Chồng không muốn có con phải làm sao

Xin chào các bạn, các mẹ :]


Tôi là một người chồng, gần 30. Vợ kém tôi 3 tuổi. Chúng tôi cưới nhau đã được một vài năm. Tính cả thời gian quen nhau, là quãng hơn 6 năm. Đó là một mối quan hệ bền vững và ổn định, không xung đột, không cãi vã.


Thời gian sau khi cưới nhau là khoảng thời gian tươi đẹp của cả hai người. Vợ chồng son rỗi, được ra ở riêng đúng như ước nguyện của vợ [vì chúng tôi cùng đi nước ngoài]. Trong một thời gian ngắn mà chúng tôi đi được thêm các nơi chốn bằng cả đời cộng lại, mỗi năm 4, 5 nước, nhiều trải nghiệm thú vị hơn cả thời yêu cộng lại. Tôi thấy yên bình, và tôi không muốn đánh mất cảm giác này.


Duy nhất có một vấn đề, đó là càng ngày tôi càng cảm thấy một điều: tôi không muốn sinh con, hoặc ít nhất là không trong tương lai gần. Child-free by choice, chứ hoàn toàn hai vc không có vấn đề về sức khỏe. Lí do thì có nhiều, tựu trung lại là quan niệm về cuộc sống, cách sống, về hạnh phúc, đạo đức [tôi cực kì hiểu suy nghĩ của các bạn [nữ] bên topic những người không muốn sinh con].  Còn vợ, sau một thời gian vui chơi thoải mái, giờ cô ấy mong mỏi có một đứa con. Nhìn news feed FB bạn bè cùng tuổi giờ đã con bế con bồng, hoặc đang bầu, cô ấy càng không nén được thèm khát ấy. Sự lệch pha này dẫn đến những căng thẳng nhất định trong cuộc sống gia đình gần đây.


Đáng lẽ nếu biết trước được sẽ thế này thì chưa chắc chúng tôi đã cưới nhau. Trước khi cưới, cả hai cùng nghĩ [đơn giản], ồ cưới xong sẽ có con chứ, chắc là sẽ có 2 đứa, thiên hạ ai cũng thế mà. Một quán tính văn hóa, sinh học ngàn đời. Lúc đó tôi không nghi ngờ gì chuyện mình sẽ có con cả, mặc dù cũng nhăn mặt tưởng tượng mình sống một cuộc đời bình thường, làm công ăn lương, ngày ngày cày cuốc chăm con. Sau thời gian, suy nghĩ thay đổi, tôi càng không muốn vướng bận con cái.


Vợ cũng cảm nhận được suy nghĩ này của tôi. Cô ấy nói Em biết là vất vả, nhưng em chấp nhận. Anh không có được mối dây liên hệ khi nó lớn lên suốt 9 tháng cùng mẹ, cảm giác khi ẵm bế nó trong tay, cho ăn cho bú nên mới không mong muốn như em. Chắc là đúng, bản năng làm mẹ của cô ấy lớn hơn nhiều bản năng làm cha của tôi.


Giờ tôi thấy thật khó khăn. Tôi yêu vợ, và tôi biết cô ấy cũng rất yêu tôi. Đêm nằm phải có hơi chồng mới chịu ngủ, chồng đi công tác xa vài ngày là nhớ không chịu nổi, thích rủ chồng làm món nọ món kia. Chúng tôi sống êm đềm hạnh phúc, không có gì để không yêu nhau cả. Thế nên tôi hiểu cái thẫn thờ khi cô ấy hỏi: nếu cứ không có con thì mình chia tay hả anh? Chúng tôi không muốn vậy.


