Mùa xuân thoáng qua ấy review

“Mùa hạ thoáng qua” là một trong những tác phẩm kinh điển nhất thuộc dòng văn học thanh xuân, kể về tình yêu kéo dài suốt mười năm từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường cho đến khi bước ra ngoài xã hội của hai nhân vật Chương Viễn và Hà Lạc. Tác phẩm ban đầu được tác giả đăng trên mạng Tấn Giang với tên “Câu chuyện song thành” vào năm 2005, khi xuất bản lần đầu vào năm 2009 đã lấy tên “Mùa hạ thoáng qua” và tái bản kỷ niệm vào năm 2015. Truyện đã được mua bản quyền chuyển thể thành phim có độ dài 30 tập, dự kiến khởi quay vào tháng 07/2017 và lên sóng vào quý 2 năm 2018.

Chương Viễn xuất hiện vào lúc thời thanh xuân của Hà Lạc đang vào độ rực rỡ nhất. Chàng trai trên sân bóng, mặc áo sơ mi kẻ caro, dánh người cao dong dỏng, đường viền khuôn mặt tuyệt đẹp – hình ảnh ấy đã từng lắng đọng trong trái tim của biết bao nhiêu người. Khung cảnh thường xuất hiện nhất là một chàng trai và một cô gái đứng trong tàu điện ngầm, gương mặt anh tuấn của cậu ấy chỉ lướt qua trong một thoáng. Không gian lay động, đoàn tàu vội vã, giống như thời gian một đi không trở lại.

Mỗi cô gái đều mang trong tim một “Chương Viễn”của riêng mình. Người ấy chưa chắc là người đẹp trai nhất, chưa chắc là người có thành tích tốt nhất, cũng không hẳn là tuyển thủ xuất sắc nhất trên sân bóng rổ… thế nhưng chính người ấy, gặp được vào đúng khoảng thời gian đó, lại khiến sâu trong trái tim ta có được sự yên bình.

Khi bạn nhìn thấy những cô cậu học sinh mặc đồng phục thể dục cười nói đi trên đường, thì đó chính là Chương Viễn, chính là Hà Lạc. Họ đi bên trái và thanh xuân theo bên phải. Mười năm, mười năm tuổi trẻ trong veo và thuần khiết. Thứ tình yêu không vướng chút bụi trần ấy, chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm lại được khi đã trưởng thành.”

Năm ấy thanh xuân non trẻ

Chúng ta gặp nhau quá sớm

Nhẹ nhàng đan tay ôm ấp

Đặt vào nhau quá nhiều rung động

Sóng gió cuộc đời cuộn trào

Đánh tan những người yêu nhau mà chẳng báo trước điều gì

Từ ấy chỉ có thể nhớ thương

“Chàng trai mà tôi yêu có khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp nhất thế gian này”

Hình như từng đọc ở đâu đó viết rằng, khoảng cách chiều cao lý tưởng nhất của một cặp tình nhân là chóp mũi cô gái đối diện với cúc áo sơ-mi đầu tiên của chàng trai, như vậy thì khi ôm nhau, cô mới tựa được đầu vào vai anh ấy. Hà Lạc liếc nhìn, cảm thấy mình vẫn còn thiếu khoảng 5 cm, đứng cách Chương Viễn một cái ôm, cô vẫn phải ngước mắt mới nhìn được cổ áo phông mặc trong sơ-mi của cậu.

“Anh sẽ ôm chị ấy sao?”

“Tất nhiên.”

“Anh sẽ hôn chị ấy à?”

“Tạm thời chưa có cơ hội, sau này sẽ tranh thủ.”

Vậy… ở ngã tư tấp nập này, liệu cậu ấy có ôm mình không? Ở khoảng cách cao như mặt biển đó, nếu hôn nhau thì cậu ấy sẽ khom người xuống, hay mình kiễng chân lên?

Tuổi trẻ chúng ta đều cho rằng yêu nhau thì sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ.

