Cẩm y vệ đam mỹ review

Rất khó để đánh giá một bộ truyện xuyên không kiếm hiệp đạt điểm tuyệt đối, lại chưa kể “Cẩm y vệ” còn kết hợp với nhiều yếu tố quân sự, lịch sử. Truyện là sự kết hợp nhuần nhuyễn, thỏa mãn được nhiều độc giả kể cả những bạn đọc khó tính.

Tần Lâm có thể nói là một thiên tài ở hiện đại, vốn là một cao thủ trinh sát hình sự, nhiều lần phá được trọng án. Lại có kiến thức chuyên môn vững vàng, từ kỹ thuật hình sự tốt nghiệp Đại học Công an nhân dân Hoa Hạ, là thạc sĩ về lĩnh vực pháp y. Vốn là một hạt giống đang được bộ Công an chú trọng bồi dưỡng và phát triển thì một lần trong quá trình phá án, Tần Lâm lại bị tai nạn giao thông, cả người và xe rơi xuống vực sâu trăm trượng.

Tưởng chừng sinh mạng đã kết thúc thì khi mở mắt ra hắn phát hiện mình lại đang ở một vùng hoang dã. Sau một thời gian tìm tòi, thăm hỏi thì Tần Lâm mới biết được nơi hắn đang ở chính là thời Minh. Hắn lúc này là một cậu thiếu niên chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi thôi.

“Đúng là được mở mang tầm mắt về văn minh Hoa Hạ”– Độc giả Dung Phạm

Với những kĩ năng hắn có, sự thông minh tài tình cũng như kinh nghiệm qua bao năm làm ở bộ Công an, hứa hẹn những màn đọ trí, đọ tài diễn ra đầy gay cấn và hấp dẫn.

Truyện cực hay, mà hay nhất là ở những cảnh phá án. Chắc hẳn tác giả cũng phí không ít công sức để chăm sóc cho những cảnh này trở nên hoàn mỹ như vậy.

Đọc truyện nhưng mình lại nhận được rất nhiều kiến thức mới lạ, từ lĩnh vực pháp y, tâm lý tội phạm hay lịch sử chính trị. Tác giả hài hòa các mục một cách khéo léo, nhiều kiến thức nhưng truyện lại không khô khan hay khó hiểu.

“Truyện này là kinh điển, 1 đống kiến thức khổng lồ từ lịch sử đến văn hóa, điều tra phá án, mưu kế triều đình, như mình từng ở Nam Kinh, Bắc Kinh và đất Lưỡng Quảng nên càng đọc càng thấy hay. “– Độc giả Trần Quảng Phương

Thật sự mà nói hẳn 2013 là bộ đầu tiên của anh Gà mà tui đọc hoàn. Trước đó tui từng đọc Ta cùng Đát Kỷ đoạt nam nhân, Cẩm y vệ rồi, cơ mà toàn bỏ dở :v chắc tại không hợp. Đó là do bản thân tui thôi, nhưng đánh giá khách quan thì truyện của Gà đại đại thật sự rất đáng để đọc.

Nhận xét về bộ 2013 này: Tình tiết diễn biến mạch lạc, nút thắt được tháo gỡ hợp lí, không quá dồn dập khiến người đọc khó thở :v, không quá chậm rãi khiến người ta chán nản, cũng không phải kiểu đầu voi đuôi chuột. Tình tiết gây cười cực kì có duyên, không phải là cố ý pha trò dẫn đến nhạt thếch, mà là sự hài hước pha lẫn trong từng câu thoại, câu văn. Các nhân vật của Gà và cách hành văn của anh rất “tỉnh” [và rất đệp buê đuê :]]] ] nhưng sự tỉnh đó có thể khiến người ta phì cười.

