So sánh itachi và sasuke

Itachi có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke không?

 Họa sỹ: Jyuuta

Người viết: Haku Yuki [aka Cà Chua]

Warning: – Không sử dụng bài viết của mình ở bất cứ chỗ nào khác, dưới bất cứ hình thức nào mà không có sự cho phép của mình: bao gồm copy một phần/toàn bộ bài viết, trích dẫn bài viết, bẻ chữ, bẻ nghĩa…

– Đây là bản chỉnh sửa hoàn chỉnh, được đăng duy nhất trên Itasasuisthetruth.wordpress.com.

– Mọi dẫn chứng lấy từ canon trong manga, nếu có tham khảo filler sẽ ghi rõ là tham khảo.

– Hướng phân tích của mình là: các nhân vật => Sasuke: họ có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke hay không, không phải họ là nhân vật thế nào. Nó trả lời các câu hỏi như: các nhân vật đó có nghĩ cho Sasuke không; có đặt bản thân vào vị trí của nó và hành động vì lợi ích của nó hay không; cách thuyết phục của họ có từ hướng nhìn của Sasuke hay không; có nhu cầu hiểu nó không; có đặt Sasuke lên ưu tiên hàng đầu hay không;… nhằm mục đích so sánh với Uchiha Itachi.

Mình hoàn toàn không xét đến việc họ có nên làm tất cả vì Sasuke hay không.

Mình yêu Uchiha Sasuke, mình không còn chút tình cảm nào với bộ manga này.

*

Nhớ Sasuke, mỗi lần có ai đó bày tỏ với nó bất kỳ tâm ý nào, nó lại làm cái vẻ mặt ‘mày xem bố mày có giống đang quan tâm không?’; hoặc nhẹ nhàng hơn thì giả như không nghe thấy; hoặc nhìn kỳ thị; hay thường xuyên nhất, là dùng ý nghĩ về anh để dập tắt mọi sự lung lay trong lòng mình.

Sasuke không quan tâm.

Hay nói đúng hơn, nó cố ý không quan tâm một khi vấn đề không quay về chính nó.

Đối với Sasuke, thế giới quay quanh chính nó, nó đã lớn lên như vậy, một thằng bé của một gia tộc danh giá đi đâu cũng được trầm trồ; coi mình là trung tâm của mọi sự một cách hiển nhiên là việc nó làm giỏi nhất, hiển nhiên như cái cách nó ngồi ngay ghế chính nhìn mọi người như lũ tay sai khi gia nhập Akatsuki; hiển nhiên như cái cách nó nói “vậy là thằng này thế chỗ tao đấy à?”[1] một cách khinh bỉ; “trả lại anh trai ta, cha mẹ ta, gia tộc ta, thì ta sẽ ngừng lại.”… – Sasuke không quan tâm dù thế giới này có lộn tùng phèo; Danzo nói nó không quan tâm bất cứ thứ gì khác ngay cả ý chí của Itachi mà chỉ vùng vằng như trẻ con bị cướp kẹo.

Hướng nhìn của Sasuke là từ bản thân mình.

Chẳng phải tự nhiên mà Sasuke có một chap tên gọi là: “Tùy hứng.” Nó là thằng khốn chỉ làm theo ý mình.

Phải làm gì để thuyết phục một thằng khốn chỉ hành động theo cảm xúc của mình? Chỉ cho nó thấy rằng điều đó tốt cho… mọi người ư? Chỉ cho nó thấy rằng “bạn” đã trải qua rất nhiều đau khổ ư?

Thực ra, làm thế nào cũng vô ích, nếu đã thiếu tiền đề được-nó-yêu. Nhưng chỉ là cứ xếp theo thứ tự khả năng thành công, thì lý lẽ càng ít xoay quanh nó, khả năng ngấm não càng thấp.

*

[1] Kakashi có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke hay không?

Với Kakashi – chương 177 khi anh giảng về lòng thù hận, Sasuke ngồi trên gốc cây và vẫn chìm trong cơn nóng giận mà không hề nhìn anh; với Kakashi khi anh nói một cách nhượng bộ đến lố bịch, rằng ‘chúng ta vẫn mãi là thành viên của team 7 đúng không’; với Sakura khi con bé lo lắng cho cái ấn chú, khi nó đợi Sasuke ở cổng làng…

Để ý sẽ thấy rằng, không có ai ngoài Naruto thực sự dùng Itachi [điều duy nhất Sasuke quan tâm] vào việc thuyết phục Sasuke. Các lý lẽ của họ luôn vòng vèo xiên xẹo và đôi khi thảm hại hơn, vòng về chính bản thân họ. [Có thể đó là vì tác giả để lại để buff Naruto?]

Kakashi là một ví dụ.

Kakashi cũng là kiểu người nhìn mọi thứ từ quan điểm của chính anh. Tại sao mình nói như vậy, bởi vì những điều đó là những gì mình đã rút ra được từ thoại của anh. Lý lẽ của anh không xoay quanh bản thân anh kiểu Sakura, anh không nói gì đến mong muốn của anh kiểu hãy ở lại vì thầy, nhưng lại dùng một chuẩn mực không phải của Sasuke, dùng kinh nghiệm cá nhân/nhìn nhận cá nhân của anh, giải thích thế giới cho nó từ đôi mắt anh, dùng tình cảm xung quanh – vốn không đủ mạnh – để ràng buộc nó.

Mình không biết Kakashi thực sự không hiểu vị trí của Itachi hay chỉ vì anh tuyệt vọng, nhưng anh đã chỉ làm được như vậy.

Kakashi là kiểu người có thể giết người mình yêu [theo nghĩa rộng], nếu cần thiết; còn Sasuke là kiểu người có thể hủy diệt cả thế giới vì người mình yêu, thậm chí nó chả cần một lý do chính đáng.

Anh không hiểu được điều đó, sai lầm của anh xuất phát từ sự không hiểu.

