhiên bỏ công việc ổn định hiện tại, cố sống chết cũng phải vào làm cùng chỗ với người ta. Cho dù không thể gặp mặt, chỉ cần hàng ngày hít thở chung bầu không khí, vậy là mãn nguyện rồi. Cậu đã yêu ai nhiều như thế chưa? Tôi đã từng khẳng định, thứ tình cảm một chiều như thế, không gọi là tình yêu. Vì nó đâu có lớn lên được. Vậy mà với cô gái nhỏ Tô Mạn, thứ tình yêu đơn phương này khủng khiếp quá, cứ ngày một lớn dần lên theo thời gian, cho dù mười năm ấy, người đàn ông này thậm chí còn không hề biết tên cô. Tô Mạn, cô cứ như con chim nhỏ, bay không ngừng nghỉ theo dấu chân người đàn ông này....

Mười năm đối với nhiều người không phải là quá dài nhưng đối với một cô gái thì đó chính là thứ có tên gọi "tuổi thanh xuân". Là thứ đã qua đi rồi thì không bao giờ trở lại được nữa Tuổi thanh xuân? Cô nguyện ý vì anh bỏ mặc, vậy mà cũng không đổi lại được một ánh nhìn thoáng qua...

Truyện Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp của tác giả Đồng Hoa là truyện ngôn tình với mối tình đơn phương của một cô gái.

Mười năm đối với nhiều người không phải là quá dài nhưng đối với một cô gái thì đó là tuổi thanh xuân của họ, ngay từ khi con tim rung lên những nhịpđập rộn ràng, xao xuyến từ khi anh xuất hiện thì cô đã luôn âm thầm, lặng lẽđi theo anh.

Nhưng điều đáng tiếc là tình cảm của cô không được anh đáp lại, đó không phải là tình yêu vì nó không làm cho con người ta cảm thấy hạnh phúc...

Tác giả: Đồng Hoa.
Edit: Tiểu Hoắc.
Ngoại truyện không có trong sách xuất bản, mình tìm được trên trang blog của Đồng Hoa, dành tặng cho những bạn yêu văn Đồng Hoa và thích Lục Lệ Thành giống mình nhé.


Một.

Lục Lệ Thành làm công việc liên quan tới tài chính, bởi vì thực hiện giao dịch trực tiếp với tiền, dục vọng trong lòng người đều bị khuếch đại, thịnh suy chìm nổi chỉ trong giây lát, có người muốn lấy vợ có gia cảnh tốt để một bước lên mây, cũng có người con chưa đầy tháng đã phải vào tù, người viết thư tố giác lại chính là người bạn thề sống chết nguyện trung thành với mình, hay là người vợ hàng đêm chung giường chung gối với mình mà ngày ngày giữ bản lưu tài chính của mình… Trải qua càng nhiều, càng làm cho anh có khát vọng được rời xa đám người này trong khoảng thời gian ngắn, tự mình lái xe đi du lịch chính là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất của anh.

Lục Lệ Thành cũng được xếp vào một nhóm người gần như có xe cá nhân sớm nhất ở Trung Quốc, từ một chiếc second-hand của Bắc Kinh Benz đổi sang Jeep Wrangler, khi du lịch thám hiểm còn chưa được truyền bá rộng rãi trong một nhóm nhỏ những người có tiền, anh đã một mình lái xe bôn ba qua hơn phân nửa Trung Quốc.

Lần này vì có một khách hàng bị cục cảnh sát mời lên uống trà, cấp trên ám chỉ rằng anh nên tạm thời tránh đi nghiệp vụ của công ty. Anh quyết định tự mình lái xe tới cao nguyên Thanh Tạng, sớm đã có thói quen chỉ đi có một mình, nhưng vì đó là nóc nhà thế giới, dưới sự kiên quyết đề nghị của bạn bè, anh liên hệ tìm một người dân ở Tây Tạng làm hướng dẫn viên du lịch.

