Nếu như tôi có thể cảm hóa anh trai tôi năm 2024

Tôi là tác giả bài viết "Chồng cũ muốn tôi nuôi con riêng giúp anh". Trước tiên, tôi xin chân thành cảm ơn những lời động viên, góp ý của quý độc giả. Lần đầu tiên tôi viết bài gửi, không ngờ nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy. Tôi xin chia sẻ thêm vài điều cũng như đưa ra quyết định của mình sau khi đọc hết tất cả bình luận của độc giả.

- Ba năm nay, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ và cũng sẽ không bao giờ quay lại với chồng cũ. Tôi không bao giờ ngu hai lần với cùng một lý do. Có thể anh đối với tôi hay người phụ nữ nào không phải là người đàn ông tốt, nhưng anh là người cha tốt đối với con gái của tôi. Anh chăm bẵm, nâng niu, cưng nựng con từ tấm bé, không để con phải thiếu thốn thứ gì. Tôi luôn ghi nhận điều đó. Hơn nữa trong lòng tôi, anh luôn có cái ơn. Từ những ngày đầu tiên tôi ở quê vào Sài Gòn, anh quan tâm, giúp đỡ tôi mọi thứ trong cuộc sống, cũng chính vì điều đó tôi đến với anh.

Đối với tôi, anh giờ giống người thân trong gia đình, hỗ trợ nhau mọi việc trong cuộc sống vì cái nghĩa khi xưa chứ không còn tình cảm. Tôi không nhắc lại chuyện cũ không phải vì đã quên, nhưng để nói coi như chưa có gì xảy ra mà sống tiếp với nhau, tôi không làm được.

- Nếu tôi không nhận nuôi bé, khoản chu cấp cho mẹ con tôi, anh không bao giờ cắt bớt. Điều này tôi chắc chắn.

- Về phần con gái tôi, bé rất thích có em. Từ khi có em, con đều khoe với mọi người rằng con có em. Con chơi với em cũng rất nhường nhịn và chia sẻ. đồ chơi và quần áo của mình, con cũng bảo mẹ chia sẻ cho em.

- Về mẹ con tôi, trước giờ tôi hay lo xa nên mua một cái bảo hiểm nhân thọ cho hai mẹ con, giá trị không cao nhưng cũng đủ để phòng trừ những lúc rủi ro có bảo hiểm chống đỡ. Tôi cũng có khoản tiết kiệm nhỏ, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để hai mẹ con sống trong vòng một năm nếu chẳng may thất nghiệp. Tôi không bao giờ tin với tính chịu khó không ngại việc của mình, trong vòng một năm không kiếm được việc khác để duy trì cuộc sống.

Minh họa: AI

- Chồng cũ luôn mong muốn nuôi bé để bù đắp, chỉ là bé còn quá nhỏ để chăm sóc nên mới nhờ đến tôi. Hiện tại tôi đã cho bé đi học ở trường mầm non gần nhà. Trộm vía bé rất ngoan. Hàng ngày tôi vẫn chở bé về nhà nội một tiếng để bé làm quen dần với mọi người, chỉ có điều tôi cảm nhận bé vẫn đang còn sốc sợ bị bỏ rơi. Đôi khi tôi có việc cần đi, kêu chồng cũ qua trông bé, tôi đi 30 phút thì bé ở nhà khóc 30 phút, khi tôi về bé chạy ra cửa khóc kiểu tủi thân. Hay những lúc tôi đưa bé đi học và đón về, từng ánh mắt, tiếng khóc của bé làm tôi thấy rất xót xa, vì thật sự bé rất thiếu thốn tình cảm.

Khi ở với mẹ, mẹ bỏ bê ko quan tâm, còn so với con tôi - một đứa được ba cưng như trứng từ nhỏ, bé đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Trong tâm tôi vẫn nghĩ thật may mắn khi mẹ bé trả bé cho ba. Vì ít nhất ở với ba, bé được đầy đủ hơn, được đi học và được dạy dỗ tốt hơn nếu ở với mẹ. Tôi luôn nghĩ mình là người tu tập, ăn chay, niệm Phật, nghe pháp thoại, tuy không nhiều tiền để làm từ thiện như bao người ngoài kia nhưng tôi cũng chưa bao giờ làm điều gì để hại ai, đấy là cách để lại phước cho con mình về sau. Nhìn trẻ em ngoài kia bị bỏ rơi, mình còn thương cảm, huống hồ em bé lại là chị em của con mình.

- Về giấy tờ của bé, chồng cũ sẽ đi làm xét nghiệm để làm thủ tục nhận con cho đúng pháp luật. Còn tôi sẽ nói chuyện với anh. Tôi không thể bỏ mặc làm ngơ nhưng cũng không muốn tương lai của mình và con gặp bất trắc. Vì thế tôi định nói chuyện với anh, rằng tôi chăm con bé hộ anh khoảng hai năm, đến khi bé bằng con gái tôi bây giờ, bé nói rõ ràng, rành mạch, ăn uống tự xúc, việc chăm sóc bé nhẹ nhàng hơn thì sẽ đưa bé về nhà nội sống. Tôi sẽ hỗ trợ anh việc đưa đón bé đi học nếu tiện đường với con tôi. Đó là phương án duy nhất tôi nghĩ ra vừa không bị áy náy với bản thân, vừa không có hệ lụy cho tương lai của hai mẹ con.