Vì vậy anh không phải người thực sự quan tâm đến cảm xúc của Sasuke. Anh quan tâm nhiều hơn đến điều-gì-là-chuẩn-mực, điều gì tích cực… nói thẳng ra anh khá sáo mòn, không thể đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác bởi cái tôi quá lớn. Bởi vì xét ra anh cũng như Sasuke, vốn dĩ đã luôn là thần đồng, người ta tôn trọng anh, lắng nghe anh thì nhiều chứ anh chẳng mấy lúc phải nghe ai.

Đừng hiểu lầm mình rằng mình không thích Kakashi, mình chỉ nói Kakashi đã sai trong cách làm. Kakashi đúng, từ quan điểm của anh. Nhưng theo như quan sát của mình, thì anh đã không để ý đến cảm xúc của Sasuke. Cách anh nói mang nặng tính yêu cầu, đề cao trách nhiệm, lợi dụng những kinh nghiệm của mình vẽ lên tương lai cô độc và trống rỗng để đe dọa nó.

Thành thật mà nói, Kakashi vốn chẳng yêu ai.

Anh ngay từ nhỏ đã có ông bố tự sát. Ngay từ khi còn nhỏ, Kakashi đã trải qua những sự mất mát mà một đứa trẻ [dưới sáu tuổi] không nên phải trải qua, điều đó thay đổi con người. Điều đó khiến thế giới quan của anh trở nên khác biệt:

Danh Dự nằm trên đỉnh thứ tự ưu tiên của Kakashi.

Góc nhìn đó vô nghĩa với Sasuke. Nó không cần trở thành một ninja đúng nghĩa, nó không cần một hạnh phúc khiếm khuyến, nó cần-được trả lại những gì nó đã bị cướp đi. Ý nghĩ này như bị khắc vào đầu Sasuke vậy. Giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo sô cô la mà anh cứ, đây đây ở đây có kẹo chanh em ăn tạm, thôi đừng dỗi nữa, ồn quá.

Sasuke hồi nhỏ sống trong tình yêu, mình chắc chắn là như vậy. Tất nhiên nó ganh tị với anh, nó kỳ vọng sự công nhận của cha, tất nhiên Fugaku đã nghiêm khắc với nó, nhưng điều đó không phủ nhận được một sự thật: rằng nó được yêu.

Tình Yêu là khái niệm đầu tiên mà Sasuke được tiếp cận [tạm loại bỏ các loại tiểu thuyết ăn theo mà thật ra cũng đi theo hướng nhìn nhận này] – sự thật trong manga đã cho thấy Sasuke vui vẻ đó của chúng ta: nhận được tình yêu trực-tiếp của mẹ và anh trai, và của… lũ mèo; và tình yêu gián tiếp của cha thông qua mẹ: “khi chỉ có cha mẹ với nhau, cha chỉ nói về con thôi đấy.”

Sasuke không thường nhắc đến danh dự của gia tộc, nó chỉ thường nhắc trực tiếp đến con người trong gia tộc ấy như cha mẹ, anh trai, hướng suy nghĩ của nó vô cùng cụ thể, và cá nhân; nó không bám vào lý tưởng của ninja hay cái gì tương tự, lần duy nhất nó nhắc đến nhẫn đạo, nó nói: ‘nhẫn đạo của tôi là thù hận.’ [arc Ngũ Đại Kage] – không yêu thì không thể có hận.

Thế giới quan của họ khác nhau: Kakashi lớn lên trong niềm tin rằng danh dự là tất thảy; Sasuke thì chỉ biết đến yêu thương.

Không thể phủ nhận Obito đã thay đổi nhiều về nhận thức của Kakashi, anh không còn là người cứng nhắc theo luật lệ, thậm chí anh luôn luôn trễ hẹn một cách cố ý như một kiểu OCD[2], – nhưng sự thật là Kakashi không thể hoàn toàn thay đổi, đó chỉ là cách anh tưởng niệm người [anh cho là] quá cố; giống như cha chết khiến anh tôn thờ danh dự, thì Obito chết khiến anh muốn phá bỏ luật lệ vì bạn bè.

Nhưng có lẽ vì Sasuke không chết hoặc vì anh không yêu thương Sasuke đủ nhiều, anh không thể hiểu cho cảm xúc của nó, anh không thể đặt mình vào nó. Kakashi có thể khiến nó lung lay đôi chút bằng cách lôi tình đồng đội ra, chỉ ra những gì nó sẽ mất đi vì báo thù, vì chúng ta đều biết Sasuke rất cảm tính, nhưng một khi nó đã nghĩ đến Itachi thì thôi anh nghỉ luôn đi. Hai vế này cân bằng như mèo chơi bập bênh với hổ vậy.

Sasuke hỏi anh, vậy nếu người thân của thầy bị nó giết thì sao?[3]

Anh nói rằng họ đều đã chết cả. Anh thuyết phục nó rằng có những người còn có hoàn cảnh tồi tệ hơn họ, nhưng bằng cách nói đó, anh xếp bi kịch của anh ngang bi kịch của nó, mà thực ra chẳng có nỗi đau nào có thể so sánh với nỗi đau nào, anh lấy nỗi đau của chính anh ra làm tiêu chuẩn.

Điều này cũng giống như cố ý đánh lạc hướng Sasuke vậy, – thêm một chi tiết cho thấy anh không hiểu Sasuke. Bởi sự rành mạch ‘thuần-khiết’ trong cách lý luận của Sasuke khiến nó có khả năng nhìn thấy sự thật: rằng đó là hai vế chẳng liên quan.

Dù trên đời có bao nhiêu kẻ đau khổ hơn nó, thì điều đó cũng không bù đắp được mất mát của nó; nếu ta đã giết một người, thì dù cứu một trăm người cũng chẳng phủ nhận được tội ác đó[4].

Chẳng liên quan gì đến nhau hết.

Lý luận kiểu đó hiệu quả với anh, nhưng không tác động được đến Sasuke, đến một Uchiha có dòng máu bị ám ảnh bởi tình yêu. Anh tin họ có chung một hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh có thể có chút tương đồng, mà anh lại chẳng xét đến thế giới quan khác biệt.