Tình đẹp nhưng cũng giày vò. Thời gian đã qua vĩnh viễn không trở lại, chuyện cũ dù vui vẻ hay bi thương cũng chỉ có thể là hồi ức. Một chữ yêu, có người nhớ tới những tháng ngày tươi đẹp trong quá khứ mới tiếc nuối vì không đủ dũng cảm để bày tỏ; có người lại hận không thể gặp nhau muộn hơn một chút, khi đã đủ trưởng thành để thấu tỏ sự đời, không còn vì tuổi trẻ tùy hứng mà bỏ lỡ người đáng được trân trọng ! Có lẽ những dòng giới thiệu đã phần nào giúp cho bạn hiểu được nội dung của câu chuyện về mối tình Chương Viễn – Hà Lạc. Tình yêu đầu đời mang đến cho họ những rung động xao xuyến nhưng vẫn còn chút e dè, non nớt của tuổi mới lớn. Theo thời gian thứ tình cảm ngây ngô đơn thuần ấy dần trở nên đậm sâu thấm vào trong cốt tủy, khiến cho họ cuồng nhiệt vì yêu, trải qua những ngày tháng hạnh phúc ngập tràn khi ở bên nhau để rồi sau đó vì khoảng cách xa xôi và những hiểu lầm, cuối cùng nói lời chia tay. Ai rời xa ai cũng đều không thể sống vui vẻ, nhưng cả hai đều lựa chọn sự lặng im không chịu giãi bày. Nếu như ngay từ đầu nói cho tỏ tường tất cả mọi chuyện, thì chút sóng gió nhỏ hẳn vẫn có thể mỉm cười vượt qua. Nếu như những lúc cần dũng cảm có thể rũ bỏ được sự mềm yếu để đối mặt với nhau…Nếu như đứng trước bất đồng không cố chấp giữ ấm ức trong lòng mà thấu hiểu san sẻ… Thế nhưng cuộc đời không có quá nhiều “nếu như” đến vậy. Tuổi trẻ bồng bột, luôn luôn lo sợ được mất, chính mình lại cảm thấy tự ti. Càng tự ti thì tính cách càng nóng nảy, lâu dần sẽ khó làm hòa nhượng bộ, cứ như vậy nội tâm ngày một cách xa, lúc hối hận cũng đã muộn màng. Tình yêu đẹp là thế nhưng cũng khiến ta dễ dàng tổn thương biết bao.

“Khoảng cách đau đớn nhất chính là anh không ở bên em, nhưng lại ở trong trái tim em”