Nhắc tới cao nguyên Thanh Tạng, mọi người luôn theo bản năng nghĩ là Tây Tạng, mà quên ở trước còn có từ “Thanh”. Mục đích của Lục Lệ Thành vốn là tới Tây Hải – chính là hồ Thanh Hải, đó là nơi dân tộc Tạng cư ngụ, nghe nói ven hồ cây cỏ tốt tươi, bò Tây Tạng từng đàn, phạm vi mấy chục km bên ngoài chính là sáu đại thánh tự của Cách Lỗ Phái* trong phật giáo Tây Tạng – Tháp Nhĩ Tự.
*Cách Lỗ Phái: nguyên nghĩa “tông của những hiền nhân”, cũng được gọi là Hoàng mạo phái vì các vị tăng phái này mang mũ màu vàng, là một trong bốn tông tại Tây Tạng do Tông Khách Ba thành lập.

Lục Lệ Thành lái xe từ hành lang Hà Tây*, dọc theo quốc lộ 315, theo đường Đức Lệnh Cáp, chạy tới hướng không có thẳng cảnh du lịch gì, nhưng nghe nói đó lại là một nơi đẹp hơn so với bất kỳ thắng cảnh du lịch nào.
*Hành lang Hà Tây: Hành lang Hà Tây hay hành lang Cam Túc tuyến đường lịch sử tại tỉnh Cam Túc ở Trung Quốc. Hành lang là một phần của con đường tơ lụa phương Bắc đi về phía tây bắc từ bờ Hoàng Hà, đây là tuyến đường quan trọng nhất nối từ Trung Nguyên đến lòng chảo Tarim và Trung Á đối với các thương nhận và đội quân. Hành lang về cơ bản là một chuỗi các ốc đảo nằm dọc theo rìa phía bắc của cao nguyên Thanh-Tạng.

Tây Bắc rộng lớn, Qua Bích ngàn dặm, không có một ngọn cỏ, hoang vắng mênh mông bát ngát. Núi non Côn Lôn xa xa vĩnh viễn đứng lặng, vì không có một mảnh màu xanh nào, núi non tĩnh mịch phủ một màu cát bụi, có vẻ già cỗi bi thương, giống như một ông lão chờ đứa con chinh chiến trở về, đợi trăm năm ngàn năm, chờ tới khi toàn bộ sinh mệnh hóa thành tuyệt vọng. Con đường nhựa quanh co khúc khuỷu, kéo dài tới tận chân trời, hai bên đường cát bụi mịt mù, vầng mặt trời nhợt nhạt lặng lẽ như thể đã chết.

Phía trước không thấy khói bếp, phía sau không thấy người đi đường, chung quanh không có đá màu xám, mà là cát trắng, khắp nơi hoang vu. Lục Lệ Thành đột nhiên hiểu được vì sao trong sa mạc Qua Bích*, hán tử đều có một lòng nhiệt huyết, hào khí can vân, cũng không khỏi bỏ mạng, bởi vì trong vùng đất hoang vu tuyệt vọng thế này, nếu không có dòng máu đầy nhiệt huyết, không ai có thể sống sót. Anh không khỏi nhấn chân ga càng mạnh, dọc theo phương hướng chỉ trên đường quốc lộ, giống như cố gắng thoát khỏi vùng hoang vu này, lại giống như nhiệt tình ôm lấy hoang vu ở đây.
*Tên tiếng Trung của sa mạc Gobi.

Khi tốc độ của chiếc Jeep Wrangler vượt qua 200 km/h, hoang mạc Qua Bích gào thét lướt qua cửa sổ xe, làm cho nhiệt huyết nam tính nguyên thủy trong cơ thể anh sôi trào. Ở Bắc Kinh Jeep Wrangler chỉ có thể được tính là một chiếc xe lừa lắp ráp hoàn mỹ, nhưng ở đây, Jeep Wrangler hóa thành tuấn mã trên đường, là Truy Phong của Tần Thủy Hoàng, là Sở Chuy của Sở bá vương, Tử Yến Lưu thời Hán hùng mạnh, Chiếu Dạ Bạch* thời thịnh Đường, mà anh là tướng quân tư thế hào hùng, là tên cướp cưỡi ngựa ăn thịt uống máu, là thích khách cùng đường mạt lộ…
*Truy Phong, Sở Chuy, Tử Yến Lưu, Chiếu Dạ Bạch đều là tên những con ngựa nổi tiếng.

