Tôi là gì của em Song Trình

Trang Chủ Diễn Đàn > D - THƯ GIÃN & GIẢI TRÍ > Review Dạo > Sách - Truyện >

Đánh giá: 9.0/10 từ 271 lượt

Editor: kazuchan1582
Thể loạiNgôn tình, đam mỹ. 
Truyện Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu là câu chuyện dường như là kể lại cuộc đời của chính tác giả, thời trẻ ai cũng trãi qua những tình yêu điên cuồng bất chấp mọi rào cản như con thiêu thân lao vào lửa, Để rồi khi về già chúng ta chợt nhận ra được nhiều thứ mà tuổi trẻ nông nổi chưa nghĩ ra.Nhà thơ tôi thích đã từng thuyết, “Chỉ có chuyện xưa tích cũ, mới có đủ giá trị để ta lôi ra, tỉ mẩn suy ngẫm.” Đối với tôi mà nói, đúng là như thế. 

Lúc tôi đọc nguyên tác Song Trình thì phim đã ra hết phần 1.

Thực ra, vốn đã muốn đọc từ lâu, nhưng cứ chần chừ vì nghe review nhiều bạn đọc nói ngược luyến tàn tâm dữ lắm, kẻ thích hướng phần như tôi không nên đọc. Nên tôi chỉ lưu trữ nó trong thư viện wattpad của mình. Nhưng rồi trong một đêm điên loạn, tôi lướt thư viện wattpad của mình và bắt đầu đọc Song Trình, lúc 3h sáng.

Truyện có 4 quyển. Số chương không quá dài. Hai quyển đầu dài hơi hơn so với hai quyển sau. Nhưng hai quyển sau mới là phần làm người đọc đau lòng nhất.

Giống như giới thiệu của tác giả, Song Trình, đơn giản chỉ là một câu chuyện, về một người đã dành cả cuộc đời mình, để điên cuồng yêu một người

Nhưng có lẽ cũng không hẳn, mà nên là câu chuyện về hai con người, đã dành cả cuộc đời mình, để điên cuồng yêu thương nhau – hận thù lẫn nhau…

Song Trình, thực ra cũng không “ngược” như tôi tưởng. Nó nhẹ nhàng đan xen những câu chuyện tình yêu hạnh phúc, tình cảm anh-em thân thiết, và cũng rất nhiều, những chi tiết hài hước.

Tắt đi trang cuối cùng của Song Trình, tôi đã lặng đi một vài phút. Quá ấn tượng!

Trong rất nhiều truyện, tiểu thuyết mạng tôi đã từng đọc cho tới nay, Song Trình đã ghi dấu lại trong tôi là một trong những câu chuyện có cốt truyện chặt chẽ nhất, logic nhất, và hay nhất.

Có rất truyện/tiểu thuyết mạng thường không được tác giả đầu tư, hoặc vì một lý do nào đó, mà cốt truyện quá phi lý.

Có thể sẽ không có một Lục Phong cao lãnh, toàn diện, nhưng quá mức bảo hộ người yêu như vậy trên đời.

Có thể sẽ không có một Trình Diệc Thần thông minh, có chút cứng đầu, luôn suy nghĩ cho mọi người trừ người yêu như vậy trên đời.

Nhưng nếu, chỉ là nếu thôi, nếu thực sự có một Lục Phong, có một Trình Diệc Thần như vậy tồn tại trên đời, và nếu, lại là nếu như, cuộc đời cho họ một cơ duyên để gặp nhau và yêu nhau như cơ duyên mà Lam Lâm đã tạo ra trong tác phẩm, thì có lẽ, câu chuyện của họ, cũng phần nhiều sẽ giống như trong tác phẩm.

Tôi đã đọc nhiều tác phẩm mạng, trong đó, tính cách nhân vật và cách họ giải quyết vấn đề, một mao tiền cũng không quan hệ. Nếu đọc để giải trí thôi thì có lẽ cũng ổn thôi, nhưng thực sự, để có chút gì ghi dấu trong lòng người đọc, có chút không đủ.

Phải nói thêm, trong giới viết đam mỹ [BL], Lam Lâm là một trong các tác giả tôi yêu thích nhất. Truyện của chị thường không quá dài, nhưng đọc truyện nào, thích truyện đó, vì truyện của chị đi vào lòng người đọc.

