Lý Dật [chữ Hán: 李轶, ? – 25], tự Quý Văn, người huyện Uyển, quận Nam Dương [1], tướng lãnh khởi nghĩa Lục Lâm cuối đời Tân, đầu đời Đông Hán.
Họ Lý ở huyện Uyển, quận Nam Dương đời đời là đại tộc buôn bán nổi tiếng. Năm Địa Hoàng thứ 3 [22] nhà Tân, khởi nghĩa Lục Lâm nổ ra, quận Nam Dương xao động, Dật vốn quan tâm, khuyên anh họ là Lý Thông tham gia, Thông nghe theo. Gặp lúc Lưu Tú đang ở Uyển, Thông sai Dật đi đón ông ta. Sau khi Thông và Tú bàn định xong kế hoạch khởi nghĩa, Dật theo Tú trở về Thung Lăng, nhằm dấy binh hưởng ứng [1].
Tháng 10 ÂL, Dật cùng anh em Lưu Diễn, Lưu Tú khởi nghĩa ở Thung Lăng [2]. Sau đó, Dật tham gia đánh bại quân đội của quận Tiền toại ở Cức Dương, giết Đại phu Chân Phụ và Chúc chánh Lương Khâu Tứ [3].
Canh Thủy đế lên ngôi [23], Dật được làm Ngũ uy tướng quân. Tháng 5 ÂL cùng năm, tướng nhà Tân là bọn Vương Ấp, Vương Tầm bao vây Côn Dương. Dật cùng bọn Lưu Tú, Tông Điêu 13 kỵ sĩ đột vây tìm cứu binh, sau đó trong ngoài giáp kích, đánh cho kẻ địch đại bại [4].
Do tranh chấp ngôi vị, anh em Lưu Diễn, Lưu Tú nảy sinh mâu thuẫn với các tướng lãnh Lục Lâm ủng hộ Canh Thủy đế, còn Dật lại nịnh bợ bọn họ; Tú đã từng cảnh báo Diễn đề phòng ông, nhưng Diễn không nghe. Khi xung đột lên đến đỉnh điểm, Dật cùng Chu Vĩ khuyên Canh Thủy đế giết Diễn, khiến Diễn bị hại [5].
Canh Thủy đế dời đô đến Trường An [24], phong Dật làm Vũ Âm vương [6]. Dật được giao việc chiêu hàng các nước quận, trở nên có được quyền thế rất lớn [7].
Sau khi Lưu Tú bình định Hà Bắc [25], Canh Thủy đế lo sợ, bèn sai Dật cùng bọn Chu Vĩ soái 30 vạn quân bảo vệ Lạc Dương; Lưu Tú cũng lấy Khấu Tuân làm Hà Nội thái thú, Phùng Dị làm Mạnh Tân tướng quân, trực tiếp đối đầu với bọn Vĩ, Dật [8]. Dật đến Lạc Dương, phát hiện vợ con của Lưu Long – tướng của Lưu Tú - ở trong thành, bèn bắt giết họ [9].
Thế lực của Lưu Tú ngày càng lớn, còn chánh quyền Canh Thủy ngày càng suy sụp. Trong lúc này, Dật nhận được thư khuyên hàng của Phùng Dị, ông bị lung lạc, nhưng vẫn e dè vì năm xưa hãm hại Lưu Diễn, bèn đáp thư tỏ ý không chống đối. Vì Dật không tham chiến, tạo điều kiện cho Dị đánh chiếm mười mấy tòa thành, thu hàng hơn 10 vạn quân, giết chết Hà Nam thái thú Vũ Bột của chánh quyền Canh Thủy. Dị xác nhận Dật muốn quy thuận, bèn thông báo cho Lưu Tú; nhưng Tú lại lệnh cho Dị công bố thư của Dật, dưới danh nghĩa là thông báo tình hình với các tướng Hán, thực chất là tố cáo với Chu Vĩ. Vĩ giận, sai người giết chết Dật [10] [11].
Lấy từ “//vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Lý_Dật&oldid=67527923”
Chương 13: Tuấn Dật tà mịTác giả: Ngạn ThiếnEdit: Min Yang
Hàn Ngữ Phong không khỏi mở to mắt, người xuất hiện trước mắt nàng có dung nhan tuyệt thế, đôi mắt phượng tà mị, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, nổi lên một mạt cười như có như không, quạt giấy cầm trên tay, một thân y phục màu đỏ nhạt, càng làm nổi bật sự tà mị của y.
- Tuấn Dật, sao ngươi lại đến đây?- Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy người kia bước đến, thanh âm vẫn băng lãnh như trước.
- Đến thăm ngươi, nếu không sao có thể đúng lúc "anh hùng cứu mỹ nhân" kịp chứ? Ha ha...
Tư Mã Tuấn Dật thích thú nhìn Hàn Ngữ Phong, cười yêu khí: “ Có chuyện gì thế? Sao lại dùng đến hình phạt tàn khốc như thế, trừng phạt một mỹ nhân như vậy, khiến cho tâm của ta sinh không đành lòng.”
- Có biết nàng là ai không? Nàng muốn hại chết Châu nhi, ngươi nói xem sự trừng phạt của ta đối với nàng có nặng hay không? - Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của y.