Tất cả những tranh đấu trong thành phố hận không thể một đao một thương, sảng khoái mà giải quyết đều bị tiếng gió gào thét thổi tan thành mây khói, lần đầu tiên Lục Lệ Thành lái xe giống như được uống rượu ngon, sảng khoái, tràn trề vui sướng, quên đi mọi chuyện trần thế vướng bận.

Bất ngờ không kịp đề phòng, hoa dại đầy trời giống như sóng thần mà ùa về phía mặt anh, trước mắt anh là năm màu rực rỡ, sáng lạn chói lòa, cơ hồ làm cho anh hít thở không thông, dưới chân chân ga cũng tự nhiên nới lỏng, đôi mắt không thể tin được mở lớn – ở nơi nối liền giữa trời và đất, hiện ra một hồ nước cong cong màu lam, nối liền với trời xanh, như một thể trọn vẹn, nhưng lại tuyệt đối không giống nhau, một nhẹ nhàng linh động, một nước sâu trong vắt mà rộng lớn, giống như hai mỹ nhân đứng cạnh nhau, khó phân cao thấp, nhưng bổ sung cho nhau thì càng thêm đẹp.

Bốn phía đều là màu lam, từ xa tới gần ngập trời đầy đất là cỏ là hoa dại, vô biên vô hạn, không bờ không bến. Nghe thấy một tiếng chuông đồng đinh đinh đang đang vang lên, Lục Lệ Thành theo tiếng động nhìn lại, một đám bò Tây Tạng nghênh ngang tới hướng đồng cỏ, Lục Lệ Thành dừng lại trong nháy mắt, bò Tây Tạng cũng chẳng buồn nhìn anh, chậm rãi băng qua đường quốc lộ, rồi lại đi sâu vào trong đồng cỏ.

Từ Qua Bích ngàn dặm tới vạn bụi hoa nở, giống như chỉ trong giây lát, trời đất từ ông lão già nua thâm trầm biến thành cô gái tuổi hoa tươi trẻ, Lục Lệ Thành dứt khoát xuống xe, đứng ở bên đường quốc lộ nhìn phía đằng xa.

Xa xa, một cô gái dân tộc Tạng giục ngựa chạy nhanh tới, cây xanh tựa nền, trăm hoa như gấm, trời xanh cao rộng, con ngựa trắng phi nhanh. Lúc vó ngựa lên xuống, mái tóc thật dài bay lên bay xuống, chiếc áo dân tộc Tạng thật đẹp theo gió bay lên, làm cô gái trông như một con chim ưng mạnh mẽ.

Lục Lệ Thành ngơ ngác nhìn, đã quên mất mình đang ở đâu.

Cô gái đi thẳng tới chỗ anh, cách ngoài một trượng mới ghìm ngựa dừng lại, tài cỡi ngựa vô cùng cao siêu. Cô từ trên cao nhìn xuống đánh giá Lục Lệ Thành, giống như tiểu thư của lão Thổ Địa xem xét kỹ càng khách không mời mà xâm nhập lãnh thổ của cô.

Lục Lệ Thành dù sao cũng vào Nam ra Bắc, lại là người từng giữ chức vụ trong ban giám đốc nhiều năm, trong lòng vừa thấy kinh ngạc lại thấy thán phục, nhưng trên mặt không lộ ra mảy may, ung dung tháo xuống chiếc kính mắt GUCCI, mỉm cười nhìn về phía cô gái. Có lẽ cô ấy không hiểu tiếng Hán, nhưng nụ cười là ngôn ngữ chung của toàn nhân loại.

Ánh mắt cô gái trong trẻo, ngượng ngùng cười, hai má hơi hơi đỏ lên, dường như muốn xuống ngựa, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà người lại hơi nghiêng đi, chật vật ngã xuống ngựa, ngã dập mông ngay dưới chân Lục Lệ Thành, vừa rồi khí thế mạnh mẽ phóng ngựa như bay không còn sót lại chút gì.