Giấu sau từng câu chuyện, từng nhân vật, từng tình tiết nhỏ,… là nội tâm đang giằng xé, đang vui vẻ, đang u uất của nhân vật. Nhiều tác phẩm mạng chỉ tập trung miêu tả tình tiết nhân vật nào, làm gì, với ai,… mà quên đi nội tâm nhân vật, khi làm việc đó, họ đang có suy nghĩ gì, có tâm tưởng như thế nào.

Trước Song Trình, tôi đã đọc một vài truyện khác của Lam Lâm, VD: Bất khả kháng lực, Phi hữu, Phong hành, Kỳ đãi ngộ,… Mỗi câu chuyện đi qua, là mỗi nhân vật ở lại trong lòng tôi.

Nếu với Bất khả kháng lực, nhân vật Thư Niệm, để lại trong lòng tôi cảm giác thương tâm vô hạn. Thì với Song Trình, tôi chắc chắn, không thể quên được Lục Phong, người khiến tôi, vừa giận, vừa thương.

Nếu để nói về con người Lục Phong, hãy nói cậu ấy, chính là minh họa điển hình của câu nói “yêu càng nhiều thì hận càng sâu”

Phải.

Cậu ấy yêu Diệc Thần như vậy, vì vậy, cậu ấy cũng hận Diệc Thần sâu sắc.

Nhưng hận tới mấy, cậu ấy cũng không xuống tay hành hạ được. Có những lúc, cậu ấy thử nhẫn tâm với Diệc Thần, nhưng đổi lại, không gì hơn ngoài một Lục Phong tự mình đau đớn, khó chịu nhiều ngày.

Còn với Diệc Thần, tôi cũng giận cậu ấy lắm, vì cậu ấy chần chừ, vì cậu ấy nghĩ cho tất cả mọi người trừ Lục Phong. Cậu ấy, cứ ngỡ Lục Phong mạnh mẽ lắm. Để rồi mãi đến khi họ đã bỏ lỡ nhau hơn 25 năm, cậu ấy mới nhận ra rằng, Lục Phong, không là gì cả, chỉ là một thằng ngốc cô độc.

Nhưng cậu ấy cũng thật đáng thương, cậu ấy, giống như tất cả chúng ta, bị cuốn vào vòng xoáy cuộc sống, của gia đình,… nên cậu ấy đã bỏ lỡ Lục Phong những 25 năm.

Đọc Song Trình, có lẽ các bạn cũng sẽ giống tôi, ban đầu thật hận Lục Phong, vì cậu ấy tàn nhẫn, vì cậu ấy độc đoán. Nhưng đến cuối cùng, tôi, cùng các bạn, sẽ phải rơi nước mắt vì cậu ấy. Vì cậu ấy thật đáng thương.

Diệc Thần còn có mẹ, có em trai, có Tần Lãng, có Trác Lam, có Văn Dương, có đồng nghiệp quan tâm. Còn Lục Phong, cậu ấy ngoài Diệc Thần ra, không có ai khác. Rất lâu về sau, cậu ấy có thêm một người con trai không biết cấu ấy là ba quan tâm.

Hơn nữa, Lam Lâm viết Song Trình bằng ngôi thứ nhất, xưng tôi, của nhân vật Trình Diệc Thần, nên có lẽ, nội tâm của cậu ấy được biểu lộ nhiều hơn.

Phải cho tới tận khi đọc tới những chương cuối cùng của tác phẩm, Lục Phong của chúng ta mới có một chút đất để bộc lộ tâm tình của mình, bởi cho tới tận lúc đó, Diệc Thần mới hiểu rõ Lục Phong.

Phải đi tới tận cuối con đường rồi, phải trải qua 5 năm xa cách, rồi lại 20 năm bỏ qua nhau, phải trải qua không biết bao hiểu lầm, không biết bao trùng trùng điệp điệp khó khăn, thậm chí kinh qua cả bệnh tật, rồi cái chết cận kề, cậu ấy mới hiểu rõ người cậu ấy yêu…

Nếu xét về mặt hình tượng, có lẽ Lục Phong không phải kiểu hình tượng [công] mà tôi vô cùng yêu thích. Nhưng mỗi khi nhắc tới Lục Phong, chắn chắn tôi sẽ nhớ tới một nhân vật, trong một câu chuyện nào đó, khiến tôi cứ day dứt mãi không quên được, thật là vừa đáng giận, lại vừa đáng thương mà…

P.s: Về phim thì khi nào xem xong tôi lại lên đây nói nhảm vài câu nhé :]]

Cũng định viết một bài về BKKL đó, nhưng chắc do xem cũng lâu rồi nên giờ chưa lấy lại cảm xúc viết được. Chờ HE nhé :v

Nếu như nói Khúc Đồng Thu của Quân tử chi giao và Trình Diệc Thần – Trình anh của Song Trình có gì giống nhau, tôi sẽ nói là hai người này đều ngu như nhau.