Thời gian trôi đi không đợi người, vẫn là quầy đĩa CD quen thuộc, là quán khoai nướng ven đường sưởi ấm cả hai trong mùa đông lạnh giá, vẫn từng ấy gương mặt thầy cô bạn bè thời niên thiếu, thế nhưng họ đã lớn khôn, đã trải qua sóng gió cuộc đời, cũng đã tập mỉm cười đáp lại khi được hỏi về người ấy. Từ một cô bé trong giờ học lén gọi điện cho cha làm nũng bảo đói bụng, đếm đi đếm lại nhiều lần vì không đủ số bánh rồi bị cậu bé ngồi phía trên giả bộ khiển trách ngày nào đã trở thành người phụ nữ xinh đẹp và thành đạt. Từ một cậu bé bỏ quên bài học lặng lẽ mang tai nghe nhưng không mở nhạc tinh nghịch tố cáo cô bạn đang lén lút ăn bánh đã trở thành người đàn ông ưu tú, nhà thiết kế nổi tiếng. Hà Lạc xuất ngoại sau đó đồng ý kết giao cùng Phùng Tiêu, mỗi khi nghĩ đến Chương Viễn liền tự nhủ bên cạnh anh giờ đã có người mới, thế nhưng lại không biết rằng Chương Viễn vẫn một mình suốt những năm qua, âm thầm lưu giữ tấm hình chụp chung đầy gượng gạo thuở chưa yêu của cả hai ở trong ví. Cô ở bên một người mới, bởi vì trân trọng những điều tốt đẹp mà đối phương đem lại, thế nhưng dẫu cảm động đến đâu cũng không thể chân chính gọi là tình yêu, kỳ thực bản thân Hà Lạc luôn biết đối với Phùng Tiêu như vậy là không công bằng. Vốn cho rằng đây chính là kết thúc tốt đẹp ông trời đã an bài cho tất cả, nào ngờ số phận trớ trêu để họ gặp nhau một lần lại thêm một lần, những gì đã bỏ lỡ trong quá khứ lần lượt sáng tỏ, sau từng ấy năm biết được sự thật liệu có thể thay đổi được điều gì ? . Cảm động thì sao ? đau lòng thì sao? . Lấy tư cách gì để quan tâm, để mà hàn huyên. Trong lòng Hà Lạc rối rắm, vốn không rõ ràng bản thân liệu có thể thực sự quên đi Chương Viễn, mà trong tâm can Chương Viễn vướng bận đến hạnh phúc cả đời cuộc cô, bên cạnh cô giờ đã có một người hoàn hảo như vậy, muốn hàn gắn cùng cô nhưng lại lo sợ lời nói ra rồi cả hai liền ngay cả chào hỏi cũng không thể nữa. Sẽ không còn hình ảnh cậu học trò Chương Viễn năm nào mỉm cười tinh nghịch trêu chọc Hà Lạc “Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?” “Trưa nay đến sân thể thao nhé, tớ sẽ tặng cậu cú vào rổ đầu tiên.”, cậu thích hồng trà nhưng chỉ muốn chai nước khoáng sau lưng cô đang giấu, miệng gọi cô là mụ la sát nhưng lẳng lặng mỉm cười cùng cô giữa đêm khuya in dấu tay trên khung cửa bám đầy tuyết. “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, có thể đợi chuyến sau, chuyến sau nữa.” Không phải, hiện tại không còn bến xe bus xưa cũ năm đó cùng nhau về nhà nữa, những gì chờ đợi là tất cả tương lai phía trước cùng bóng dáng Chương Viễn gấp gáp lao vào sảnh sân bay tìm kiếm người con gái anh yêu nhất, chậm một phút khoảng cách càng xa xôi. Đã từng cùng khóc cùng cười, đã từng xa cách nghìn dặm… sau đó là nửa vòng trái đất, cô mỉm cười tay trong tay cùng một người đàn ông ưu tú khác, trên mặt báo là tin đồn của anh và cô minh tinh mới nổi nào đó gần đây thân mật tình cảm. Có một loại bi ai, chính là tình cảm chất đầy đến đâu cũng chỉ có thể giấu kĩ trong đáy lòng, hi vọng không ai nhắc đến thì bản thân sẽ không nhớ, không dám hỏi nhiều, sợ biết được điều gì bản thân liền chịu không nổi. Lừa mình dối người, bên ngoài tỏ vẻ chẳng hoài mong mà bên trong tiếc nuối và bất lực, thế nhưng bởi vì còn yêu cho nên gặp người đó rồi, bước hay lùi đều chật vật. Bạn sẽ không hiểu được cảm giác của Chương Viễn bất chấp hết mọi thứ tới nước Mỹ cùng một địa chỉ không rõ ràng, vất vả đặt chân vào nhà người anh yêu nhất, bi thương nhàn nhạt nơi đáy mắt vẫn phải cố gượng cười nhìn người đàn ông kia chiều chuộng, thân mật cùng cô ấy, thống khổ tựa như người xem điện ảnh vĩnh viễn chỉ có thể là người xem, không xen vào được. Bạn cũng không ở trong hoàn cảnh như Hà Lạc, một bên là người tình nguyện che mưa che gió dẫu chẳng phải yêu nhưng phần ân nghĩa nặng trĩu không cách nào gạt bỏ, còn một bên là người vẫn luôn yêu đã lặn lội nghìn dặm chỉ để tương phùng trong chốc lát. Không nhìn thấy còn đỡ, gặp rồi mới biết vẫn như cũ nhói đau ở trong lòng, nhưng rồi cuối cùng chỉ có thể mấp máy môi một câu tạm biệt. Nhưng chúng ta đều hiểu, trong tình yêu căn bản không có cái gì gọi là công bằng, người vì bạn trả giá nhiều hơn hay người vì bạn trả giá ít hơn cuối cùng cũng không thể là thước đo quyết định trái tim bạn sẽ dành cho ai. Những chuyện cũ tưởng chừng có thể lãng quên, lại không thế quên nổi dù chỉ là một chuyện, nhưng cũng không thể tính toán, đành thuận theo tự nhiên. Có những lúc muốn buông tay để không còn là gánh nặng, để một trong hai có thể yên bình tìm đến hạnh phúc mới, thế nhưng cũng hi vọng chính bản thân có thể lần nữa đứng trước người ấy “buông bỏ hết mọi tự tôn kiêu ngạo, nhớ một người liền lớn tiếng nói ra, thời điểm khổ sở có thể không kiêng kị mà bật khóc. ”