Không đợi Lục Lệ Thành đưa tay ra, cô gái lăn người một vòng rồi nhanh chóng từ mặt đất đứng lên, gương mặt đã đỏ bừng, cô ấy sử dụng tiếng Hán với phát âm kỳ lạ lắp bắp nói: “Tôi là Đang Ba, anh là Lục Lệ Thành à?”

Lục Lệ Thành cố nén cười nói: “Là tôi.”

Hóa ra cô gái này chính là hướng dẫn viên du lịch mà người bạn đã cố ý tìm giúp anh, anh lễ phép chìa tay ra, muốn bắt tay, nhưng dường như cô gái không thấy, xoay người lên ngựa, chỉ vào một con đường đất ẩn dưới đám cây cỏ nói: “Đi theo tôi.”

Lục Lệ Thành sửng sốt một hồi, không khỏi cười rồi thu tay lại. Anh đề ra yêu cầu với người bạn là hết sức nguyên thủy chất phác, xem ra người bạn này hoàn toàn làm được rồi.

Khi xe dừng lại, Lục Lệ Thành vừa mới xách hai túi hành lý ra khỏi cốp xe, Đang Ba đã một tay xách một túi, bước tới hướng trong phòng, so với rất nhiều thanh niên ở thành phố đều nhanh nhẹn dứt khoát hơn. Lục Lệ Thành ngay cả xe cũng còn chưa khoá, vội vàng theo sau, “Đợi tôi, đợi tôi!”

Đang Ba đặt hành lý vào trong phòng, “Anh ngủ ở đây.”

Nhà của Đang Ba vô cùng đơn sơ, một cái kháng* lớn, hai cái bàn bằng gỗ dài, không có TV, cũng không đồ điện gì khác, ở góc phòng chỉ có một chiếc radio quân dụng kiểu cũ đã sờn màu, trên tường một bên có treo ảnh tràng hạt của Lạt Ma, một bên treo ảnh của Mao Chủ Tịch. Duy chỉ có ở một góc giường có đặt một chiếc rương bằng gỗ đen có khắc hoa, không đồng bộ với tất cả những đồ dùng khác trong phòng, nhìn có vẻ đã từ rất lâu rồi, nhưng vẫn còn tinh xảo y như trước.
*Kháng: giường đắp bằng đất, ở dưới có đốt củi để sưởi khi trời lạnh.

“Cám ơn.” Lục Lệ Thành nói lời cảm ơn với Đang Ba.

Mặt Đang Ba đỏ ửng, chưa nói được tiếng nào đã xoay người đi ra ngoài, sau một chớp mắt, bưng một chén trà sữa nóng vào. Lục Lệ Thành đưa hai tay nhận lấy, “Vùng này ở đâu có cảnh sắc đẹp nhất?”

Hai mắt Đang Ba vụt sáng vụt sáng, giống như đang suy tư, “Nơi nơi đều giống nhau, không có cây cỏ thì có hồ nước, rất nhiều người tới Tháp Nhĩ Tự dập đầu, có người Hán mới mở tiệm kinh doanh bên hồ, có thể thuê thuyền đi chơi.”

“Mỗi ngày cô làm gì?”

“Tôi chăm sóc dê, còn cả bò Tây Tạng nữa.”

“Sao cô lại làm hướng dẫn viên du lịch?”

“Tôi không phải đâu. Chú của một người bạn trong thành nói có một người bạn của bạn chú ấy tới chơi, ở nhờ một tuần, trả tiền còn nhiều hơn so với bán mấy con dê.” Đang Ba nói xong lại thấy vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, hai tay bất an xoắn xoắn lấy vạt váy.

Lục Lệ Thành mỉm cười chuyển hướng đề tài, hỏi trong nhà có bao nhiêu con dê, hoa dại màu lam trên đường nhìn thấy tên là gì… Đang Ba lúc đầu còn rất câu nệ, nhưng Lục Lệ Thành thật biết cách kiểm soát bầu không khí, không bao lâu sau, tính nói nhiều của Đang Ba được khơi ra, bản chất nhiệt tình cởi mở cũng hiện ra, cô dùng tiếng Hán cũng không thuần thục, nhưng cũng coi như nói xong với Lục Lệ Thành về cuộc sống bình thường của cô.