Kakashi có quan tâm đến an toàn, hạnh phúc, cuộc sống, và tương lai của Sasuke, – điều đó không thể phủ nhận được; bởi vì nó là học trò cưng của anh, bởi vì anh đã luôn quan tâm đến nó như một Uchiha dòng tộc của bạn anh, bởi vì sự vô kỷ luật không biết kết hợp với đồng đội của nó cũng khiến anh liên tưởng đến Obito. Mặc dù Naruto có tính cách giống Obito hơn, thì Sasuke vẫn gần với dòng máu ích kỷ của cậu ta hơn.

Nhưng điều này khác. Anh quan tâm đến nhiều điều, anh cũng áp đặt nhiều điều; cái nhìn của anh quét một đường rộng ra toàn thế giới ninja và bỏ quên chính người anh cần thuyết phục.

Kakashi không quan tâm đến cảm-xúc của Sasuke.

*

[2] Sakura có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke không?

Câu hỏi rộng hơn là: Sakura có quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai không?

Theo quan sát của mình thì không: Sakura không phải kiểu người nhạy cảm, mà trong những ô truyện ít ỏi dành cho nó, Kishimoto lại chỉ xây dựng Sakura thành kiểu nhân vật muốn được khẳng định bản thân.

Sự phát triển của nó theo dự tính có lẽ là từ một cô nàng mơ mộng thành một cô gái trải qua nhiều điều muốn mạnh mẽ tìm được vị trí của mình, nhưng không hiểu sao điều này qua diễn biến lại trở thành: Sakura chỉ nghĩ về điều mình muốn, chỉ quan tâm những nỗi lo của mình mà không tìm hiểu cảm xúc của người khác, luôn phớt lờ cảm xúc của người khác ngay cả khi có nhận ra: [Naruto, – lời hứa sẽ đem Sasuke trở về; Sasuke, – về quá khứ với Itachi có cơ hội nhưng không tìm hiểu, nhạo báng về việc Naruto không có bố mẹ mà không nhận ra cả gia tộc Sasuke cũng đã chết, so sánh nỗi cô độc với việc bị cha mẹ rầy ra; Sarada, – mối dằn vặt của nó về việc rất có thể mình không phải kết quả của tình yêu].

Sakura dường như chỉ hối hận khi được ai đó chỉ ra sự vô tâm của mình, khi mọi chuyện bị đẩy đến cùng đường, sau đó vẫn lại chỉ đâu vào đó. Sakura từ chối lắng nghe những gì mình không muốn nghe, và kỳ vọng ‘mình’ sẽ thay đổi được tất cả.

Các giải pháp giải quyết vấn đề của Sakura cũng thường nông cạn và xoay quanh bản thân:

Với Naruto: nó tin rằng lời tỏ tình của mình sẽ khiến Naruto từ bỏ gánh nặng lời hứa [mà Sai đã chỉ ra cho nó thấy] rằng sẽ đem Sasuke trở về. Sakura đã tin rằng vấn đề chỉ là ở mình, không xét đến mối quan hệ giữa Naruto và Sasuke và không cho rằng Naruto cũng có mong muốn  cứu Sasuke, không hiểu rằng đó cũng là lời hứa của Naruto với chính mình;

Với Sarada: Từ chối giải thích về mối quan hệ với Sasuke mà chỉ nổi giận [Sarada cũng cứng ghê… ‘abso-fucking-lutely, crazy weird!’];

Với Sasuke: Khi Sasuke ra khỏi làng chương 181, Sakura thuyết phục Sasuke bằng cách nói về bản thân mình, về những kỷ niệm team 7 có với nhau và về việc nó thích khoảng thời gian đó; về việc trả thù “không đem lại hạnh phúc cho bất cứ ai, ngay cả cậu và-tớ.”; về lòng ngưỡng mộ của mình dành cho cậu, về tình cảm của-mình:

“Cậu muốn lại trở nên cô độc một mình sao? Cậu đã nói về nỗi đau của sự cô độc với tớ, giờ tớ hiểu nỗi đau của cậu. Tớ có thể có bạn bè, tớ có thể có gia đình, nhưng nếu mất đi cậu, thì-tớ sẽ thấy chẳng khác gì phải cô độc một mình.” 

“Tớ yêu cậu bằng cả tấm lòng. Nếu cậu ở lại, cậu sẽ không phải hối hận. Mỗi ngày chúng ta đều sẽ làm gì đó vui vẻ, sẽ hạnh phúc, tớ hứa mà. Tớ sẽ làm tất cả vì cậu. Hãy ở lại với-tớ.”

Bằng cái ngây thơ của tuổi mười ba, tất cả những gì Sakura nói chỉ xoay quanh nó, những gì nó có thể làm cho cậu, để cậu ở lại vì-nó, mọi kết quả quay về chính bản thân mình, xét từ góc độ mang lại lợi ích gì cho-mình; mối quan tâm của Sasuke [anh trai, gia tộc] không phải vấn đề của Sakura; gốc rễ vấn đề ra sao, không phải vấn đề của Sakura.

Trong tưởng tượng của Sakura mười ba tuổi, nỗi đau bị cha mẹ trách cứ ngang với nỗi cô độc của một đứa trẻ không gia đình; trong hình dung của Sakura mười ba tuổi, tình cảm của nó và những hứa hẹn của nó, những gì nó-cần, những gì nó có thể đem lại có thể bù đắp cho sự mất mát của một gia tộc diệt vong.

Sakura ngày ấy, – như Haruki Murakami nói, – đang ở cái độ tuổi mà mọi tình cảm cảm xúc của nó luôn quay về chính mình như một chiếc boomerang. Nó cũng như Sasuke, là một đứa trẻ mới lớn tưởng cả thế giới phải quay quanh mình; nhưng lại có điều khác với Sasuke, là nó vẫn chưa hiểu cái bất lực vô cùng của một đứa trẻ, vẫn tin rằng mình có thể ảnh hưởng lên mọi thứ và thay đổi mọi điều.

