Cách gấp nội vụ vuông có kích thước

Nhận chăn mới, Tú “râu” nhanh nhảu nói với Tiểu đội trưởng Huy: “Nhìn các anh lính cũ gấp chăn vuông như hộp diêm, em rất khâm phục, anh dạy chúng em nhé?”. Thấy vẻ láu lỉnh của Tú “râu”, anh Huy cười điềm đạm nói: “Cứ từ từ, em sẽ được học đầy đủ cách gấp chăn, sắp xếp nội vụ vệ sinh”.

Quả như lời anh Huy nói, ngay ngày hôm sau, chúng tôi được học cách gấp chăn. Anh Huy gấp mẫu một lần cho tiểu đội xem. Chỉ một loáng với các thao tác tay điêu luyện, nhịp nhàng, lần lượt chiếc màn và chiếc chăn đang rối tinh trở nên gọn đẹp, li lớp phẳng phiu. Không phải nói thì cũng biết cánh lính mới trầm trồ thán phục thế nào. Nhìn thì ngon ăn nhưng khi bắt tay vào làm thì quả thật là khó, chúng tôi loay hoay mãi mà chiếc chăn vẫn không phẳng. Thấy cánh lính mới lóng ngóng, anh Huy chậm rãi: “Giờ tôi sẽ làm mẫu từng động tác, các đồng chí mở màn và chăn ra làm theo nhé”. Màn phải kéo thẳng, gấp làm ba phần bằng nhau, sau đó gấp tiếp làm hai, rồi gấp lại từ hai đầu. Vì chiếc màn là ruột như chiếc khung định hình cho chiếc chăn vuông vắn nên phải gấp thật gọn, chặt chẽ. Tiếp đến là cách gấp chăn…

Sau một hồi truyền thụ kỹ thuật, anh Huy chốt lại: “Để gấp được một chiếc chăn đẹp, các đồng chí thường xuyên phải giữ nếp, lần sau gấp đúng theo nếp trước thì chăn mới đẹp”. Rồi cả buổi hôm đó, chúng tôi cứ dỡ ra, gấp vào đến cả chục lần, mày mò vuốt nếp chăn từng li từng tí mà cũng chưa được hình hài của một chiếc chăn đẹp. Lúc này Tú “râu” tỏ vẻ chán nản, kêu ca: “Ngồi cả buổi mỏi hết cả lưng, cả cổ mà chẳng gấp ra hình gì. Oải quá!”. Nói rồi, quan sát một vòng thấy vắng mặt cán bộ, Tú nằm kềnh ra giường đánh luôn một giấc. Kết quả sáng hôm sau, chăn của Tú gấp xấu nhất tiểu đội. Hai ba hôm liền như vậy, anh em trong tiểu đội gấp chăn đã có sự tiến bộ nhất định nhưng chăn của Tú thì vẫn như chiếc bánh mì ngấm nước đặt trên đầu giường.

Cuối tuần, trong buổi điểm danh trung đội đầu tiên, Tú bị Trung đội trưởng Hưng nhắc nhở gấp chăn yếu nhất đơn vị. Là người được “bêu dương” đầu tiên trong trung đội, Tú “râu” tỏ vẻ băn khoăn và suy tư lắm. Đến giờ đi ngủ, Tú nằm trằn trọc suy nghĩ, rồi trở dậy loay hoay, kỳ cạch việc gì đó rất lâu mới ngủ.

Lời nhắc nhở của Trung đội trưởng Hưng không biết có phải đã tác động đến Tú không, nhưng ngay sáng thứ hai, chăn của Tú gấp đẹp nhất tiểu đội. Trong khi đồng đội hết sức vội vàng từ việc vệ sinh cá nhân đến ăn sáng để tranh thủ dành thời gian cho gấp chăn thì Tú tỏ ra rất đủng đỉnh. Mấy ngày liền, tên Tú đều được viết lên bảng tin ở phần biểu dương chăn đẹp. Tú lấy làm hãnh diện với mọi người lắm.