Khi chạng vạng, mẹ của Đang Ba từ ngoài về, bởi vì hàng năm đều phải lao động vất vả, thân hình bà hơi còng xuống, làn da ngăm đen, hai má vì ngày ngày phơi nắng trên cao nguyên mà có màu đỏ đậm, nhìn thấy Lục Lệ Thành bà lập tức mỉm cười, bà không biết nói tiếng Hán, nhưng vẻ mặt tươi cười kia chân thành, đơn giản, nhiệt tình, Lục Lệ Thành cũng bỏ đi tất cả khách sáo, chỉ cười một cái đáp lại.

Mẹ Đang Ba làm món ăn sở trường, chỉ có một món ăn, một bát tô lớn được đặt lên bàn, bát đựng đồ ăn này còn lớn hơn chậu rửa mặt, đựng đầy ắp. Đang Ba dùng tiếng Tây Tạng nói tên món ăn, rồi lại dùng tiếng Hán nhắc lại một lần, nói ăn ngon lắm, dường như là hân hoan nhìn theo anh.

Lục Lệ Thành cũng đầy lòng mong chờ gắp lên một miếng thịt, vừa mới đưa vào vào miệng, trong miệng đầy một vị tanh chua khó mà có thể nuốt xuống được, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Đang Ba, gương mặt tươi cười nhiệt tình của mẹ Đang Ba, anh cố chịu, thịt cũng chưa nhai đã cố gắng nuốt xuống, rồi vội vàng uống một hớp lớn rượu Thanh Khoa*, miệng ngậm rượu, cười quay sang mẹ Đang Ba dựng thẳng ngón tay cái, Đang Ba và mẹ đều cười lớn.
*Rượu làm từ lúa mì Thanh Khoa được trồng ở Tây Tạng.

Phong tục ẩm thực của người Tây Tạng là lấy thịt, sữa làm đồ ăn chính, dường như hoàn toàn không ăn rau dưa, bữa cơm này Lục Lệ Thành ăn đã được nếm mùi vị vô cùng phức tạp, may mắn Đang Ba và mẹ đều rất đơn thuần, Lục Lệ Thành đã sớm là người thông thạo trong lòng nghĩ thế này, trên mặt lại thể hiện thế khác, cho nên “Cả chủ và khách đều hết sức vui vẻ.”

Sáng sớm ngày hôm sau, uống xong chén trà Tô Du*, ăn bánh làm từ lúa mì Thanh Khoa, Đang Ba dẫn Lục Lệ Thành đi một vòng ở đồng cỏ, vừa đi vừa nói: “Người dân tộc Tạng chúng tôi sáng sớm ra khỏi nhà chăn thả, buổi chiều về nhà, buổi trưa đều không ăn cơm, nhưng mẹ tôi nói phải chăm sóc anh, nên trưa nay mẹ sẽ làm đồ ăn ngon lắm.”
*Trà Tô Du: làm từ sữa dê, trâu, màu vàng, là tinh hoa ẩm thực của người Tây Tạng.

Cảnh đẹp thảo nguyên trước mắt Lục Lệ Thành nhạt đi, biến thành một bát tô lớn đựng từng miếng thịt lớn không biết dùng đồ gia vị gì tẩm ướp… Nếu không giải quyết vấn đề ăn cơm này, một tuần này chỉ sợ phong cảnh có đẹp thế nào cũng khó có thể hưởng thụ.

Lục Lệ Thành là người mạnh mẽ quyết đoán, ý thức được vấn đề là lập tức giải quyết, “Tôi muốn lên trấn trên bàn bạc công chuyện, hôm nay không cần cô đi theo tôi.”

Đang Ba rất sảng khoái đi dắt ngựa, “Được, hôm nay tôi cũng không thu tiền của anh. Đường trên thảo nguyên rất khó nhận ra, tôi vẫn chờ anh ở bên hồ như cũ.”

Khi ánh tà dương nhuộm Tây Hải và thảo nguyên thành một màu vàng cam, Lục Lệ Thành mới trở lại.