Sakura hồi ấy đã không nghĩ cho Sasuke.

Còn Sasuke, nó là đứa xóa sạch cảm xúc của người khác đi và chỉ quan tâm đến những gì mình quan tâm.

Vì vậy chúng nó không đồng cảm được với nhau.

Nhưng rồi Sakura mười sáu tuổi có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke không?

Sakura mười sáu tuổi thuyết phục Naruto từ bỏ Sasuke, tiếp tục tin rằng ‘mình’ là mấu chốt của vấn đề;

Sakura mười sáu tuổi muốn giết Sasuke bởi nghĩ rằng cậu đã hoàn toàn không cách nào cứu vãn, bởi nó thất vọng vì Sasuke đã thay đổi đến mức không cách nào nhận ra;

Sakura mười sáu tuổi bỏ ngỏ sự thật về Itachi đã được nhắc đến ngay trước mắt mình, nhắm mắt làm ngơ dù tất cả mọi người đều để tâm tìm hiểu vì quan tâm đến Sasuke, Sakura mười sáu tuổi đã phớt lờ con đường duy nhất thấu hiểu Sasuke dù đã trải ra ngay trước mắt mình.

Vậy nên không, Sakura mười sáu tuổi vẫn chưa đủ trưởng thành để học cách thấu hiểu người mà nó tin là nó yêu.

Sakura mười bảy tuổi [Đại chiến IV] cũng vậy, – vẫn không có nhiều khác biệt với Sakura mười sáu tuổi; vẫn là tớ yêu cậu, tớ biết mình bất lực nhưng tớ yêu cậu, tớ tớ tớ…

Vậy Sakura đã làm mẹ thì sao?

Khi Sakura đã làm mẹ không biết Sasuke có đeo kính hay không thì thôi, mình tin rằng, Sakura hoàn toàn không-có-nhu-cầu muốn thấu hiểu Sasuke hay muốn được Sasuke thấu hiểu. Sakura lúc này đã hài lòng với những gì mình có rồi.

Nó muốn Sasuke, không phải muốn-yêu Sasuke, hay muốn được-Sasuke-yêu. Sasuke là một sự vinh quang Sakura cần đạt được. Khác với việc muốn trở thành tri kỷ của Sasuke, khác với việc muốn được chia sẻ với Sasuke tất cả những suy nghĩ của cậu.

Không, mối quan hệ này chỉ là Sakura có cái nó muốn; Sasuke đạt được điều mình cần.

Ai đó từng chỉ ra một câu thoại của Naruto diễn tả sự ám ảnh bất thường của Naruto với các mối quan hệ, cậu nói rằng sẽ không để mất bất cứ mối quan hệ nào của mình. Sakura, theo một góc độ nào đó, cũng là kiểu người như vậy, khao khát của Sakura là đạt được vị trí đặc biệt. Và nó cũng tin rằng mình đặc biệt và mình có thể thay đổi điều này hay điều khác.

Sakura muốn mọi việc diễn biến theo hướng tốt theo định nghĩa của mình, tốt theo hướng mình có thể hiểu được và có lợi cho mình; không đặt bản thân vào vị trí của người khác – mà cụ thể ở đây là Sasuke. Chỉ cần nó đạt được điều nó muốn, các vấn đề khác tồn tại sẽ được đặt vào góc chết.

Sakura có ám ảnh với việc được công nhận bởi đám đông, được chú ý và được trở thành đặc biệt. Đó cũng là tâm lý bình thường của con người thôi. Điều này thể hiện ở việc Sakura đánh đổi tình bạn với Ino vì không muốn phải đứng sau cô; công khai cạnh tranh với Ino trên mọi phương diện sức mạnh và tình cảm.

Tham khảo movie: Trong Road to ninja, movie thứ 6 của Naruto có sự tham gia viết kịch bản của Kishimoto, – trong đó Sakura và Naruto là hai nhân vật duy nhất vẫn giữ nguyên tính cách [không phải người của thế giới song song mà là nhân vật nguyên gốc bị rơi vào thế giới đó] – Sakura thấy rằng rằng gia đình mình là một gia đình nổi tiếng, cha nó là Hokage, cha mẹ đều là anh hùng đã mất vì bảo vệ làng, Sakura là con gái anh hùng; trong khi đó, Naruto mơ thấy tình thân, mơ thấy gia đình, mơ được yêu thương.

Về cơ bản ước mơ của hai đứa thể hiện khá rõ đặc trưng tình cách của chúng được thể hiện qua manga:

Naruto khao khát các mối quan hệ; Sakura muốn trở nên đặc biệt.

Điều này có lẽ bởi vì Sakura đã lớn lên trong một gia đình bình thường, không phải cô gái nổi tiếng nhất ở trường, cũng là thành viên bình thường nhất trong đội 7.

Cũng như Kakashi, cách giải quyết vấn đề của Sakura có điểm nhìn từ chính nó, và bởi vì Sasuke không yêu nó như Naruto đã từng để có nhu cầu muốn làm hài lòng nó, nó không thuyết phục được Sasuke.

Vậy nên mình cảm thấy Sakura không có nhu cầu thấu hiểu ai và được ai thấu hiểu. Không tha thiết hiểu cảm xúc của ai, hay được ai chia sẻ cảm xúc với mình. Không cần một tri kỷ hay trở thành tri kỷ của ai.

Sakura vô tâm với tình cảm của người khác, chỉ đơn giản là kiên trì đạt được những gì mình muốn.

Người duy nhất tạo nên được sự khác biệt trong việc tác động đến Sasuke là Naruto, có lẽ bằng main-char-no-jutsu của mình, nó trở thành người hiểu Sasuke nhất trong team 7. Bởi vì ít ra, khi nói chuyện với Sasuke, Naruto đã biết nói về điều cậu ta muốn nghe, chứ không xoay vấn đề quanh bản thân mình.