“Anh không nghĩ mỗi lần ngồi máy bay bay qua hơn một vạn km, chênh lệch 12 tiếng đồng hồ, chỉ để cùng em nói một câu hẹn gặp lại. Hà Lạc, anh sẽ luôn luôn chờ, chờ em trở về. Cho nên lúc này đây, anh sẽ không cùng em nói câu “hẹn gặp lại”.

“Anh chỉ biết rằng, muốn đi về phía trước, mặc kệ chặng đường này có gập ghềnh cỡ nào, đều sẽ tốt hơn mãi dậm chân tại một chỗ. Chúng ta không cần trở lại quá khứ, cho dù anh cùng em đều đã không còn hình dáng như lúc trước, thì anh vẫn sẽ như vậy yêu em. Đối với anh mà nói, nếu không thể cho em một cuộc sống hạnh phúc, nói cái gì cũng đều chỉ là nói suông. Nhưng là sau này, cho dù mỏi mệt, cũng sẽ cùng em không buông tay. Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, cũng muốn bên em cả đời”.

“Rất lâu trước kia chúng ta cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình, anh còn nhớ rõ hay không ? Lúc bộ phim kết thúc, cậu bé kia cưỡi xe đạp chở cô bé nhìn mặt trời mọc, phải đi ngang qua một đoạn dốc rất cao. Cậu bé gắng rồi lại gắng, cố hết sức leo lên. Sau đó, bé gái liền nhảy xuống, vô cùng kiên quyết nói rằng cô không muốn trở thành gánh nặng cho cậu, nhưng là cô sẽ cố gắng để cùng cậu, cùng nhau đi hết con đường này. “

“Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi… Có vài điều đâu chỉ nói mà xong.” *

Họ rũ bỏ vẻ ngây ngô khờ dại để trưởng thành, học cách hiểu chuyện, tình yêu từ những ngày trên ghế nhà trường đồng hành cùng hai người trên đường đời, đôi ba lần hợp rồi tan – tan lại hợp, dẫu vậy ở nơi đâu trái tim họ vẫn luôn thuộc về nhau. Duyên phận dây dưa, bởi vì không đành lòng dứt bỏ, bởi vì tận sâu trong thâm tâm vẫn lưu luyến một hình bóng cho nên ngược xuôi muôn lối vẫn quay về với nhau. Tình yêu cuối cùng cũng đơm hoa kết trái nên một thiên thần, tựa như ánh mặt trời nho nhỏ sưởi ấm cho mọi người, để con đường xa không còn dài vô tận mà hóa thành san sẻ. Nhân sinh tốt đẹp nhất chính là tình yêu. Một cuộc tình cũng tựa như cuốn nhật kí, đừng vội vàng viết lên đó những lời sáo rỗng lời nói gió bay, cũng đừng đem những ngọt ngào ban đầu, hứa hẹn thuở mới quen trở thành lời buộc tội oán trách. Chuyện tương lai, ai có thể nói trước được điều gì?. Bất luận bạn đã từng, hiện tại hay trong tương lai sẽ yêu một người, xin hãy trân trọng và dịu dàng đối với họ. Cho đến một lúc nào đó, giữa đầu mày không còn chút dấu vết của tuổi xuân, mới hiểu rằng, những yêu đương chiều chuộng thuần khiết trao nhau đều sẽ trả cho năm tháng [Bạch Lạc Mai].