Thích một cuộc sống an ổn bình thường, thích hạnh phúc, muốn hạnh phúc, mưu cầu và khao khát hạnh phúc nhưng hai bạn đều làm cái chuyện trời ơi đất hỡi là tự cầm xẻng đào hố rồi tự nhảy xuống.

Bạn Thu khờ hơn, chui xuống rồi tự lấp hố.

Bạn Thần thì còn chưa đến nỗi tự tìm chết, khổ cái là bạn lại không chịu lên.

Ngốc!

Mình không trách Tiểu Thần điều gì. Thật sự mà nói, thương còn không hết nữa mà. Em gánh nặng trên vai, bỏ sao được, cha em, mẹ em, em trai em, rồi sau này là vợ, là con.

Nhưng mà em yêu Lục Phong, luôn luôn là Lục Phong. 14 tuổi tới 41 tuổi, 27 năm trời, chỉ duy nhất người đó. Dù có lúc làm bạn với Tần Lãng, dù có lúc lấy Trác Lam, tình yêu của Trình Diệc Thần mãi mãi chỉ có duy nhất Lục Phong.

Em yêu Lục Phong, cuộc đời đúng thảm ơi là thảm. Hết bị ảnh dụ dỗ lại bị ảnh đè, có lúc còn đánh, còn cường bạo, suy kiệt từ thể xác tới tinh thần, lãnh thêm một viên đạn mém nữa đi thăm ông bà rồi còn phải đi xét nghiệm HIV T___T Sau này nghe bảo trong Phan đa lạp còn thảm hơn nữa.

Vậy mà vẫn yêu, yêu tới chết đi sống lại, yêu tới mức lúc nào cũng sợ hãi, thuở bé sợ cãi nhau Lục Phong sẽ không cần em nữa, lúc lớn tuổi rồi  thì lại thấy bản thân xấu xí già nua cằn cỗi bla bla *toàn tự tưởng tượng, chứ bạn làm partime cho em nói em trẻ hơn tuổi* mà tự ti mình là mình không xứng với cái anh chói sáng kia.

Yêu, yêu và yêu, dù hận vẫn cứ yêu. Dù ép mình chết đi cõi lòng vẫn cứ yêu. Bị đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần vẫn vì người đó mà chẳng tiếc mạng, héo hắt sống tiếp vẫn không thể dứt bỏ, ôm trong tim hy vọng về ngày quay về.

Yêu tới tận cùng luôn rồi. Yêu tới chết.

Và Lục Phong.

Vâng, Lục Phong.

Con người mà sau khi vô tình nhảy vào quyển 4 Khách trọ của Song trình, sau khi tìm hiểu một chút về ảnh, ảnh ngang nhiên leo lên no 2 fav seme trong dammie của tôi chỉ sau Tổng công Nhậm Ninh Viễn. Người đã khiến tôi đau tới mức, sợ tới mức, khi muốn đọc Song Trình cứ mở file ra rồi đóng lại, mở file ra rồi đóng lại không biết mấy chục lần. Lục Phong Lục Phong Lục Phong, tại sao anh ám tôi thế hả?

Coi xong Song Trình thì mình biến thành một đứa quắt queo héo úa thê thảm vi ảnh.

Lúc nhỏ là thích, khi lớn là vừa thích vừa muốn đạp để rồi khi anh trở thành một kẽ lãnh khốc lạnh lùng mặt như băng Bắc Cực thì tôi quằn quại rồi cái ngày anh ôm Tiểu Thần máu mũi tùm lum vô nhà * do lỗi của anh* rồi “Hãy nghe anh nói” thì tôi gục chết. Tới đoạn anh gõ cửa nhà Tiểu Thần xin ở trọ thì hết giãy dụa gì nổi. Chết thẳng cẳng.