Vì như trên đã nói, phạm vi quan tâm của Sasuke nhỏ hẹp vô cùng. Sâu sắc lắm, nhưng vô cùng nhỏ hẹp. Những vấn đề cá nhân mà Sakura sẽ gặp phải nếu không có được mình thậm chí không được nằm cuối danh sách ưu tiên của cậu ta.

*

[3] Naruto có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke không?

Naruto có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke không?

Có.

Tất nhiên là có, tất nhiên rồi, điều này hiển nhiên như mặt trời mọc và lặn. Naruto quan tâm đến cảm xúc của hầu hết mọi người và đặc biệt là Sasuke. Ngoài Taka, Naruto chính là một trong số những người ít ỏi dành cho Sasuke mối quan tâm sâu sắc đủ làm mình cảm động.

Hồi tưởng một chút thì: Naruto Uzumaki đã từng là một nhân vật chính yêu thích của mình hồi mới đọc Naruto, mình còn nhớ mãi phân đoạn giữa nó và Iruka, ngây thơ của nó, cố gắng không mệt mỏi của nó, chân thành của nó. Cái thời đó có vẻ đã xưa lắm rồi. Còn nhớ hồi đó dần thích Sakura vì sự bình thường gần gũi đến mức như có thể bắt gặp ở thế giới xung quanh; thích Naruto bởi cái tình cảm nồng nhiệt trong tim nó; thích nhất Haku xảo quyệt lẫn với ngây thơ, đến mức lấy tên nó làm nick; và đặc-biệt-ghét Sasuke đứa chả có đặc điểm nào ưa được, [thậm chí cũng chẳng thấy nó đẹp, Haku, Kakashi và đôi mắt của Naruto đẹp hơn nhiều…].

Đó là những chuyện trước khi Itachi xuất hiện. Tính ra đến giờ nhiều điều thay đổi ghê thật.

Mình thích Naruto bởi mức độ đồng cảm cao mà nó có thể có với thế giới xung quanh, và chỉ bắt đầu chán thằng bé khi nó bắt đầu khiến người khác khó chịu vì cái phức cảm muốn cứu thế giới kiểu anh hùng.

Naruto kỳ thực là kiểu nhân vật lớn lên từ sự mất mát và vì vậy mà rất biết trân trọng các giá trị trân quý mà mình phải cố sức mới đạt được. Nó là đứa thấu hiểu tình người, không đơn giản là tình cảm với ai cụ thể, mà là Tình Người, theo nghĩa rộng nhất của từ này.

Thỉnh thoảng cảm thấy Naruto giống một Wallflower, có điều nó không đơn thuần chỉ là ‘người-quan-sát’, nó phần nhiều lại là người cứu vớt, – vậy nên trong mắt mình cái thú vị của thằng bé giảm đi quá nữa.

Nhưng được rồi, dù sao say đắm những nhân vật thấy rất nhiều mà chẳng thể hiện bao nhiêu kiểu Itachi không phải là việc gì đáng khuyến khích. Naruto – khách quan mà nói – vẫn là một nhân vật được. Có thể ngòi bút của Kishi đã yếu đi theo thời gian và đôi khi thằng bé không nhất quán, nhưng nó và Sakura không phải kiểu nhân vật bỏ đi trong mắt mình. Nói thẳng ra trên đời có mấy người không làm những việc đáng ghét, thiển cận, nó lại chẳng phải thiên tài suy trước nghĩ sau đến nát cả não kiểu Itachi, nó là anh hùng khẳng định được bản thân nhờ sự kiên trì và chân thành cơ mà. Những điều đó giữ cho nó không đâm đầu vào hình mẫu nhân vật lý tưởng sáo mòn.

Quan sát Naruto từ những ngày xưa sẽ thấy, mặc dù nó có thể ngây thơ đến mức không nhận ra Haku là con trai, nhưng lại nhận ra ngay khi Haku trầm mặc suy nghĩ; mặc dù nó khó chịu với vẻ mặt khinh người công khai của Sasuke, có tâm lý tranh đua với Sasuke và coi Sasuke là mục tiêu, nhưng lại hiểu được nỗi cô đơn của Sasuke; nó là đứa đầu tiên bùng nổ dưới áp lực sức mạnh của một đứa trẻ là Haku khi thằng bé đến cướp Zabuza, nó đã nói trắng ra cái cảm xúc tự ti và bất lực trước kẻ mạnh mà lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy…

Đó chính là sự nhạy cảm với cảm xúc. EQ của Naruto cao lắm. Nó tẩy não cả thế giới không phải bằng lý luận hay logic mà bằng chân thành là chủ yếu. Ừ đó một phần là tác giả thần quyền, nhưng ý mình là, về mặt tình cảm mình thấy được sự chân thành đến mức ám ảnh của nó.

Công bằng mà nói, cách Naruto cứ nói về việc giữ các mối quan hệ hay sự kiên trì đôi khi thành dai dẳng của nó, không gây khó chịu bằng việc Sasuke cứ mở mồm là Itachi. Tất nhiên Chúng-Ta không khó chịu, nhưng về fan Naruto nói chung, việc nói lý với Sasuke giống như quanh quẩn dậm chân một chỗ vậy, vì kiểu lý luận của nó là: ‘trả lại ta Itachi, cha mẹ, và gia tộc…’. Có thể hiểu đơn giản là: làm người chết sống lại đi, rồi ta nói chuyện tiếp; làm trái đất quay ngược, làm thời gian ngược dòng đi, rồi mình nói lý với nhau.

Naruto rất biết suy nghĩ cho người khác, biết lúc nào nên dừng nói về bản thân, biết Sasuke ích kỷ đến mức nào. Đó là cái nhạy cảm của nó.