Đây không phải một cuốn tiểu thuyết hư cấu, mà là mối tình đầu chân thực thuộc về chính bản thân chúng ta, là thời thanh xuân thuần khiết đến mức khiến người khác sinh lòng ghen tị. Tình yêu trong trẻo ngây ngô như vậy, khiến chúng ta mỗi khi nhớ về đều có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng lung linh giữa bầu trời xanh biếc.

Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: “Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào.”

Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: “Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?”

Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: “Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?”

Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: “Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó.”

Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: “Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.”

Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: “Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời.”

Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân.

* : Nguyễn Thiên Ngân

*************************************************************************************

Thực lòng thì vốn dĩ review này nằm trong list truyện 20 – 30 mà mình đã lên kế hoạch sẽ hoàn thành trong thời gian sắp tới, có lẽ là do mưa làm tâm trạng thay đổi thất thường, vậy nên có chút sến sẩm thấm vào người, lời viết ra cũng dài hơn và rối rắm vòng vèo y như chuyện tình của nam nữ chính vậy 🙂 Mỗi lần đọc lại khoảng thời gian lúc Chương Viễn và Hà Lạc còn học trung học lại cảm thấy tình yêu học đường mới tuyệt đẹp, ngây ngô và đáng quý biết bao. Dường như ở Chương Viễn thấp thoáng hình bóng cậu bạn học lớp kế bên với gương mặt đẹp trai lại chơi bóng giỏi năm nào, còn Hà Lạc dễ thương nhưng cũng nghịch ngợm chìm đắm trong ngọt ngào đôi lứa, vui buồn đều không kể cùng ai nhưng vẫn luôn trả lời rằng cô ấy cảm thấy yêu người kia thật đáng giá… Nếu bạn muốn đọc một bộ truyện thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng đầy mơ mộng với một cái kết hoàn mĩ thì “Mùa hạ thoáng qua” không phải là chuyện tình lí tưởng, bởi vì đằng sau tình yêu của Chương Viễn – Hà Lạc là cả một hành trình đem quá khứ phủ định hiện thực trong khi hiện thực tàn nhẫn đánh thẳng vào lí trí, vô cùng trắc trở mới có thể thông suốt, đặt xuống những hiểu lầm để nắm lấy tay người mình yêu một lần nữa. Tình yêu này đôi lúc đem đến sự chán chường, rối rắm không chỉ đối với nhân vật trong cuộc mà còn có cả bạn đọc đồng hành, thế nhưng cũng nhờ những phút muốn bỏ dở giữa chừng nhưng sau đó lại kiên trì đọc đến chương cuối cùng, ta mới hiểu một điều rằng, “yêu” là cốt lõi nhưng không phải là tất cả để hai người vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Có thể sau khi cùng trải qua sóng gió và chứng kiến những lúc nắm lên rồi buông không đặng của cả 2 nhân vật khiến cho bạn cảm thấy hai người dẫu yêu nhiều đến đâu nhưng kéo dài tình trạng như vậy thật quá mệt mỏi, tốt nhất nên đường ai nấy đi cho nhẹ lòng. Thế nhưng người bên ngoài sáng suốt người trong cuộc u mê, còn vướng mắc thì sẽ còn liên quan. Một khi đã quá hiểu về đối phương thì tình cảm lại càng rối rắm khó gỡ thêm một tầng, nếu như không phải chính họ thì chúng ta sẽ không bao giờ hiểu cái gì gọi là “trong chua xót có điểm ngọt ngào”. Để có thể nắm tay nhau đi đến đích cuối cùng, sẽ có lúc đứng trước bờ vực đổ vỡ, có lúc gần như chấp nhận từ bỏ việc níu kéo, mà đối mặt với những lựa chọn đi hay ở lại, mỗi một người phải học cách nhường nhịn, bao dung và dũng cảm đương đầu. Cũng có những người dẫu yêu thiết tha vẫn lựa chọn chia cách, không phải để thử thách đối phương, đơn giản vì tình yêu là thấu hiểu, bảo bọc chở che, cùng nhau tiến về phía trước… chứ không phải là lí do để dày vò, kìm hãm và làm tổn thương nhau. Yêu của tuổi 16 17 là sự trong sáng ít nghĩ suy phức tạp, không toan tính cũng chẳng đòi hỏi cao xa. Yêu giống như Chương Viễn ngày gặp lại Hà Lạc là tình yêu của những người trưởng thành, là sự chín chắn nơi suy nghĩ và tình cảm sâu đậm không cách nào vơi bớt dù trải qua biệt li đằng đẵng.