Xin cảm ơn quý độc giả đã quan tâm đến câu chuyện của tôi.

Lê Quyên

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 [máy lẻ 4529] trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Khổng Tử có nhiều lần đến thăm Lão Tử. Từ cuộc đối thoại của họ, chúng ta có thể thấy hai thế giới quan và quan điểm sống hoàn toàn khác nhau.

Khổng Tử ngưỡng mộ lòng nhân từ, công bằng, lễ nghi, trí tuệ và sự tin cậy, đồng thời chú ý đến các quy tắc thế tục. Lão Tử nhấn mạnh đạo giáo và tự nhiên, nhấn mạnh đến lối hành xử giữa con người.

Cuộc hội thoại đầu tiên

Khổng Tử từng rất tâm đắc việc dùng âm nhạc để cảm hóa lòng người. Âm nhạc không chỉ có tác dụng "hòa thần an thể" mà còn có thể khiến lòng người hướng thiện, nâng cao cảnh giới đạo đức. Khổng Tử từng nghe nhạc thiền suốt 3 tháng tới mức không biết mùi vị của thịt thế nào, ông cảm tháng: "Thật không ngờ nghe nhạc lại có thể đạt được cảnh giới như thế này".

Nhưng sau này, hệ thống Lễ Nhạc không dần mất vị thế, khiến Khổng Tử buồn rầu, muộn phiền. Biết chuyện, Lão Tử đến thăm, nhìn sông Hoàng Hà, chỉ xuống dòng nước và nói: "Sao người không học những đức tính của nước?". Khổng Tử hỏi rằng nước có đức tính gì?

Lão Tử ôn tồn giải thích: "Việc thiện tốt nhất nên như nước. Nước trông rất yếu ớt nhưng lại vô cùng rắn chắc, xuyên qua bầu trời, xuyên qua lòng đất và xuyên qua những tảng đá. Điều này thể hiện tinh thần dũng cảm, mạnh mẽ.

Nước tưởng chừng như không có hướng cố định nhưng thực chất nó chảy tùy theo địa hình, khi gặp chướng ngại vật thì có thể chảy vòng. Điều này thể hiện sự linh hoạt, mềm dẻo.

Không có nước, vạn vật không thể tồn tại được, nhưng nó không tranh giành, không thể hiện thành tựu và không thể hiện được lợi thế của mình. Đây là sự khiêm tốn.

Chính vì những phẩm chất này mà nước có thể luân chuyển liên tục trong tự nhiên và trở thành nguồn sống vĩnh cửu của Trái đất".

Khổng Tử nghe xong liền ngộ ra và khen ngợi nhiều lần. Khổng Tử suy ngẫm hồi lâu rồi nói: "Quân tử không có vũ khí". Nghĩa là người đàn ông không nên bị giới hạn ở một góc nhìn cụ thể mà phải có nhiều khả năng và trí tuệ.

Nhiều người khi mới bước chân ra xã hội khá xông pha, năng động. Nhưng nếu thiếu năng lực mà lại bốc đồng, liều lĩnh thì chỉ gặp trở ngại, khó thành công. Lúc này, bạn cần tìm hiểu hoạt động của nước. Hãy kiên nhẫn, im lặng và không ngừng nâng cao kiến thức và khả năng của mình.

Khi tầm nhìn của bạn được mở rộng và sức mạnh được củng cố, bạn sẽ dùng những hành động thiết thực để giải quyết những vấn đề gặp phải.

Cuộc hội thoại thứ hai

Sau khi Khổng Tử và Lão Tử bàn bạc lễ nghi, họ đã hiểu ra được rất nhiều điều. Khi rời đi, Khổng Tử long trọng từ biệt Lão Tử, lúc này Lão Tử lại cho ông một lời khuyên nhủ: "Trong xã hội ngày nay, một người thông minh và có tài hùng biện rất dễ bị mất mạng vì luôn chỉ ra lỗi lầm của người khác".

Vì vậy, bạn vẫn phải khiêm tốn. Là cấp dưới, đừng đặt mình quá cao; là cấp dưới, đừng thể hiện sự tài giỏi của mình một cách thái quá. Khiêm tốn là cách bảo vệ bản thân khôn ngoan, là kỹ năng không thể thiếu trong bất kỳ thời đại nào.

Tư Mã Ý có ít mưu lược và rất hiểu biết. Ông đã ở ẩn 7 năm trước khi được Tào Tháo mời về làm cố vấn. Nhưng ngay khi ở bên Tào Tháo, ông cũng không vội thể hiện bản thân. Ông không bao giờ chủ động đưa ra đề xuất hay giành lấy sự chú ý trước mặt người khác mà chỉ ẩn mình theo dõi tình hình.