- Ai ? - Tư Mã Tuấn Dật hơi híp mắt, suy nghĩ một chút, quay về phía nàng, mở miệng nói - Ngươi họ Hàn, tên Hàn Ngữ Phong?
- Vâng, nô tỳ là Hàn Ngữ Phong.- Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu thừa nhận, nguyên lai nàng lại nổi danh như vậy, ai cũng đều biết, chỉ có mình nàng là không.
- Ngươi muốn hại chết Châu nhi? - Tư Mã Tuấn Dật nhìn nàng, ngữ khí như thăm dò như chất vấn.
- Nếu ta nói không, ngươi sẽ tin sao? - Hàn Ngữ Phong cười lạnh, mang theo sự châm chọc, bọn họ cũng giống như nhau mà thôi.
- Tin.
- Vì cái gì? - Hàn Ngữ Phong không ngờ y lại trả lời như vậy, ngẩn người.
- Một người ngay cả chết còn không sợ, còn sợ mình không nói thật sao? Huống chi là lời nói của một mỹ nhân như vậy, ta không có lý do gì mà không tin.- Tư Mã Tuấn Dật mang theo sự tà mị cùng yêu khí, ngữ khí cũng rất nghiêm túc.
- Đa tạ. - Thanh âm Hàn Ngữ Phong có chút nghẹn ngào, mĩ mâu chứa đầy lệ cảm kích, mặc kệ y có tin thật hay không cũng được, nàng vẫn lấy lệ, nàng thật sự cảm tạ y, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói tin nàng.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy bộ dạng của Hàn Ngữ Phong điềm đạm đáng yêu, rất động lòng người, đôi mĩ mâu ngập nước, khiến cho người khác không khỏi thương tiếc, đôi mắt tà mị lóe lên một mạt tinh quang.
- Tuấn Dật, ngươi đừng bị nàng lừa, nàng chính là nữ nhi của Hàn Mộ Xuân, cho dù nàng bị oan, sự trừng phạt này cũng có thể chấp nhận được.- Lúc Tư Mã Tuấn Lỗi nhắc đến Hàn Mộ Xuân, hận ý trong mắt rõ ràng khác thường.
- Tuấn Lỗi, Hàn Mộ Xuân là Hàn Mộ Xuân, Hàn Ngữ Phong là Hàn Ngữ Phong, ngươi không thể vì thù hận với phụ thân nàng mà đối xử như vậy, áp đặt ở nàng, ở trên người một thiếu nữ được, dù sao Mai nhi cũng không phải do nàng hại chết.- Tư Mã Tuấn Dật biết y không thể khôi phục lại sau cái chết của Mai nhi.
- Ngươi không cần nói nữa, nếu nàng là nữ nhi của y, phải trả nợ thay cho phụ thân. - Ưng mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi tràn đầy sự tàn nhẫn ác độc.
Hàn Ngữ Phong nghe mà vẫn không thể hiểu được, cái chết của Mai nhi thì có liên quan gì đến phụ thân cùng bọn họ? Tư Mã Tuấn Lỗi vì cái gì lại hận phụ thân cùng mình như vậy, mà muốn nàng phải trả nợ như thế nào nữa đây?
- Bất luận là như thế nào đi chăng nữa, hôm nay ngươi nể mặt ta một lần, tha cho nàng đi, phải điều tra rõ sự tình đã, để tránh có người muốn làm chuyện bất lợi với Châu nhi cô nương, lúc đó ngươi có hối hận cũng không kịp.- Khẩu khí của Tư Mã Tuấn Dật nửa là khuyên giải, nửa là uy hiếp.
- Ngươi, lui xuống, tốt nhất là đừng có ý đồ gì khác, nếu không đừng có khinh địch như vậy mà bỏ qua cho nàng.- Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh giọng phân phó, xem như là nể mặt y.
- Nô tỳ cáo lui.- Hàn Ngữ Phong không có một tia biểu tình, cũng không vì y tha cho mình, mà cảm thấy vui mừng.
Lúc xoay người đi đến cửa, Hàn Ngữ Phong đột nhiên quay đầu lại, đối với Tư Mã Tuấn Dật nở một nụ cười cảm kích, mặc kệ thế nào đi chăng nữa cũng phải cảm tạ y, đã khiến cho nàng khỏi phải chịu sự đau khổ về xác thịt, lại xoay người rời đi.
"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc", đại khái chính là sự cảm nhận của Tư Mã Tuấn Dật vào lúc này, trong đầu chỉ có một chữ "mĩ".
Tư Mã Tuấn Lỗi cũng bị nàng ngoái đầu lại nở một nụ cười rung động, thật đẹp, cái cảm giác từ đáy lòng này rất khó nói rõ ràng, nếu nàng không phải là nữ nhi của y, thì thật tốt biết bao.
- Ngươi không còn việc gì nữa thì có thể cút đi được rồi đó.- Tư Mã Tuấn Lỗi thấy Tư Mã Tuấn Dật nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Ngữ Phong, trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, nàng là của y, cho dù bây giờ là trên quan hệ thù hận, nàng vẫn là của y.
- Haha, hôm khác ta lại đến.- Lúc Tư Mã Tuấn Dật nói lời này, người đã đi xa khỏi đó rồi.