Hay kể lại giây phút gặp gỡ đầu tiên của em với người thân sau bao năm xa cách

Bài làm

Tháng 6 năm 2016 vừa qua, anh Huy là anh trai em đã trúng tuyển nghĩa vụ quân sự và trở thành một chiến sĩ hải quân, đóng trên quần đảo Trường sa – mảnh đất thiêng liêng của Tổ quốc Việt Nam từ bao đời nay và đứng hiên ngang giữa muôn trùng sóng gió. Những ngày anh đi xa, ngôi nhà bỗng trống vắng hẳn.

Dường như mọi vật đều nhắc đến anh. Căn phòng bé nhỏ không còn vang lên tiếng cười và tiếng đàn ghi ta quen thuộc. Đến bữa cơm, mẹ em cứ ngồi thẫn thờ. Bố em bảo: “con nó đi học, vất vả gian lao mới trưởng thành được. Ngoài đó có đồng đội lo lắng, giúp đỡ lẫn nhau, mọi chuyện ổn cả thôi”. Bố an ủi mẹ cho đỡ buồn, chứ em biết bố cũng nhớ và thương anh trai lắm.

Thế rồi, một buổi chiều, trong bữa cơm, mẹ nhắc anh Huy đã đi bộ đội được sáu tháng rồi thì chợt có tiếng gõ cửa gấp gáp. Em vội ra mở cửa và bất ngờ bị nhấc bổng lên bởi hai bàn tay mạnh mẽ của anh.

Không gì có thể so sánh được với niềm vui của gia đình em lúc đó. Mọi người ngạc nhiên đến sững sờ trước sự xuất hiện bất ngờ của một anh lính hải quân cao to, vạm vỡ, nước da nâu bóng như đồng hun, đang tươi cười trước mặt. Anh dập chân đứng nghiêm, rồi giơ tay chào kiểu nhà binh: “con chào bố mẹ”. Em cứ đứng ngẩn người ra vì sung sướng. Ôi, anh trai của em, người anh thân thiết nay đã trở về. Em ngắm mãi không chán gương mặt trẻ trung, nụ cười tươi rói và đôi mắt đen sáng của anh. Căn nhà nhỏ xôn xao tiếng nói cười của bà con hàng xóm sang chia vui.

Xem thêm:  Hãy Kể Lại Câu Chuyện Chiếc Lá Cuối Cùng Khi Vào Vai Giôn-Xi

Biết anh đang đói nên mẹ bảo anh Huy đi tắm rồi ăn cơm. Mẹ vui quá cứ nhìn và nghe anh kể chuyện. Anh khoe rằng, anh đạt loại giỏi trong kì thi huấn luyện nên được vào đất liền để dự Hội nghị chiến sĩ xuất sắc của binh chủng hải quân ở Nha Trang. Vừa ăn, anh vừa kể về cuộc sống quân ngũ nơi đảo xa. Qua lời kể của anh, em tưởng tượng ra khung cảnh trời biển mênh mông, những đàn hải âu chao liệng trên mặt nước, tiếng sóng vỗ dào dạt và những người lính trẻ ngày đêm cầm súng, bảo vệ Tổ quốc thân yêu.

Anh Huy ân cần hỏi thăm bố mẹ về chuyện làm ăn, hỏi em về chuyện học hành và dặn dò cẩn thận trong cách học để thi sao cho có hiệu quả nhất. Hồi học lớp 12, anh đã từng đoạt giải nhất trong cuộc thi học sinh giỏi toán thành phố. Anh bảo rằng, sau khi xuất ngũ, anh sẽ thi vào ngành điện tử của trường Đại học Bách khoa. Em rất phục trí tuệ và sự phấn đấu của anh. Cơm nước xong xuôi, anh vào phòng riêng, lấy cây đàn ghi ta, vừa gảy vừa hát bài ca người lính biển. Giọng hát của anh nghe thật ấm và vang.

Sáng hôm sau, anh Huy dậy sớm tập thể dục rồi chạy bộ quanh những con đường thân thuộc. Nhìn chăn màn gấp gọn gàng ở đầu giường, em cảm thấy tính kỉ luật mà quân đội rèn giũa cho anh được thể hiện rõ trong hành động. Anh chọn bộ quân phục đẹp nhất để đi dự hội nghị. Trông anh mới mẻ và chững chạc làm sao!

Xem thêm:  Kỷ niệm về cô giáo mà em nhớ mãi

Sau một tuần, anh Huy lại lên đường trở về đơn vị, cả nhà lưu luyến tiễn anh. Mẹ cứ dặn đi dặn lại anh là đến nơi phải gọi điện về cho cả nhà yên tâm. Anh Hà khoác vai và dặn dò em thay anh chăm sóc bố mẹ. Em hứa sẽ nghe lời anh và mơ ước sau này lớn lên mình cũng khỏe mạnh, rắn rỏi và tài hoa giống anh.