Sau khi biết Tào Tháo cảnh giác với mình, ông cư xử càng khôn ngoan hơn. Ông chỉ làm công việc của mình một cách trung thực và không bao giờ đưa ra bất kỳ bình luận nào. Sau này, sau khi Tào Phi lên ngôi, Tư Mã Ý vẫn thận trọng trong lời nói và việc làm.

Chính khả năng ẩn nấp trước rồi chờ đợi này đã khiến cho sự nghiệp chính thức của Tư Mã Ý ngày càng suôn sẻ, từ một nho sĩ trở thành một quan đại thần được kính trọng từng bước.

Con đường của một vị thánh nằm ở sự che giấu. Một người dù xuất sắc đến đâu mà một khi khoe khoang trước mặt người khác thì chẳng có giá trị gì. Bởi vì kiêu ngạo và ngạo mạn sẽ chỉ vạch trần con át chủ bài của chính mình và mang đến tai họa. Người thực sự mạnh mẽ giống như bông lúa chín, có thể cúi lưng cúi đầu.

Khi giao tiếp với người khác, bạn phải luôn cảnh giác. Chỉ cần khiêm tốn và khiêm tốn, không phô trương và không khoe khoang thì cuộc sống của bạn mới có thể suôn sẻ.

Cuộc hội thoại thứ ba

Trong cuộc gặp gỡ này, Khổng Tử đã bước vào tuổi trung niên nhưng lý tưởng về chính quyền nhân từ của ông vẫn chưa được thực hiện, ông không khỏi cảm thấy bối rối trước cuộc sống. Vì vậy, ông đến xin Lão Tử lời khuyên.

Khổng Tử thở dài: "Mọi việc như nước sông, trôi qua mà không biết. Đời mình sẽ đi về đâu?". Lão Tử nghe vậy bèn trả lời: "Mọi thứ trên thế giới đều là sản phẩm của tự nhiên và tuân theo quy luật thăng trầm, con người cũng không ngoại lệ".

Sống hay chết, thịnh vượng hay tàn lụi đều là lẽ tự nhiên. Khi bạn chấp nhận sự thật này, trong lòng bạn sẽ không hề sợ hãi hay hoảng hốt. Nhưng nếu theo đuổi danh vọng, bạn sẽ bị danh tiếng đè nặng, và khi đó cuộc sống này sẽ chẳng khác gì một cái lồng giam hãm chính bạn.

Sự giàu có và danh vọng là phù du, và hạnh phúc tầm thường ẩn giấu trong sự bình thường là điều quý giá nhất. Con người phải đối mặt với vô số sự lựa chọn trong cuộc sống.

Trên đường đi, nhiều người lựa chọn dục vọng, quyền lực hay địa vị tài chính vì cho rằng đây là vinh quang tối cao. Nhưng cuối cùng, nhiều người phát hiện ra, trong quá trình theo đuổi danh lợi, những gì họ mất nhiều hơn những gì đạt được.

Hãy sống mỗi ngày một cách nghiêm túc, tận hưởng từng khoảnh khắc của hiện tại, ở bên những người bạn quan tâm và làm những điều bạn thích thì cuộc sống sẽ thật đáng giá.

Cuộc hội thoại thứ tư

Cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa Khổng Tử và Lão Tử diễn ra nhiều năm sau đó. Lúc này Khổng Tử đã nổi danh thiên hạ, còn Lão Tử đã sống ẩn dật.

Khổng Tử đã nghiên cứu các tác phẩm kinh điển cổ xưa trong phần lớn cuộc đời của mình, nhưng vẫn không hiểu được ý nghĩa thực sự của "đạo". Vì vậy, ông lại tìm gặp Lão Tử.

Lão Tử đã trả lời rằng: "Muốn nhìn thoáng qua con đường lớn, phải đặt tâm vào nguồn gốc của vạn vật, bỏ đi sự khác biệt của vạn vật và nhìn thấy điểm chung của vạn vật".

Khổng Tử hỏi: "Nếu chúng ta quan sát thấy những điểm tương đồng thì sao?".

Lão Tử đáp: "Từ góc độ đồng nhất, vạn vật và ta không có sự khác biệt, đúng sai, sống và chết, ngày và đêm, phúc và họa. Nếu không phân biệt được cao thấp sẽ bớt kỳ vọng, không quá vui khi đạt được và cũng không quá buồn khi mất đi".

Cái gọi là thắng bại vinh hay nhục hoàn toàn phụ thuộc vào tâm lý mỗi cá nhân. Nếu bạn phân loại mọi thứ thành 3, 6 hoặc 9 cấp, bạn sẽ khó chịu vì không thể đạt được thứ tốt nhất. Nếu bạn coi hoàn cảnh của mình là may mắn hay bất hạnh, bạn sẽ rơi vào trạng thái oán giận vì nó không như bạn mong đợi.

Có một câu nói rất hay: "Khi tâm hồn bình yên thì chất lượng cuộc sống ở mức cao". Thành công hay thất bại là trạng thái bình thường của cuộc sống. Đừng mong đợi sự hoàn hảo, đừng sợ thất bại.

Chủ Đề