Hiện giờ tôi đưa giải pháp hoãn binh, bảo 4, 5 năm nữa thử sao em, dù tôi nghĩ rằng chắc tôi sẽ chỉ theo chiều hướng càng lúc càng không muốn có thôi. Nhưng cô ấy nói, đồng hồ sinh học không chờ ai bao giờ, càng lâu càng khó đẻ và nhiều nguy cơ. Cũng không sai. Vậy, nếu 4,5 năm nữa, không thể lùi được nữa, lúc đó tôi mới bảo anh xin lỗi nhưng anh vẫn không thay đổi, vậy anh không kiềm chân em nữa  cũng ác độc kinh hoàng. Tuổi đầu 3, thậm chí non đầu 4, với đàn ông chả là gì, nhưng với phụ nữ, làm lại, làm lại với ai? Đến lúc có con lại thì bao nhiêu tuổi? Nhưng nếu sớm hơn, chả lẽ tự nhiên bảo thôi chia tay? Đối với cô ấy, chia tay cũng là chuyện kinh hoàng không kém. Tuy sốc, nhưng đỡ thiệt hại hơn? Nếu bạn đời chung suy nghĩ, chắc vc tôi sẽ chung sống hạnh phúc đến cuối đời, không lo lắng gì về trách nhiệm với bổn phận hay tất cả những thứ gì đó [dù 2 vợ chồng đều con một].


Cứ có đi rồi sẽ thấy khác, thấy nó yêu thế nào. Tôi không nghĩ vậy, đó là một phép thử quá lớn, một cam kết cả đời người, một bước đi không thể undo. Bạn có thể đổi trường ĐH đang học, bỏ công việc đang làm, bỏ chuyến đi nước ngoài, rời thành phố đang sống, bỏ một thói quen, vv nhưng không thể undo một đứa trẻ đã hay sắp sửa chào đời. Nếu lúc đó tôi vẫn không yêu, thậm chí ghét cuộc sống có trẻ con? Tôi sẽ sống trong bất mãn, dằn vặt vì đã không làm theo suy nghĩ của mình.


Mặt khác tôi không thể làm dở công việc ấy được. Đẻ con không phải khó [tất nhiên không phải ai cũng vậy] nuôi con lớn thành người mới là một công việc phi thường. Đứa trẻ phụ thuộc hoàn toàn vào bạn trong hai thập kỉ, hoặc hơn. Đó cũng không phải một việc mà nếu làm hỏng, làm không tốt, bạn có thể đứng lên phủi tay: ồ đời không ai làm tốt được tất cả. Vợ tôi vẫn nói, chăm con em sẽ làm hết, nhưng tôi không thể là một người như thế. Không giúp vợ chăm con, tôi thấy tôi không là người, mà giúp, tôi mệt, tôi đánh mất thời gian của mình, tôi không thấy hạnh phúc tràn ngập.


Có con phải là một việc được hoạch định rõ ràng, là một phần cuộc sống cả hai người, và vì hai người thực sự muốn có, và yêu công việc ấy. Có con vì: mọi người đều thế, vì trách nhiệm đạo đức, vì bố mẹ ép có, để cứu vãn hôn nhân, hay có thêm để cho nó có anh em, là những lí do bull nhất trên đời. Tôi không nói gì những người yêu thương con thật sự, tôi chỉ thấy kinh những người không thể yêu thương con vô điều kiện và đủ điều kiện nuôi nấng nó thành người, lại vẫn tặc lưỡi có con là những người vô tâm bậc nhất. Thực ra họ cũng ích kỉ mà họ không biết đó thôi. Họ kiếm tìm định nghĩa hạnh phúc từ những quy chuẩn XH, từ miệng lưỡi thế gian, từ người khác, không phải từ trong tâm mình. Sau khi đã làm hết những thứ phải làm để vừa lòng cái xã hội này [kiểu gái lớn ai không phải lấy chồng, lấy xong rồi mãi không có con à, con đấy tịt à], họ mới được giảm áp đôi chút [đấy nhé, tôi bình thường nhé, cũng như ai nhé].


Con cái không phải bạn đời, chỉ có vợ chồng hiểu nhau, trân quý nhau mới cùng nhau đi đến hết cuộc đời.


Nói ra thấy mình cũng ích kỉ, muốn sống cho mình nhiều quá. Cũng đúng. Bố mẹ ích kỉ không nên nuôi con. Nhưng giờ chỉ thương vợ, và cũng chưa biết phải quyết thế nào. :]

Chủ Đề