Tấu chương là gì

Chương 2: Phê duyệt tấu chương

thanhxuandiepha
5 years ago
X

Privacy & Cookies

This site uses cookies. By continuing, you agree to their use. Learn more, including how to control cookies.

Got It!
Advertisements

Sáng sớm hôm sau, công công từ Kim Loan điện mang tấu chương của quần thần trong triều chuyển đến Đông cung. Từ khi Vương Thanh lên làm thái tử, bệ hạ đã hạ lệnh phàm là tấu chương đều sẽ chuyển qua Đông cung cho Thái tử phê duyệt, những bản tấu quan trọng thì mới cần đưa lại cho bệ hạ kiểm tra, còn lại cứ trực tiếp theo thời thái tử. Bệ hạ cũng cực kì tin tưởng Phùng Kiến Vũ, việc chính sự trước đây cũng đều để y tham dự, bây giờ cũng vậy. Thái tử phê duyệt tấu chương nhất nhất luôn có y ở bên. Hôm nay cũng không là ngoại lệ.

Lúc tấu chương được mang tới, Vương Thanh lật qua vài bản sau đó bảo tiểu Lý chuyển đến bàn của Kiến Vũ ở bên cạnh y. Sau khi hạ lệnh cho tiểu thái giám rời khỏi hắn nói:

Tất cả số tấu chương này ngươi tự mình phê duyệt đi, muốn đồng ý, muốn phản đối hay phủ quyết tuỳ ngươi! câu này nói ra làm Kiến Vũ phải giật mình. Tính y vốn đạm mạc, tâm tư thâm sâu khó dò mà hôm nay không nhịn được kinh ngạc, mở lớn tử mâu hướng Vương Thanh truy hỏi:

Điện ha sao có thể?

Vì sao không thế? Ngai vàng này là ngươi giúp ta giành được vậy nên cho ngươi cả giang sơn ta cũng dám thì phê duyệt tấu chương có là gì! Kiến Vũ lập tức bị hắn doạ sợ, ánh mắt rõ ràng là kinh hách, trừng lớn nhìn Vương Thanh. Y chưa bao giờ nghĩ có một ngày hắn nói với mình những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Không phải trước đây, hắn ôn nhu, nho nhã, lời nói thốt ra không là nịnh y thì cũng là hầm hè hờn dỗi của một vị thái tử còn chưa trưởng thành. Thế nhưng hôm nay hắn dùng ngữ khí đạm mạc mà thờ ơ để nói ra những lời này

Điện hạ những lời hàm hồ như vậy mong người sau này đừng nói ra nữa. Nếu để Hoàng thường biết được, cả thần và điện hạ đều tránh không khỏi tội chết!

Ngươi sợ chết? hắn ung dung hỏi. Kiến Vũ nhìn hắn giây lát sau đó trung thànhmà đáp lại:

Điện hạ, thần chỉ là một thư sinh tầm thường, mạng thần không đáng giá! Nếu thần chết mà bảo toàn được tính mạng cho người thần sẵn sàng giao phó sinh mệnh mình! từng câu từng chữ này như cứa nát cõi lòng Vương Thanh. Y nhìn đôi tử mâu sâu thẳm như hàn đầm của y mà tự cảm thán Hoá ra hắn và y đều đã đi quá xa mà đến khi nhìn lại đã cách nhau cả ngàn dặm. Trước đây Tiểu Phùng của hắn sẽ không hề sợ sệt mà xông vào đánh hắn, lễ nghĩa quân thần đều vứt hết sau đầu. Y coi trọng hắn, bảo vệ hắn nhưng không phải bằng cách nói ra những lời khách sáo như vậy. Bọn họ chính là kề vai sát cánh, chung lưng đối địch, trong lòng đều vì đối phương mà cố gắng sống thật tốt. Đến thời khắc gian nan nhất, một kiếm của kẻ thù hạ xuống cũng là 2 người cùng chịu. Mà lúc này, y đối với hắn là chân chính xa cách, là khoảng cách quân thần. Ngôn từ xa hoa mà lạ lẫm lọt vào tai Vương Thanh là cái lạnh thấu xương của mùa đông ở Tây Vực. Ánh mắt vốn lạnh lùng của hắn là vì câu trả lời này của y mà suy chuyển, man mác nét cô đơn.