Tranh thủ buổi sinh hoạt tổ ba người, tôi hỏi Tú: “Cậu có bí quyết gì mà gấp chăn đẹp thế? Truyền ít kinh nghiệm cho tớ với”. “Có gì khó đâu, một chầu kem là có chăn đẹp ngay mà không phải tốn nhiều thời gian”. Tú nói với vẻ mặt đầy tự hào. Quả thật, sau một chầu kem được Tú “râu” truyền thụ kinh nghiệm, chăn của tôi đẹp hẳn và việc gấp chăn cũng trở nên dễ dàng biết bao. Hôm sau, trước khi đi huấn luyện, tôi đinh ninh thế nào tên mình cũng được biểu dương ở mục chăn đẹp trên bảng tin.

Gần 12 giờ trưa, sau khi kết thúc buổi huấn luyện từ thao trường trở về, chưa kịp cất vũ khí, trang bị, chúng tôi lao vội ra bảng tin. Tôi thực sự bàng hoàng vì thấy tên mình và Tú “râu” đều nằm ở mục chăn xấu. Tôi và Tú “râu” chạy vội về phòng thì thấy hai chiếc chăn được lật ra, lộ những tấm bìa cứng lót bên trong. Chiêu trò bị lật tẩy, chúng tôi không những bị phê bình mà còn khiến cả tiểu đội phải mang chăn ra hành lang tập gấp cả buổi trưa.

Trong giờ điểm danh, Trung đội trưởng Hưng nhắc nhở: “Gấp chăn nhằm rèn tính tỉ mỉ cho quân nhân nên các đồng chí lót thêm vật khác vào chăn là sai quy định”. Rồi đồng chí nói thêm: “Sang tuần, tiểu đoàn tổ chức chấm nội vụ cấp tiểu đoàn sau một tháng huấn luyện. Đồng chí nào được biểu dương gấp chăn đẹp, trung đội sẽ có phần thưởng. Các đồng chí cố gắng”. Nghe đến phần thưởng, cánh lính mới mắt sáng lên, mọi người xôn xao bàn tán tỏ vẻ hào hứng. Tú “râu” gọi tôi ra một góc, bảo: “Cậu có quyết tâm cùng mình lập công chuộc tội không?”. Nghe Tú “râu” nói vậy, khí thế của tôi bỗng tăng cao: “Quyết tâm chứ!”. Rồi Tú “râu” thì thào vào tai tôi...

Buổi chấm nội vụ đầu tiên của tiểu đoàn, dù không bị viết tên lên bảng tin nhưng tôi và Tú “râu” lại là hai cái tên “tiêu biểu” được bêu dương chăn xấu. Lên gặp Trung đội trưởng Hưng sau giờ điểm quân số buổi tối, tôi và Tú “râu” thành thật nhận lỗi và hứa quyết tâm sửa chữa. Trung đội trưởng Hưng nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Hôm trước các đồng chí độn miếng bìa cứng to tướng ở mặt chăn, sau khi bị nhắc nhở các đồng chí lại cắt miếng độn nhỏ đặt ở cạnh chăn. Tôi nhắc lại, có một miếng độn dù nhỏ đến đâu, đặt ở vị trí nào trong chăn cũng là sai quy định. Cũng may là trước khi chỉ huy tiểu đoàn đi chấm thi đua, trung đội đã làm trước một bước nên kịp thời phát hiện”. Nghe Trung đội trưởng Hưng nói vậy, hai đứa chúng tôi cúi mặt lí nhí xin lỗi. Sau lần tái phạm, dù không bị trung đội kỷ luật nhưng suốt một tuần sau đó, cứ đến buổi trưa, tôi và Tú “râu”  lại tự giác mang chăn ra hiên tập gấp.

Bài học đầu tiên Trung đội trưởng Hưng dạy chúng tôi về cách gấp chăn đã cách xa 16 năm, nhưng giờ đây, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn thấy thấm thía. Một thói quen nhỏ trong quân ngũ nhưng có ảnh hưởng đến việc rèn luyện của chúng tôi mãi về sau.

Truyện vui của HÀ BÁCH

Chủ Đề