Trong lúc Kakashi [lại] giảng về những gì em làm là sai, nhìn quanh em đi; trong lúc Sakura vẫn quay cuồng với cái vấn đề nhỏ nhặt [trong thời điểm đó] rằng mình có đuổi kịp hai đứa không, kể lể về những cố gắng và cảm xúc của Naruto dành cho Sasuke mong khiến cậu mặc cảm tội lỗi mà quay đầu; trong lúc hai thành viên khác của team 7 vẫn yêu cầu Sasuke phải biết hiểu cho người khác. Thì Naruto lại hiểu cho hành động của Sasuke, không nhìn phản ứng của Sasuke như một sự vô lý. [Hay ít nhất nó hiểu rằng, Sasuke rất ít khi cân nhắc đến lợi ích của người khác.] Mình không thích coi đây là tuyệt chiêu dìm nhân vật phụ nâng nhân vật chính trong truyền thuyết, vì xuyên suốt bộ truyện, hành vi của từng nhân vật trong chương này đã đại diện cho tính cách của họ ngay từ đầu. Mình cảm thấy đây là chân thành của Naruto.

Naruto thực sự đã cố thấu hiểu và đồng cảm với Sasuke. Không đòi hỏi, không yêu cầu, chỉ bày tỏ ngưỡng mộ, mối đồng cảm, tình cảm đơn thuần của mình. Và tình nguyện biến mình trở thành tấm bia trút hận thù cho Sasuke, điều đó có nghĩa nó hiểu rằng, hận thù của Sasuke không thể cứ thế đơn giản mà biến mất. Điều đó có nghĩa nó biết rằng, nó không phải người buộc dây, nó cũng không thể là người cởi bỏ. Điều đó nghĩa là nó đang gián tiếp nói, nó có thể chết vì Sasuke.

Nó khiến Sasuke không thể lảm nhảm mãi về hận thù, không thể cứ cùn lên kiểu ‘tao cứ trả thù đấy, mày làm người chết sống lại đi rồi nói’ không thể nói mãi cái kiểu ‘ôi cái giọng điệu cũ rích, ai thèm quan tâm’, không thể khinh bỉ người khác kiểu ‘ngươi đang dùng đồ của ta’.

Bởi Naruto đang nói:

‘Tớ quan tâm đến cậu. Tớ biết cậu đau đớn. Tớ hiểu cậu. Tớ sẽ gánh nỗi đau này cùng với cậu.’ Sasuke thấy phiền bởi chân thành của Naruto đang có nguy cơ ngáng đường mình đi, bởi Naruto đã gột được cái nhạo báng, ghét bỏ trên gương mặt Sasuke. Khiến cậu ta phải cáu lên mà thắc mắc:

“Rốt cuộc mày muốn gì? Quan tâm đến tao lắm vậy làm gì?”.

Đó là những gì chân thành có thể làm được.

Đó là những gì chân thành của một con người có thể làm được, và có lẽ, có lẽ thôi, Naruto đã có cơ hội thay đổi Sasuke, nếu nó có vị trí đặc biệt trong trái tim Sasuke.

Có thể Naruto không hiểu rõ được ngọn ngành gốc rễ câu chuyện về Itachi mặc dù nó đã tìm hiểu được mặt nổi; có thể Naruto không thể khẳng định về tình cảm của Sasuke, quá khứ của Sasuke, hay nguyên do những lần sốc đến lên level mắt của Sasuke; có thể Naruto đã phải quỳ dưới trời tuyết cầu xin và nằm khóc một mình để cố thấu hiểu; nhưng dù không biết nguyên nhân một cách chi tiết, dù vẫn cảm thấy vô lý, nó vẫn cảm nhận được cơn lốc cảm xúc của Sasuke và có khả năng đồng cảm sâu sắc với nỗi đau và nỗi cô độc thằng bé.

Và không bao giờ để mình phán xét thằng bé.

Đó là lý do Sasuke quyết định giết nó.

Sasuke là đứa cảm tính dễ bị thuyết phục bởi chân thành hơn là lý lẽ, vì về cơ bản nó có hệ tư tưởng riêng gì đâu, cách nhìn nhận của nó đã luôn lệch lạc và dễ bị ảnh hưởng. Và Sasuke cũng nhận ra điểm yếu đó của mình. Tính cách nổi bật hơn của nó lại là luôn tiêu cực và tàn nhẫn. Sự phủ nhận của Sasuke có thể lên đến mức nó quên mình đã lên sharingan để có thể tập trung thù hận anh; vậy nên nó có thể quyết định xóa sạch Naruto để đỡ vướng lòng truy đuổi quá khứ.

Naruto không thuyết phục được Sasuke bởi sức ảnh hưởng của Itachi quá lớn, nhưng có thể nói, nó biết cách nói để Sasuke, hay nói rộng là mọi người, cảm nhận được chân thành của mình.

Bởi sự thật: Naruto có quan tâm đến cảm xúc của người khác, của Sasuke. Nỗi đau của Sasuke cũng làm nó đau đớn, không phải là cảm giác sợ rằng lợi ích mình hoặc tập thể bị tác động bởi cảm xúc của Sasuke, mà bởi vì nó nghĩ về những gì Sasuke phải chịu. Điều đó rõ ràng là khác biệt.

Nói về người có thể thấu hiểu Sasuke và có sức ảnh hưởng lớn đến mức có thể thao túng được nó, người đó có thể không phải Naruto. Nhưng nếu hỏi Naruto có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke không? Có muốn được thấu hiểu Sasuke không? Thì câu trả lời phải là có.

Rất nhiều.

*

[4] Itachi có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke không?

Vấn đề chính đây: Itachi có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke không?

Mà, đó có phải một câu hỏi đúng không?

Bởi đối với anh đây không phải là một lựa chọn. Không phải ‘có’ hay ‘không’ mà là ‘như-thế-nào’: Thay vì nói Itachi có quan tâm đến cảm xúc của Sasuke hay không, nên nói: cảm xúc của Sasuke ảnh hưởng đến Itachi như thế nào?

Nhớ Sasuke, [lại nhớ Sasuke], nhớ cái cách nó khiến anh miêu tả về mình như một điều vô hại.