Đúng là thuộc hạ trung thành nhất của ta! Tốt lắm! Ngươi giỏi lắm! Vậy nghe mệnh ta, phê duyệt toàn bộ số tấu chương này đi! Còn thiếu một bản không phê thì ngươi đừng hòng rời Đông cung nửa bước! Vương Thanh giận dữ quát lên, ngực hắn phập phồng vì nén giận. Sau đó lảo đảo đứng dậy rồi bước nặng nhọc mà rời khỏi.

Vương Thanh cũng không đi đâu quá xa chính là đến Yên Vũ các của Kiến Vũ, hắn ngồi bên bàn gỗ, mắt nhìn về phía hồ sen. Thật ra hắn ban đầu gây khó dễ cho y chỉ vì hờn dỗi, Tiểu Phùng của hắn, dù dùng mọi cách cũng nhất quyết không ở lại. Nhưng đến về sau một câu kia của y lại làm hắn tức giận thật sự. Bàn tay đặt trên mặt gỗ khép chặt lại thành nắm đấm, mi tâm cũng đã chau lại buồn phiền. Hắn cứ ngồi lặng yên một chỗ như vậy mà buồn lòng.

Cung nữ trong Yên Vũ các bê một bình trà Long Tỉnh mới pha đến cho Vương Thanh. Quả thật đã nhìn thấy thái tử điện hạ nhiều lần, nhưng trong lòng nàng vẫn không dấu được ái mộ. Cũng bởi vậy ánh mắt nàng chỉ chuyên chú nhìn thân ảnh của hắn, lúc gần đến nơi nàng không biết trên mặt đất có một quân cờ bị rơi mà lỡ chân dẫm lên. Chuyện tiếp sau là nàng ta ngã người về phía trước, Vương Thanh phản ứng rất nhanh, đưa một tay ra đỡ nàng ta, tay còn lại giữ khay trà cho không đổ vào người mình. Vị cung nữ ấy chưa bao giờ tiếp xúc gần với thái tử như vậy thì e lệ cúi đầu, lúc liếc lên lại thấy hắn đang nhìn mình chăm chú thì mặt càng đỏ, khẽ mím môi, muốn bao e thẹn có bấy nhiêu e thẹn. Nhưng mà hắn cũng không phải đang nhìn nàng mà là thông qua vị cung nữ này hắn nhớ lại một chuyện trước kia. Trong lòng hắn vừa thấy vui vẻ lại có một chút mất mát. Vị cung nữ kia thấy lâu như vậy thái tử vẫn không nói gì bèn khẽ gọi:

Thái tử điện hạ! Thái tử

Ờ hắn mới giật mình mà tỉnh lại, bàn tay cũng buông ra, vẻ mặt lại lãnh đạm như trước. Người cung nữ kia e lệ lắc đầu đáp

Thần không sao, đa tạ điện hạ ra tay giúp đỡ!

Không có việc gì nữa, ngươi lui đi! Dặn Tiểu Lý không cho ai vào đây quấy rầy ta! hắn lạnh lùng ra lệnh. Nàng ta dù không muốn cũng chỉ có thể phụng mệnh làm theo.

Vương Thanh đưa mắt nhìn xuống tay mình, trong đầu lại hiện lên khung cảnh khi đó

Hôm đó là Tết Trung thu, cả hoàng cung đều rực sáng đèn khổng minh. Các hoàng tử mà công chúa đều xuất cung ra ngoài xem náo nhiệt mà hắn và y lại là hai kẻ khác biệt. Tại lầu trên của Yên Vũ các, hai thiếu niên 16, 17 tuổi ngồi uống rượu ngắm trăng. Thậm chí đến cận vệ xung quanh cũng bị Vương Thanh đuổi đi hết. Hai bọn họ mới quen nhau được một năm nhưng đã cùng trải qua nhiều sóng gió, đến giờ đã có thể coi là hảo bằng hữu.

Tiểu Phùng, tương lai cậu muốn lấy một cô nương như thế nào?