Cách xây dựng nhân vật rất thực, rất sống động, và dù truyện có khá nhiều nhân vật, song không làm loãng mạch truyện, cũng không có nhân vật nào là thừa thãi, kể cả anh phi công Triệu Kình cũng đóng vai trò gây cười không nhỏ, ít ra thì ảnh cũng để lại ấn tượng cho người đọc :v . Thích nhất là đội trưởng Lại Kiệt luôn quan tâm chăm sóc đội viên của mình, bên vực Lưu Nghiễn như gà mái bảo vệ con :]]], thích Quyết Minh lơ ngơ nhưng nguy hiểm ngầm :]]], thích Văn Thư Ca, người anh hùng thầm lặng, đã hy sinh vì hạnh phúc của mọi người, anh ấy xứng đáng nhận được nhiều hạnh phúc hơn mới phải :[[, thích Mông Kiến Quốc mặt mâm, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng với con trai, nhưng lại gào khóc khi con mình hy sinh, đó là nước mắt của một vị tướng quân lạnh lùng, trái tim sắt đá,… và thích nhiều, nhiều nhân vật hơn nữa kìa.

Tình cảm của các nhân vật được vẽ nên rất hợp lí, không nói về tình cảm của các cple chính, chỉ tính tình đồng đội, tình cha con [nghĩa đen nhé, không phải kiểu của Dân Minh đâu :]]]] , tình bạn thôi cũng đã khiến người đọc cảm động rồi.

Về couple chính: Lưu Nghiễn sẽ nằm trong top những em thụ yêu thích của tui :]]] , theo lời bạn nào đấy đã cmt thì ảnh là một bạn thụ rất mạnh mẽ, rất thông minh, rất đàn ông nhưng cũng rất quến sờ rũ :]], và hơn hết là tình cảm của ảnh giành cho chồng mình làm người khác phải thổn thức không thôi. Thử hỏi một người mà dẫu rằng có thể được ăn sung mặc sướng, được đi học châu Âu, nhưng ảnh vẫn bỏ hết, đi ra tiền tuyến đối đầu biết bao nguy hiểm, suýt chết bao nhiêu lần, bởi nơi đó có người ảnh thương, nhiêu đó đủ làm tui đổ đứ đừ rồi. Nhất là cái đoạn mà ảnh chỉa súng vào đầu rồi đuổi theo Mông Phong, rồi cõng cái xác zombie của ổng đi “tìm nơi ngắm bom hạt nhân”, cái đoạn đó phải nói tui khóc hết nước mắt. Ảnh cãi với chồng rất nhiều, chả có tí dịu dàng nào như mấy em thụ khác, nhưng ảnh sẵn sàng chết vì chồng mình, sẵn sàng hy sinh tất cả cho chồng, sẽ đau, sẽ rơi nước mắt khi không biết chồng còn sống hay đã chết.

Mông Phong ý hả, mẫu người như ổng không phải gu của tui. Một người vừa trẻ con, vừa nóng đầu, vừa bỉ ổi vừa dở hơi cám lợn. Cơ mà nếu Mông Phong không như vậy chắc vợ ổng không thương ổng rồi. Ổng trẻ con, sẽ vì vợ mà nửa đêm đi trộm mì rồi vẽ trái tim lên đặt bên gối vợ. Ổng nóng đầu, sẵn sàng liều mạng với đứa nào dám ho he với vợ ổng. Ổng bỉ ổi, lúc nào cũng vợ ơi vợ à, đem ba cái chuyện con nít không được xem ra oang oang khắp ngõ vì sợ mất vợ. Ổng dở hơi, động tí là cãi vợ, đòi chia tay chia chân, chả bao giờ nói được lời nào ngọt ngào, nhưng luôn luôn làm những hành động quan tâm vợ một cách thầm lặng, sẽ vì vợ bị lây nhiễm mà khóc lớn, sẽ vì sợ vợ đứt tay mà ngồi mày mò tháo cái nắp thịt hộp ra dù “đã chia tay rồi”.

Tình cảm của Phong Nghiễn, không phải kiểu yêu nồng cháy, yêu nhiệt tình rực lửa như người khác, họ chẳng bao giờ nói được lời yêu ngọt ngào cho nhau, nhưng lại thể hiện qua từng cử chỉ, từng hành vi nho nhỏ, từng cái động chạm, từng ánh mắt, đều thể hiện nên cái tình cảm hơn cả tình yêu của hai người. Nói chung, hai vợ chồng nhà họ đứa nào tui cũng thương hết.

Cảm ơn Toramu đã edit lắm lắm

Chủ Đề