“Sasuke như một tờ giấy trắng…”[5]

Không có nghĩa là anh không ý thức được cái độc hại trong tính cách nó, nhưng dù vậy, cách anh hình dung về nó vẫn luôn như một điều gì đó mỏng manh cần bảo vệ. [Giống như Hagrid nựng con rồng vậy…]

Sức ảnh hưởng của Sasuke là hiển nhiên và có thể nhìn thấy được, thể hiện rất rõ qua các trang truyện, đến mức nhiều lúc mình thấy tâm trạng của thằng bé tác động nặng nề đến tâm trạng và cuộc sống của anh, đến mối quan hệ của anh với cha, với mọi người, với nó; chi phối suy nghĩ của anh và khiến anh có những hành động không giống bình thường, tâm trạng của Sasuke có thể áp đảo và làm thay đổi hoàn toàn trạng thái cảm xúc của anh [nỗi sợ hãi của Sasuke khiến Itachi bình tĩnh lại].

Ảnh hưởng của cảm xúc Sasuke đến Itachi như thời tiết ảnh hưởng đến sức khỏe con người vậy. Itachi vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của Sasuke và chỉ-một-mình nó mà thôi.

Nhưng đúng, đôi khi anh chọn không chiều chuộng nó, đôi khi làm hài lòng nó không phải là ưu tiên hàng đầu của anh. Chính điều này gây nhầm lẫn cho nhiều người, rằng anh không quan tâm đến cảm xúc của nó; nhưng đây chỉ là vấn đề thứ tự ưu tiên: Vì anh đặt lợi ích của Sasuke lên trên ý muốn của nó. Nếu điều nó muốn có lợi cho nó, anh chắc chắn sẽ chiều nó; nhưng nếu điều làm nó hài lòng là điều [anh xác định rằng] không có lợi cho nó, thì anh sẽ không.

Trên thực tế Itachi không những cảm nhận được cảm xúc của Sasuke, mà hơn thế, anh còn có khả năng điều khiển cảm xúc của nó phục vụ cho mục đích của mình. Nhưng trước vụ sát tộc, Itachi không thường làm vậy, một là anh chiều nó hai là anh phớt lờ, rất ít khi anh cố-ý thao túng cảm xúc của nó – một việc mà mình tin rằng ngay cả anh cũng nhận ra sự tiêu cực của nó; một việc mà mình tin rằng không ai muốn làm với người mình yêu nếu không bị dồn đến cùng đường.

Những ngày Sasuke còn nhỏ, việc yêu cầu anh chơi cùng đã trở thành một thói quen với Sasuke. Sasuke dường như trông đợi khoảnh khắc anh đi học về, vui đến mất kiểm soát, và sẽ rủ anh chơi trốn tìm. Mikoto sẽ nói rằng anh bận, nhưng vì vẻ mong đợi và giận dỗi trên gương mặt thằng bé, Itachi sẽ dành thời gian cho nó.[6]

Ngày Sasuke còn nhỏ, Itachi dễ dàng nhượng bộ để được thấy nó vui.

Ngày Sasuke còn nhỏ, anh đã luôn chiều chuộng cảm xúc của nó.

Khi Sasuke lớn hơn một chút, anh đã nhìn thấu mặt tối của thế giới, Sasuke vẫn ngơ ngác ngây thơ, anh thì trở thành người hai mặt. Nếu có thể, Itachi luôn làm nó hài lòng, ngay cả khi như vậy nghĩa là anh phải bất hòa với cha.[7] Nếu có thể, anh luôn luôn muốn nó thôi đừng bất an, cổ vũ ước mơ của nó, để ý những biểu cảm của nó, củng cố niềm tin của nó với niềm kiêu hãnh của gia tộc, ngay cả khi anh đã nhìn thấy mặt trái của cái tên mình;[8] anh là người duy nhất cảm nhận được sự hiện diện của nó.[9] Sasuke là người duy nhất có thể khiến anh bình tĩnh lại.

Thế giới mở ra trước mắt Sasuke, những ánh mắt thất vọng cùng kỳ vọng hướng về phía nó, cái bóng của anh đè nặng con đường nó đi, nhưng chỉ thế thôi, Sasuke không nhìn xa hơn được nữa. Lời đề nghị của nó trở thành: “Tập shuriken cho em nhé.”

Nó bắt đầu nhận được những cái búng trán từ chối. Mình thích nghĩ về khoảng thời gian này, nghĩ về cái cách Sasuke dần dần nhượng bộ trước anh và cố khiến bản thân hài lòng về sự hiện diện các lúc càng ít ỏi của anh trong cuộc đời mình; cố ngăn bản thân thất vọng bởi chẳng còn nhiều dịp họ được ở bên nhau như đã hứa.

Thích nghĩ về cái cách Sasuke lùi từng bước, hy vọng cùng thất vọng, sợ hãi lẫn yêu thương.

Sasuke luôn được yêu chiều, và rồi phải học cách nhận những lời từ chối; nó đã làm quen với lời từ chối,  cố tiếp nhận những lời hứa hẹn:

“Không sao, chỉ cần đôi lúc chúng ta được ở bên nhau là được rồi.”

Nhưng rồi nó lại phải lùi thêm bước nữa khi bị anh phớt lờ, đến mức chỉ còn hy-vọng nhận được lời từ chối của anh, và tự an ủi mình rằng: “May quá, anh vẫn là anh.”  

Mà rồi nó vẫn cảm thấy buồn, bởi nó biết vấn đề có tồn tại, ở đó, không thể mất đi; nó không thể làm gì để thay đổi, ngăn chặn, chỉ có thể thì thầm gọi anh trong tâm trí: “Nii-san”.

Càng nghĩ càng thấy thằng bé thật buồn. Nó đã phải yêu anh đến mức nào để cho phép mình nhỏ bé đi trước anh như thế.

Sasuke cảm nhận được sự mất mát, bởi Itachi đã không thể đặt cảm xúc của nó lên ưu tiên hàng đầu, nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Mặc dù vậy, dù đã bị anh phớt lờ trên hành lang, dù đã nhìn thấy đôi mắt anh thay đổi, dù đã nhìn thấy anh nổi giận, – Sasuke vẫn đến với anh, vẫn lặp lại đề nghị kia như bám vào cọng rơm nổi. Vẫn hồi hộp khi bắt được một ánh mắt anh, vui vẻ được anh vẫy gọi, được anh từ chối, được giao tiếp với anh để tìm lại cảm giác an toàn.