Những câu hỏi liên quan

Hãy viết một đoạn văn kể về giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau một thời gian xa cách.

Viết đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau 1 thời gian xa cách là dạng đề thường gặp trong chương trình Ngữ văn lớp 8. Sau đây là tổng hợp một số đoạn văn kể lại cuộc gặp gỡ với người thân sau bao năm xa cách hay chọn lọc Hoatieu xin chia sẻ đến các bạn đọc.

  • Bài viết số 1 lớp 8: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

Sau đây là nội dung chi tiết các mẫu đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau 1 thời gian xa cách, mời các bạn cùng tham khảo.

Đề bài: viết một đoạn văn kể về giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau một thời gian xa cách [khoảng từ 8 – 12 câu]

1. Đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên gặp lại chị gái sau 1 thời gian xa cách

Vừa đi học về, em nghe thấy trong nhà có nhiều tiếng cười, tiếng nói sao mà thân thuộc. A! chị gái em về. Em chạy vội vào nhà, hai chị em ôm chầm lấy nhau mừng rỡ, em đã gặp lại chị sau 3 tháng trời.

Nhà em có hai chị em và em là con út trong gia đình. Chị gái em đã tốt nghiệp cấp 3 và đang học đại học ở Hà Nội. Trước đây, vào cuối tuần chị sẽ về thăm nhà. Nhưng do tình hình dịch bệnh ở thành phố căng thẳng nên 3 tháng nay chị không được về thăm nhà. Dù ở nhà đôi lúc hai chị em vẫn chí chóe cãi nhau, nhưng khi chị đi xa em rất nhớ chị.

Lần này về chị cũng mang cho em biết bao là quà. Chị nói muốn bù đắp kì nghỉ hè năm nay cho em. Hai chị em bắt đầu bằng cuộc dạo chơi vòng quanh những con phố, mua những cuốn sách hay, những bộ quần áo đẹp.

Những ngày nghỉ trôi qua, thoáng chốc đã đến ngày chị phải trở lại trường để học tập. Ngày chị đi, chị dặn em cần cố gắng học thật tốt, nghe lời bố mẹ. Chị sẽ mãi là người bạn thân thiết nhất với em.

2. Đoạn văn kể về giây phút gặp mẹ sau bao ngày xa cách

Ngày ấy, tôi được sinh ra và lớn lên trong tình thương ấm áp, êm đềm của bà ngoại tôi mà thiếu mất đi tình thương của bố mẹ, bà tôi tuy đã già, sức yếu nhưng vẫn luôn cố gắng làm việc nhỏ nhặt để nuôi tôi ăn học. Mỗi lần nhìn thấy các bạn được bố mẹ đưa đón và dẫn vào lớp mà tôi thấy thèm, mong sao mình có mẹ dắt vào lớp. Nhưng đó chỉ là mộng tưởng là khát vọng mà thôi, còn hiện tại tôi đang sống với bà, một mình đi học tự vào lớp, lắm lúc tôi tự nhủ rằng” bà là cha là mẹ của tôi”. Tôi nghe lời bà nói, bố tôi vì một tai nạn giao thông nên đã qua đời, còn mẹ tôi là cùng quẫn quá và không còn ý chí khi phải chịu một nỗi đau quá lớn nên mẹ đã bỏ nhà bỏ quê hương đi làm xa. Nhưng nghe đâu mẹ tôi đã đi lấy chồng khác. Tuy vậy, tôi vẫn tin tưởng vào bà tôi, vào mẹ tôi, và cuối cùng cái khát khao được gặp mẹ ấy cũng đến với tôi, trên đường đi học tôi nhìn thấy một người phụ nữ đã đứng tuổi nham nháp giống nức ảnh của mẹ tôi, nhưng người ấy không gầy guộc, da đen giống mẹ mà là người đàn bà mộc mạc, nước da trắng hồng làm nổi bật khuôn mặt hiền lành, dịu dàng, chỉ có mái tóc, đôi mắt đen láy cùng với đôi môi đỏ hồng là giống. Tim tôi đập thình thịch thật nhanh như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng rồi người ấy cũng chẳng để mắt tới tôi, đi lướt qua một cách nhẹ nhàng, tôi vô cùng đau đớn, thất vọng, khóc nức nở. Bất chợt, tôi bỗng quay lưng lại gọi bối rối” mẹ ơi! mẹ ơi!”. Con của mẹ đây mà, con Hồng đây mà, rồi tôi chạy theo người phụ nữ ấy. Nếu đó không phải mẹ của tôi thì chắc sẽ là chuyện cười của mọi người xung quanh cũng như bọn lũ bạn của tôi. Có lẽ tôi sẽ gục ngã, khụy gối xuống mà lòng thắt lại, đau đớn vô cùng, nhưng rồi người đó bỗng dừng lại và quay lại, tôi chạy nhào tới mà ôm vào người ấy. Chao ôi! cái cảm giác ấm áp này tôi chưa hề có bỗng mơn man khắp da thịt tôi. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, rồi mẹ xoa đầu tôi, hỏi tôi có phải là con của mẹ không? Tôi rơm rớm nước mắt mà kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Hai mẹ con mừng mừng tủi tủi khi gặp lại nhau, mẹ tôi dắt tôi đi học, bao con mắt kinh ngạc của bọn bạn tôi ì có mẹ dắt tới trường, rồi năm tháng trôi qua, tôi được sống trong vòng tay ấm áp, đầy tình yêu thương bao la của mẹ, những kỉ niệm ấy luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi mong sao,. những đứa trẻ bất hạnh không được sống trong tình yêu thương của mẹ thì sẽ sớm gặp lại mẹ, sớm được sống trong tình yêu thương của mẹ để cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt giống như tôi- kỉ niệm của tôi.