Thảo nguyên nối liền với chân trời, đất nối liền với trời, cây cỏ nối liền với nước, nước nối liền cây cỏ, chỉ có một đàn bò Tây Tạng màu đen, một đàn dê màu trắng thoáng thấy rõ ràng, hết thảy những cái khác đều trở nên nhỏ bé mà mơ hồ trong thiên địa mênh mông.

Lục Lệ Thành đứng ở cạnh xe, nhìn bốn phía chung quanh, cũng không nhìn thấy Đang Ba. Mà lúc này không hiểu sao Đang Ba lại nhìn thấy anh, đón ánh chiều tà, cưỡi ngựa trắng phi nhanh tới đây.

Lúc đó, trời cao đất rộng, ánh tịch dương chiếu xuống, mặt hồ sóng nước mênh mông, bóng cây bóng mây, Đang Ba cách rất xa, đã vẫy vẫy tay, niềm nở vừa gọi vừa cười. Tình này, cảnh này, người này, hồn nhiên xinh đẹp tự nhiên, ấm áp nhập tâm can, Lục Lệ Thành biết thời khắc như vậy trong cuộc đời cũng không gặp được nhiều, người sẽ già, tình sẽ thay đổi, ngay cả những cảnh trí vốn nên mãi mãi không thay đổi chỉ sợ cũng sớm hay muộn cũng không tránh được du lịch khai phá, vì thế, anh có một chút bi thương và hoài niệm nhàn nhạt, không hề nhúc nhích lẳng lặng đứng nhìn.

Lúc ấy, Đang Ba nhìn thấy phía chân trời chỉ có mình Lục Lệ Thành đang đứng đưa lưng về phía ánh tịch dương, quanh người anh màu cỏ như khói mờ, mặt trời như một quả cầu lửa đang lặn, ráng chiều ánh đỏ khắp trời, khuôn mặt anh mơ hồ, nhưng dáng người lại hết sức cô đơn, chiếc Jeep Wrangler màu đen lặng lẽ đỗ bên cạnh anh, giống như một thần thú viễn cổ bảo vệ chủ nhân. Trong lòng Đang Ba không còn suy nghĩ gì về Lục Lệ Thành, chỉ cảm thấy vui vẻ.

Hai người về đến nhà, sau khi Lục Lệ Thành hỏi rõ ràng phòng bếp ở đâu, mới bắt đầu dỡ hàng. Đang Ba trợn mắt há mồm nhìn Lục Lệ Thành dỡ ra nào nồi, nào bát, nào muôi, rồi thì dầu muối tương giấm, cà chua, dưa chuột, rau xanh, trứng gà…Túi lớn túi nhỏ khuân vào nhà bếp.

Lục Lệ Thành cười nói: “Người Hán chúng tôi có quy tắc là người khác làm đồ ăn ngon mời mình, mình cũng phải tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon khác mời lại, đây gọi là có qua có lại.”

Đang Ba gật gật đầu, “Tôi hiểu được ý câu có qua có lại.”

Lục Lệ Thành vén cao tay áo chiếc áo len lông cừu của Brooks Brother mặc ở nhà của anh lên, bắt đầu làm việc, thái rau, đập trứng, nhào bột, cán bột, thái bột…

Đang Ba nhìn mà hoa cả mắt, chỉ không ngừng hỏi: “Anh đang làm gì vậy? Vì sao phải làm thế?”

Khi chảo dầu nóng, rau vừa thái xong được thả vào, trong chớp mắt, khói dầu bốc lên cùng với tiếng nổ xèo xèo thậm chí còn làm cho Đang Ba sợ tới mức nhảy về phía sau từng bước.

Mất hơn bốn giờ chạy xe tới thành trấn hiện đại hoá ở ngoài, không phồn hoa, nhưng cái gì cần cũng có, thật khó tin là Đang Ba lại là một người sống trong thời đại này, thế nhưng vẻ mặt của cô ấy giống như một đứa trẻ đột nhiên không cẩn thận mở một cánh cửa sổ ra, thấy được một thế giới mà cô ấy chưa bao giờ biết đến, mỗi một một chuyện bình thường hay khác thường ở trong mắt cô ấy đều vô cùng mới mẻ, cho nên cô càng không ngừng nêu ra câu hỏi, thì câu hỏi lại càng ngốc nghếch tới buồn cười, nhưng Lục Lệ Thành lại kiên nhẫn một cách khác thường cẩn thận trả lời.