Lục Phong!

Tình yêu thuở thiếu thời bị phát hiện, anh bảo vệ cậu ấy “Lỗi đều là ở tôi, tôi dụ dỗ cậu ấy.”, sáu năm sau, anh từ bỏ quyền thừa kế để có thể ở bên cậu ấy. Để rồi khi hai bàn tay trắng vui vẻ trở về thì Tiểu Thần đã biệt tăm.Hai mươi năm đau khổ tìm kiếm. Hai mươi năm thù hận, đau đớn, gặp lại nhau rồi phát hiện hóa ra cậu ấy đã lấy một tiểu thư đầy quyền thế. Trách ai?

Điên cuồng trả thù, chẳng qua là điên cuồng tổn thương chính bản thân mình. Cậu ấy khóc, lòng anh đau. Cậu ấy bệnh, anh lo lắng. Cậu ấy ở trong phòng tắm lâu một chút, anh cuống cuồng phá cửa xông vào vì sợ xảy ra chuyện.

Yêu đau đớn thế sao?

Để rồi tổn thương người đó, tổn thương chính bản thân.

Lục Phong từng nói:

“Những người phản bội anh đều sẽ chết rất khó coi. Chỉ riêng em là ngoại lệ. Nếu em phản bội anh, anh sẽ khiến em sống không bằng chết.”

Là ai sống không bằng chết đây?

Chắc chắn không chỉ một Trình Diệc Thần đau khổ.

“Thà để em hận anh, anh nhất quyết không để em rời xa anh.”

Yêu.

Một kẻ cao ngạo như anh từ từ gọt bỏ gai nhọn, một kẻ cao ngạo như anh khóc mà van xin Tần Lãng và Trình em. Xin hãy để cậu ấy lại bên anh, xin đừng đem cậu ấy rời xa anh. Một kẻ cao ngạo như anh, chỉ biết kềm chế, đau đớn, cố gắng giữ khoảng cách trước người mình yêu vì sợ tổn thương cậu ấy, một kẻ cao ngạo như anh quỳ xuống ôm lấy chân Tiểu Thần, khóc trong nỗi sợ hãi rằng anh sẽ chẳng còn ở bên cậu ấy được bao lâu.

Hai mươi năm là quá đủ. Là quá dài.

Nhưng sau khi chờ hai mươi năm, anh lại phải nói với con người đang hôn mê trên giường “Anh chỉ có thể chờ em thêm hai mươi năm nữa thôi.”

Hai mươi năm mất đi Tiểu Thần, anh lấy thù hận để chống lại. Anh lấy sự ngang tàng để vươn lên.

Ai cũng nghĩ vậy. Tiểu Thần cũng nghĩ vậy.

Nếu không có ngày anh ôm cậu ấy thì thầm “Hãy nghe anh nói”.

Lục Phong không hề tự tin, Lục Phong vẫn luôn sợ hãi.

Có được rồi mất đi, mất đi rồi có được, trân quý biết chừng nào.

“Trước đây anh không sợ chết. Nhưng chúng ta vừa mới có lại nhau, anh không muốn chết.”

Lục Phong, tôi rất ghét đàn ông rơi nước mắt, nhưng mà anh… sao có thể làm tim tôi đau đớn thế này?

Hai mươi năm, anh đã sống thế nào?

Như một thân cây mục rỗng, chỉ biết dùng thủ đoạn, dùng sức mạnh để leo đến đỉnh cao.

Như Tiểu Thần đã nói, cậu ấy thiếu anh một lời xin lỗi.

“Biết lấy gì để trả hai mươi năm của anh đây?”

Lục Phong.

Anh là một kẻ đáng sợ, thuở nhỏ thì đánh nhau, lúc lớn thì bức tử người ta. Lớn tuổi thì lăng nhăng, chưa kể còn đem người yêu của con Tiểu Thần hết rape lại dùng thuốc khiến Tiểu Thần rape em nó, hại thằng bé mất trí luôn T___T.

Thế nên, anh bị quả báo.

Và nghe đồn cái quả báo anh nhận trong Phan đa lạp đích ma hạp- Chiếc hộp Pandora cũng không dễ chịu gì so với Song Trình đâu. T___T

Ai bảo làm ác cho lắm vào >

Chủ Đề