Vạn lần cảm động đôi khi chẳng bằng một lần rung động. Nuối tiếc nhất của truyện chính là nhân vật Phùng Tiêu, nam phụ dù tốt đến bao nhiêu vẫn không thể trở thành người sánh vai cùng nữ chính đi nốt đoạn đường đời còn lại, đã vậy số phận còn bị bỏ ngỏ ở chương cuối :]. Nữ chính Tống Giai Nam trong “Khi lướt qua nhau” sau 10 năm xa cách cuối cùng cũng có thể nghe thấy lời thổ lộ từ phía Tô Lập, không phải bởi vì cô chấp nhất chỉ trao tình yêu cho riêng anh mà sự thật trong suốt 10 năm biền biệt ấy không một người nào có thể làm cô rung động lưu luyến giống như Tô Lập, vậy nên đối với họ cơ duyên gặp lại chính là may mắn nhất trong mọi may mắn. Còn Phùng Tiêu, có lẽ anh đã thành công ở trong lòng Hà Lạc chiếm một góc nho nhỏ, dùng sự quan tâm và yêu thương chân thành của mình khiến cho cô tại thời điểm nào đó cảm nhận được anh sẽ trở thành điểm tựa vững chắc mà cô có thể giao phó. Thế nhưng giữa cảm kích và yêu vẫn là một khoảng cách dài, “em có yêu anh không?” Hà Lạc chưa bao giờ trả lời rằng cô yêu anh. Có lẽ nếu như Chương Viễn không cố gắng kiên trì theo đuổi lại Hà Lạc nhiều lần như vậy, Phùng Tiêu sẽ là người chiến thắng, mưa dầm thấm lâu. Thế nhưng đời người nhiều lúc, bạn gặp ai trước tiên, thì chính là người đó. Chung Viễn và Hà Lạc gặp nhau quá sớm, cũng yêu nhau thật sâu đậm, vậy nên Phùng Tiêu không cách nào góp mặt vào quá khứ, cũng không đủ thời gian để thay thế ở hiện tại.

Nhìn chung, truyện có độ dài vừa phải, truyền tải được tinh thần và thông điệp của tác giả về tình yêu tuổi trẻ giống như những lời bộc bạch ở đầu phần giới thiệu. Cả câu chuyện là sự dung hòa những mặt đối lập giữa quá khứ và hiện tại của các nhân vật. Nửa đầu truyện là dòng hồi tưởng quá khứ, tái hiện lại thời niên thiếu hồn nhiên ngây ngô, chứa chan những tình cảm chân thành, lãng mạn của nam nữ chính; nửa sau tập trung vào thực tại xa cách của họ, không chỉ là khoảng cách về không gian mà còn tô đậm sự đấu tranh trong nội tâm của mỗi nhân vật. Cá nhân mình cảm thấy diễn biến nửa sau của truyện tương đối phức tạp và nặng nề, đôi chỗ dài dòng và nhiều chi tiết ngoài lề không thật sự cần thiết. Sự xuất hiện cũng như thời lượng góp mặt tương đối nhiều của nam phụ khiến cho người đọc bị phân tâm khi dõi theo biến chuyển của cặp nam nữ chính, hơn nữa hình tượng của nv này được xây dựng hội tụ đủ ngoại hình, tiền tài và hơn hết là tình yêu sâu sắc dành cho nữ chính, do vậy rất dễ chiếm được tình cảm của mọi người, không loại trừ khả năng nam thứ có thể vượt lên số phận bị “ghẻ lạnh” để “át vía” nam chính 🙂. Trong khi đó, thái độ và hành động của cặp đôi chính vẫn mãi duy trì ở tình trạng do dự, không dứt khoát, càng làm cho độc giả hoang mang không biết chuyện tình tay 3 rồi sẽ giải quyết kiểu gì… và đúng là cái kết lơ lửng chẳng rõ nam phụ trôi dạt nơi nào @@~