Lấy vợ? Chưa từng nghĩ đến! y bình thản đáp. Mà câu trả lời này không biết vì sao lại làm trong lòng Vương Thanh hoan hỷ. Hắn cố tỏ ra điềm tĩnh mà hỏi tiếp:

Vậy nếu sau này nghĩ đến thì sao? Phùng Kiến Vũ nhìn hắn trong giây lát rồi đáp:

Tôi nếu là cậu sẽ không hỏi một câu ngu ngốc như vậy đâu! Nghĩ đến cũng chưa từng thì làm sao có sau này! hắn bị mắng như vậy cũng có chút xấu hổ nhưng trong tâm lại vui như hoa nở. Vương Thanh cầm bình rượu lên định rót tiếp cho y mới biết bình đã trống không liền kêu người hầu mang rượu đến. Một lát sau có một cung nữ, tay bê khay rượu, mặt cúi thấp đi tới.

Điện hạ, Phùng công tử! Rượu của hai người!

Được rồi, ngươi cứ để đây là được! Vương Thanh thờ ơ đáp lại bởi hắn đang chuyên chú ngắm nhìn người đối diện, lúc này đang nghiền ngẫm bàn cờ. Vị cung nữ đó nhẹ nhàng đặt khay rượu xuống, lặng lẽ bước ra phía sau lưng Vương Thanh như muốn rời đi mà thực chất từ trong ống tay áo rút ra một thanh chuỷ thủ. Cô ta giơ nó lên, cẩn thận tiến lên một bước nữa, ánh mắt đầy sát khí, bàn tay nắm chuỷ thủ mạnh mẽ đâm xuống. Chỉ tiếc là một đường này hạ xuống lại đâm vào mặt bàn bởi Vương Thanh đã lách mình né tránh. Hắn cười cười nói:

Giết ta??? Không có dễ vậy đâu! mà Kiến Vũ lúc trước vẫn đang chìm trong thế cờ nay đã ngẩng lên nhìn thích khách. Một câu cũng không nói, y khẽ vung tay hai chiếc chén ngọc trên bàn đã hướng nàng ta phi tới. Thích khách dễ dàng thoát được, sau đó rút ra một thanh kiếm dấu dưới vạt áo ở bên hông. Cô ta nhắm tới Vương Thanh mà tấn công. Cả hắn lẫn Kiến Vũ đều là cao thủ nhưng khi đối phó với người này đều không nén nổi kinh ngạc. Từ chiêu thức tới nội công đều kì lạ, cao cường. Một mình nàng ta lại có thể đối phó với cả 2 trên 30 chiêu mà vẫn chưa bị rơi vào thế hạ phong, đủ để biết kẻ đứng sau muốn giết hắn tới thế nào. Một kiếm một chuỷ thủ của kẻ đó đối phó với từng người trong bọn họ quả thực rất lợi hại. Lúc thích khách dùng kiếm đâm về phía Kiến Vũ, đã bị y dùng tay kẹp được lưỡi kiếm. Nhưng ngay sau đó y phải bỏ tay ra, ngả người ra sau tránh một chiêu này. Lúc thoát khỏi nguy hiểm nhìn lại hai ngón tay đã thấy một vệt cắt đang chảy máu. Hoá ra trên thân kiếm có một đường gờ lên tưởng vô hại nhưng lại vô cùng sắc bén. Y nếu dùng lực thêm chút nữa chỉ sợ ngón tay này cũng đi mất.