3. Đoạn văn kể về giây phút gặp bà ngoại sau bao ngày xa cách

Một buổi sáng mùa thu, những tia nắng buổi ban mai khẽ lùa qua kẽ lá lung linh rồi cả những cơn gió hiu hiu thổi khiến mái tóc dài của tôi tung lên nhè nhẹ. Ánh mắt tôi như có giọt sương đọng trên mi trước khung cảnh mênh mông của cánh đồng lúa quê ngoại mà đã không biết tự bao giờ tôi chưa có cảm giác này. Một nơi thanh bình, nơi gắn liền với tuổi thơ của tôi. Mắt tôi rung rung như vỡ òa khi trở về nơi thân thuộc, nhìn xa xa tôi đã thấy mái nhà tranh ẩn sau những lũy tre kia, mái nhà tôi đã được nghe bà kể truyện, được bà à ơi những câu ru buổi trưa hè. Tôi chạy tới, bước vào cổng một gương mặt thương nhớ hơn hai năm nay tôi chỉ gặp trong những giấc mơ hiện ra khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi vứt cái túi xách, chạy ào đến ôm cái thân hình gầy gò sương gió của ngoại và kêu lên: Ngoại ơi! Tôi hỏi ngoại trong lời nghẹn ngào, ngoại có khỏe không, ngoại dạo này gầy quá, ngoại có nhớ con không..? và đôi dòng nước mắt trào ra. Ngoại đặt tay lên má tôi, nói nhỏ nhẹ: Cháu gái ngoại lớn quá rồi, ngoại rất nhớ, rất nhớ con bé hay nghịch của ngoại…

4. Đoạn văn kể về giây phút gặp bố sau bao ngày xa cách

Đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp lại ba. Vì hoàn cảnh gia đình nên ba tôi phải đi thuyền xa nhà, hai ba tháng mới về một lần. Vừa đi học về, tôi nghe thấy trong nhà rôm rả tiếng cười nói. Là giọng của ba, ba đã về. Tôi vội chạy vào nhà, mọi cảm xúc trong tôi như vỡ òa. Ba nhìn tôi khẽ cười :” Con gái, lại đây ngồi với ba nào” Tôi nhìn ba, kẽ gật đầu ngồi xuống. Ngước mắt lên nhìn, tôi thấy ba tôi đen đi nhiều. Có lẽ ba tôi vất vả lắm. Nắng gió biển khơi đã nhuộm màu da ba tôi thành nước da bánh mật, trên cằm còn lưu thưa một vài sợi râu chưa cạo hết. Thấy tôi ngơ ngác nhìn, ba tôi cười, xoa đầu nói:” Lâu không nhìn thấy ba quên ba rồi hả?”. “ Con nhớ ba lắm”- đấy là câu nói mà suốt bao tháng nay tôi muốn tự nói với ba. Bữa trước, nghe nói trên biển có bão, tôi và má lo lắng cho ba rất nhiều. Ba bảo cái nghề long đong trên biển hứng nắng đón gió có khi nguy hiểm thật nhưng đã gắn bó với nghề biển này bao nhiêu năm,ba yêu nghề này rồi nên cũng không bỏ được. Tôi cầm tay ba nắm thật chặt như muốn nói nỗi nhớ trong lòng với ba, muốn làm cô con gái nhỏ làm nũng ba.Vì chị em tôi mà ba đã phải vất vả rất nhiều. Ba là người mà tôi thương nhất. Tôi yêu ba tôi rất nhiều.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Văn học – Tài liệu của Allavida.org.

Video liên quan

Chủ Đề