Mình đặc biệt thích những bài thơ và lời bài hát được trích dẫn ở đầu mỗi chương truyện. Lặng lẽ nghe nhạc, đọc thêm cái kết thứ 2, đột nhiên nhớ đến một câu nói của Nam Khang rồi cứ thế đa sầu đa cảm: “Tôi là người tha thiết cầu mong anh/em được hạnh phúc hơn bất kì ai khác trên cõi đời này, chỉ có điều khi nghĩ đến niềm hạnh phúc đó không có phần mình, vẫn sẽ cảm thấy rất đau”.* Dù bạn yêu thích Hà Lạc về với người nào thì mong rằng sau khi kết thúc “Mùa hạ thoáng qua” , trong bạn sẽ có thật nhiều những cảm xúc mạnh mẽ đọng lại.

*: Em đợi anh đến năm 35 tuổi

“Đúng là trẻ con thẳng tính, nghĩ gì cũng dũng cảm nói ra.”

“Vậy cậu nghĩ gì mà không dám nói ra?” Chương Viễn bỗng hỏi.

“Tớ…” Tớ nghĩ đến cậu, muốn được ở bên cậu. Hà Lạc mấp máy khóe môi, mỉm cười nói, “Vậy cậu thì sao? Cậu nghĩ gì cũng dám nói ra à?”

“Không phải.”

“Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi.

Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói, “Nghĩ giống cậu.”

“Ơ…” Gương mặt Hà Lạc nóng bừng. Ráng chiều lóng lánh màu bên ngoài khung cửa sổ ùa tới, ánh lên gò má cô, “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm.

“Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.

“Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của mình.” Hà Lạc thấp giọng.

“Thế mới nói là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe buýt lăn bánh qua các trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu.

Từng ngọn đèn đường thấp thoáng ập tới rồi lại chóng lui về phía sau, gò má Chương Viễn thoắt sáng thoắt tối trong ánh hoàng hôn chập choạng. Mỗi lần ẩn hiện như thế, những đường cong góc cạnh rõ ràng trên gương mặt cậu lại khẽ khàng in dấu vào trái tim Hà Lạc, tựa như đang nhuộm một tấm vải hoa, những sắc màu khi sặc sỡ, khi mộc mạc ngấm vào hoa văn trên vải. Sắc màu ấy thấm sâu trong từng sợi ngang sợi dọc, không thể xóa nhòa.

Chiếc xe buýt lướt qua đêm đông phương Bắc như một giấc mơ. Không khí như ngưng đọng lại dưới nhiệt độ chỉ khoảng âm 20 độ, ánh đèn xe xuyên qua con đường tối tăm, bao quanh cột sáng là làn khói trắng mờ. Dường như có thể cứ lắc lư như thế mà đi cho đến hết cuộc đời, chẳng cần thốt lên điều gì cả.

Khoảnh khắc này thật hạnh phúc.

Anime Whisper of the heart – [Mình nghĩ đây là bộ phim hoạt hình mà Chương Viễn và Hà Lạc đã từng xem cùng nhau]

Chủ Đề