Khi Lục Lệ Thành làm xong, Đang Ba giúp anh mang ba món mặn một món canh thật cẩn thận bưng lên bàn ăn, ánh mắt vẫn hân hoan chờ đợi như trước, chẳng qua lúc này là nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Lục Lệ Thành rất tự tin với khả năng nấu nướng của mình, nhưng món ngon trong mắt mẹ con Đang Ba ngày hôm qua đối với anh mà nói thì khó có thể nuốt được, cho nên anh thật sự không biết món ngon trong mắt mình không biết có biến thành đồ khó nuốt với Đang Ba và mẹ Đang Ba không.

Mẹ Đang Ba thật cẩn thận ăn một miếng mì xào trước, nhai mấy miếng, lập tức gật gật đầu với Đang Ba, Đang Ba cũng vội vàng bắt đầu ăn, Lục Lệ Thành nhìn thấy cô cúi đầu, ăn liền mấy miếng, vẻ mặt khen ngợi, mới yên lòng, cười nói: “Đừng chỉ ăn mì không thôi, cũng nếm thử chút đồ ăn khác đi.”

Đang Ba và mẹ ăn tới mặt mày rặng rỡ, hai người thích ăn trứng gà sốt cà chua hơn, ngay cả nước trong bát cũng bưng lên uống hết.

Lục Lệ Thành nhìn thấy hai người không hề che giấu vui mừng, gần như là thô lỗ mà ăn các món ăn, từ đáy lòng hiện lên vui sướng, sự “Khen thưởng” của hai người họ làm cho anh cảm thấy dường như đồ ăn anh làm không phải là món ăn thường ngày, mà là thịnh yến trong cung nhà Thanh. Trong bất tri bất giác, Lục Lệ Thành cũng nhấc tay bắt đầu ăn uống thả cửa. Chuyện người trong ban giám đốc đấu đá nhau dần dần cách xa như thể là chuyện ở thế giới khác.

Buổi tối ngày hôm đó, thực sự là chủ và khách đều vui.

Từ sau ngày hôm đó, mẹ Đang Ba cũng không nấu cơm lần nào nữa, mỗi ngày đều là Lục Lệ Thành xuống bếp, sáng, trưa, tối, ba bữa cơm đều do anh lo. Đang Ba tìm cho Lục Lệ Thành một con ngựa già ngoan ngoãn, trước kia Lục Lệ Thành đã từng tới trường đua ngựa ở ngoại thành Bắc Kinh cưỡi ngựa, cho nên cũng có thể cưỡi ngựa chạy theo Đang Ba.

Mỗi ngày Đang Ba đều hỏi: “Anh muốn đi đâu? Muốn vào thành không? Muốn đi chèo thuyền không? Muốn tới Tháp Nhĩ Tự không?”

Câu trả lời của Lục Lệ Thành vĩnh viễn đều là: “Cô muốn đi đâu, thì dẫn tôi tới đó, tôi không có ý định đi đâu.”

Mỗi ngày, Lục Lệ Thành cầm máy ảnh, đi theo Đang Ba đi dạo từ triền núi tới thảo nguyên, ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, ngắm trời xanh, nhìn mây trắng, thậm chí ngồi trên cỏ không nhúc nhích ngắm dê và bò Tây Tạng nửa ngày.

Đang Ba đợi đến phát chán, thường sẽ một mình cưỡi ngựa chạy đi, đi một lát, lại cầm một nắm hoa dại, cười hì hì chạy về, thỉnh thoảng cô còn hát một bài ca dao của dân tộc Tạng, tiếng hát của cô cũng giống như dung mạo cô, không xinh đẹp, nhưng chân thành tha thiết. Giống như thảo nguyên chân thật này, vì thảo nguyên nuôi lớn trâu dê, cho nên thường sẽ có phân của trâu dê, hoàn toàn không phải đẹp như mộng như ảo, nhưng không có phân của trâu dê, làm sao năm sau có thảm cỏ tươi tốt thế này, hoa dại rực rỡ thế kia?