Vương Thanh thấy hắn bị thương, trong lòng phát hoả tấn công tên thích khách. Mà cô ta rất nhanh nhẹn né tránh, tay trái phi kiếm ra sau lưng rồi từ trong tay áo vung ra bột phấn màu trắng về phía hắn. Tiếp theo xoay thân 1 vòng trong không trung tiếp lấy thanh kiếm kia. Vương Thanh biết có ám khí đã nhanh chóng phi thân sang bên nhưng vẫn hít phải một ít, lập tức cả người váng vất. Hắn dùng nội công để duy trì tỉnh táo. Kiến Vũ thấy vậy biết sự tình không ổn, liền lấy chiếc còi trong tay áo thổi lên ra hiệu. Nó tuy không phát ra tiếng nhưng lại là cách thức liên lạc riêng của y với nộithị vệ bảo vệ Vương Thanh. Chỉ một lát nữa cấm quân sẽ đến tiếp ứng, y chỉ cần bảo vệ hắn đến lúc đó là được rồi. Những chiêu thức tiếp theo thích khách đều hướng đến Vương Thanh mà tấn công, cả hai đều ra sức phòng thủ, né tránh, đến sau cùng hắn thực sự chịu không nổi mà ngã xuống. Trước mắt quay cuồng, tay chân không còn chút lực, để không bị ngất đi hắn tự cắn vào môi mình. Một chút đau đớn giúp hắn thấy được tình cảnh lúc này. Tiểu Phùng giao đấu với kẻ kia đang ở thế hạ phong, hai vũ khí trên tay thích khách liên tục tấn công. Lợi dụng sơ hở của Kiến Vũ, kẻ đó gạt được y sang bên, để Vương Thanh vào trong tầm nguy hiểm. Một kiếm của cô ta dùng hết sức đâm tới, hắn muốn né tránh cũng không thể vì chân tay hắn bủn rủn vô lực. Hai mắt cố gắng mở ta nhìn vào đường kiếm. Đột nhiên Kiến Vũ lao đến, là dùng tấm lưng của mình chắn trước hắn. Mũi kiếm kia xé gió lao tới đã đâm vào vai phải của y, nhưng kinh hãi hơn là có một bàn tay đã nắm chặt lấy thanh kiếm để ngăn cản nó không thể đâm sâu vào vai y. Kiến Vũ thấy vai mình nhói đau nhưng cũng không đau như hắn tưởng tượng, nhìn lên mới thấy cả mặt Vương Thanh đổ đầy mồ hôi. Thích khách chứng kiến cảnh này hoàn toàn thất kinh, ngay sau đó thanh tỉnh liền rút kiếm ra để nhân cơ hội này hoàn thành nhiệm vụ.

Nào ngờ đúng lúc đó, cấm quân bảo vệ Cửu hoàng tử ập đến, một dàn cung thủ hướng tên nhắm vào nàng ta. Thấy tình hình không ổn, nàng ta dùng khinh công nhày ra ngoài tẩu thoát. Đến khi Vương Thanh ngất đi, ngã vào lòng y, y mới nhìn thấy bàn tay chảy đầy máu của hắn. Chính là vào thời khắc đó tình cảm trong lòng y đã có sự thay đổi sâu sắc, nhưng mãi đến sau này y mới nhận ra đó là gì. Mà lúc này ngoài kinh sợ và đau xót cũng chỉ có tự trách. Trước lúc Vương Thanh chìm vào giấc ngủ hoàn toàn hắn nghe thấy Tiểu Phùng nói với hắnĐồ đại ngốc!. Sau này khi tỉnh lại hắn cũng không hỏi lại y có nói câu đó không, chỉ thầm nghĩ trong lòng Vì ngươi ta nguyện làm ngốc tử!

Ký ức dội về làm cho tức giận trong lòng hắn nguôi ngoai đi phần nào. Lại nhớ tới sự kinh hách và đau lòng lúc này của Tiểu Phùng là lòng hắn lại ân hận. Phùng Kiến Vũ mãi mãi là chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn, y dù có mắng hắn, đánh hắn thậm chí là rời bỏ hắn thì đến cuối cùng vẫn là hắn vì y mà nhường nhịn. Nhìn sắc trời đã ráng chiều, Vương Thanh ôm một bụng hối hận không nguôi, trong lòng đều là tự trách, vội vàng rời Yên Vũ các. Qua chính môn của Đông cung điện, hắn nhìn thấy là một Tiểu Phùng nằm thiếp đi trên bàn bên một chồng tấu chương. Hắn dịu dàng đi tới, bước chân nhẹ đi vài phần chỉ sợ sẽ đánh thức người kia. Lúc nhìn rõ vẻ mệt mỏi trên mặt y, hắn thở dài đau xót. Khẽ đưa tay lên lướt theo từng đường nét trên gương mặt y nhưng hắn cũng không dám chạm vào, hơi ấm từ làn da y truyền tới tay hắn làm tim hắn thấy ấm áp lạ thường. Một cảnh mỹ nam ngủ gục như vậy lọt vào mắt hắn chính là mỹ cảnh nhân gian!

Advertisements

Share this:

Categories: Uncategorized
Leave a Comment

Video liên quan

Chủ Đề