Những thay đổi của Itachi càng về sau càng rõ ràng. Cảm xúc của Sasuke đã không còn là ưu tiên của anh nữa, ngay cả khi anh vẫn không thích phải thấy nó buồn, nhưng Itachi giờ đã suy nghĩ quá nhiều, anh học cách cân nhắc được mất.

Không còn là những gì em muốn, mà dần trở thành những gì tốt cho em.

Itachi đã thao túng cảm xúc của Sasuke để phục vụ cho lợi ích của nó. Anh dùng sự ruồng bỏ của mình để nhóm lửa hận thù trong nó, nhấn mạnh sự ruồng bỏ đó để kích động đó, dùng tình yêu của nó dành cho mình để tăng level mắt cho nó. Anh lừa dối để tước bỏ hy vọng của Sasuke trong trận đấu [đôi mắt của ngươi], nhưng vẫn tin rằng Sasuke không thể ngừng yêu anh, và sẽ đạt được sức mạnh khi chứng kiến cái chết của anh.

Vậy khi gặp lại Sasuke mười sáu tuổi muốn hủy diệt thế giới vì mình, anh đã làm gì với cảm xúc của nó? Sasuke trước khi gặp anh đang trên đường tìm giết Naruto, giết vài thằng Zetsu chỉ-vì-nó-thích-thế. Đó là độ điên của nó trước khi gặp anh. Vậy mà gặp rồi nhưng không giữ được anh ở lại thế giới này lại không khiến nó tức giận, mà chỉ bất lực và tuyệt vọng. Sasuke nói rằng nó sẽ vẫn diệt làng.

Itachi rất hiểu nó. Những gì nó muốn. Những gì nó cần. Cảm xúc của nó ra sao. Suy cho cùng vẫn là anh, vẫn là ý chí của anh trở thành lý tưởng của Sasuke. Là lý do sống của nó. Vẽ cho nó con đường để tìm hiểu. Làm mê muội một Sasuke luôn tha thiết mong có một vị trí trong anh. Nó bảo vệ Konoha vì như vậy ‘bằng chứng về cuộc đời Itachi sẽ không biến mất’. [Databook IV]

Itachi hiểu nó hơn cả chính bản thân nó. Không chỉ hiểu đơn thuần, mà là hiểu phải làm thế nào để thuyết phục được nó.

Sasuke tận hưởng tình yêu của anh, hài lòng với điều đó và coi là hiển nhiên, hiển nhiên đến mức việc làm nó thực sự sốc khai mở sharingan lại là vì cái sự thật rằng anh đã thực sự rời bỏ nó. Nó đã luôn tha thiết muốn được hiểu anh, muốn được trở thành con người như anh, muốn kế thừa ý chí của anh. Đi tìm hiểu khắp nơi và dù đã được nghe bao lời khẳng định, vẫn phải ép anh nói ra lòng mình, “Tại sao em lại là người duy nhất?” Khẳng định vị trí của mình trong trái tim anh bằng lời đảm bảo của anh. Anh đã thực sự là người duy nhất có thể tác động và thay đổi được Sasuke. Mà sự thay đổi ấy, lại không chỉ vì nó hiểu anh hay không, không chỉ vì anh có lý hay không, mà còn là vì đó là anh.

Sasuke đã nhìn lên anh quá lâu, việc đó đã trở thành thói quen, tình yêu đi cùng lòng ngưỡng vọng. Sâu trong tim nó và sâu trong tim anh, luôn có nhu cầu khiến đối phương đạt được nguyện vọng, đó đã là một khả năng để mở chỉ dành cho người kia mà thôi.

Việc Sasuke bị Itachi thao túng là một sự thật hiển nhiên không thể thay đổi. Sasuke không biết làm sao để ngang hàng với anh dù luôn đòi hỏi; anh dù nói sẽ thay đổi sẽ thay đổi nhưng rồi vẫn sẽ chỉ bảo vệ nó, định hướng nó như một đứa bé lên năm, lợi dụng cả tình cảm nó dành cho mình. Ngay cả khi nó đã có Susanoo, đã là thằng giết người máu lạnh, với anh Sasuke vẫn chỉ là đứa trẻ cần chở che.

Bởi vì suy cho cùng, trên tất cả, trước hết – anh là anh trai nó. Bảo vệ nó và đem lại những điều tốt đẹp cho nó là trách nhiệm của anh.

Đó là cách cảm xúc của Sasuke ảnh hưởng đến Itachi.

Đó là cách Itachi tác động đến tâm trạng, tình cảm của Sasuke.

Đó là cách họ ảnh hưởng đến nhau.

Không phải một lựa chọn, chỉ là một sự hiển nhiên.

-HẾT-

Haku

06.03.2016

[1] Về Sai, Chương 307

[2] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế

[3] Chương 177

[4] Jessica Jones: “Saving someone doesn’t unkill someone else.”

[5] Sasuke như một tờ giấy trắng, những người biết cách có thể vẽ bất cứ màu gì lên đó.

Naruto lúc ấy hẳn là da gà đồng loạt nổi lên [thương em].

[6] Chương 402

[7] Chương 220: Itachi gây áp lực rằng sẽ bỏ nhiệm vụ, buộc Fugaku phải đến lễ khai giảng của Sasuke.

[8] Chương 220: Sasuke nói với anh nó muốn trở thành thành viên đội cảnh vệ Konoha do chính tộc Uchiha quản lý; Sasuke bày tỏ ngưỡng mộ với cha và niềm tự hào gia tộc, và Itachi không phản đối nó.

[9] Chương 221: Sasuke nghe cha mẹ và anh nói chuyện giữa đêm, Itachi là người duy nhất đã nhận ra sự hiện diện của nó.

Video liên quan

Chủ Đề