Lục Lệ Thành đi theo Đang Ba học vắt sữa bò Tây Tạng, giúp mẹ Đang Ba làm Tô Du. Mẹ Đang Ba cẩn thận giữ lại phần Tô Du ngon nhất, không nỡ để mình ăn, Lục Lệ Thành còn tưởng dành để bán, đang suy nghĩ làm thế nào để giúp bà bán với giá cao nhất, hỏi lại mới biết hóa ra dùng để kính dâng lên Phật tổ.

Nhìn thấy mẹ Đang Ba cơm áo đơn sơ, nhưng bởi vì có lễ dâng lên Phật tổ mà hạnh phúc mỉm cười, cảm nhận trong lòng Lục Lệ Thành rất khó nói rõ cho được.

Đang Ba đi theo Lục Lệ Thành học làm trứng sốt cà chua, học dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp ảnh, khi lần đầu tiên cô nhìn trong máy tính thấy ảnh chính mình chụp, trong chớp mắt thấy kinh ngạc không thể tin được, cao giọng thét lên, Lục Lệ Thành còn chưa kịp phản ứng hiểu xem sao lại thế, mẹ Đang Ba đã chạy vọt vào, nhoài người trước máy tính, vừa nhìn chằm chằm, vừa thảo luận sôi nổi với Đang Ba.

Vây quanh máy tính nhìn mấy tấm ảnh chụp, hai mẹ con cao hứng phấn chấn thảo luận suốt một buổi tối.

Lục Lệ Thành nghe mà không hiểu gì hết, nhưng vẫn bưng bát rượu Thanh Khoa, yên lặng lắng nghe, trong lòng có một loại yên bình và vui vẻ thật giản đơn.

Thời gian bảy ngày thật ngắn, Lục Lệ Thành phải về Bắc Kinh tiếp tục công việc kiếm sống của mình. Trước khi chia tay, anh cố ý vào trong thành phố, in ảnh chụp ra, còn mua không ít cà chua và dưa chuột mà mẹ con Đang Ba thích ăn.

Khi lấy tiền ra trả phí ở trọ, Đang Ba và mẹ sống chết không chịu nhận, kiên quyết tới nỗi phải trở mặt tức giận, Lục Lệ Thành cũng không kiên trì thêm được, anh biết tuy rằng mẹ con họ thiếu thốn vật chất, nhưng hạnh phúc của hai người không phải đến từ tiền bạc.

Đang Ba dẫn anh tới bên hồ Tây Hải, vẫn trầm mặc không nói gì, khi anh chuẩn bị khởi động xe, cô đột nhiên hỏi: “Anh vẫn chưa tới Tháp Nhĩ Tự, đó là thánh địa của người Tây Tạng, chúng tôi ai ai cũng tới Tự bái Phật tổ, lần sau anh tới đây, tôi dẫn anh tới đó!”

Lục Lệ Thành sảng khoái nói: “Được!”

Anh cũng chờ mong trở lại vùng đất nguyên thủy này, lại được nhìn thấy Đang Ba và người mẹ chất phác của cô.

Đang Ba cong miệng cười, gương mặt ửng hồng giống như mặt trời trên cao nguyên tản ra vầng ánh sáng rực rỡ hạnh phúc.

Buổi tối, khi đến khách sạn nghỉ ngơi, Lục Lệ Thành mới phát hiện một chiếc ấm nước quân dụng mới tinh được giấu sâu trong hành lý, bên trong đựng đầy rượu Thanh Khoa, còn có một túi lớn thịt bò Tây Tạng khô.

Anh uống một hớp lớn rượu, không nhịn được bật cười.

Khi lái xe tới Bắc Kinh, tâm trạng của anh lại suy sụp, cảm thấy tiền đồ u ám, khi quay về Bắc Kinh, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, nhưng bởi vì chuyện cư xử và tâm trạng bất đồng, trước mắt tự nhiên cũng có một loại trời cao biển rộng khác.

Video liên quan

Chủ Đề