10 năm yêu anh nhất review năm 2024

《 yêu nhất ngươi kia mười năm 》, ta yêu ngươi đâu chỉ là mười năm.

“Nếu là 18 tuổi Tưởng Văn Húc nhìn đến 30 tuổi Hạ Tri Thư nên sẽ có bao nhiêu đau lòng nha.”

Suốt đêm xem xong này bổn tiểu thuyết, xem xong sau đã là rơi lệ đầy mặt.

Nguyện sở hữu ái đều không bị cô phụ, nguyện sở hữu thâm tình đều có điều thuộc sở hữu.

Hy vọng áng văn này có thể đền bù chúng ta tiếc nuối.

CHÍNH VĂN BẮT ĐẦU TỪ CHƯƠNG 3.

Tag: Ngược luyến tình thâm, Trọng sinh

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hạ Tri Thư, Tưởng Văn Húc ┃ vai phụ: Ngải Tử Du┃ cái khác: Trọng sinh

Tags

  • 1v1
  • Đam mỹ
  • Diễn sinh
  • HE
  • Hiện đại
  • Ngược luyến
  • Tình cảm
  • Trọng Sinh

Tham gia: 21/7/2020 Bài viết: 53 Đã được thích: 0 Điểm thành tích: 6

10 năm yêu anh nhất là dòng truyện đam mỹ ngược hay nhất của tác giả : Vô Nghi Ninh Tử Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, trước ngược thụ sau ngược công, buông thả tra công x ôn hoà quạnh quẽ thụ, BE.

Tóm tắt truyện : Hạ Tri Thư yêu Tưởng Văn Húc hơn 10 năm. Hắn yêu bằng cả trái tim. Nhưng người kia là một kẻ tệ bạc.Lúc còn ở bên nhau Tưởng Văn Húc không trân trọng anh. Còn lúc thực sự muốn đi, chỉ chọn một chiều trời trong nắng ấm, mặc lấy chiếc áo khoác thường mặc nhất, ra cửa, không quay về nữa.

Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc là không khí, là nước, lúc tuỳ hứng phung phí không cảm thấy tiếc nuối, đến một ngày thật sự mất đi mới hối hận thì đã muộn.

Cuốn tiểu thuyết tôi muốn viết đôi lời hôm nay có lẽ là “Mười năm yêu anh nhất”. Một cuốn tiểu thuyết hay, có lẽ không nhất thiết cần thứ gì triết lý cao xa thâm ảo, chạm đến tim người người đọc là đủ. Mặc kệ nội dung là gì, chạm đến tim người đọc là đủ.

Tôi đọc lại “Mười năm” ngay sau khi vừa kết thúc nó. Vừa đọc vừa khóc, mũi tắc lại, vừa đọc vừa há miệng thở, lần nào cũng vậy. Khóc nhiều đến nỗi đầu óc choáng váng ngây ngất chẳng còn sức lực để làm gì nữa. Bạn tôi bảo đọc thứ gì khác đi, để mà dịu bớt. Ừ thì đúng vậy. Nhưng lúc nhớ lại vẫn thấy lòng mênh mang.

Đôi lúc tôi tự thấy mình vô tâm vô lo vô nghĩ. Có lúc lại thấy mình đa sầu đa cảm, tuyến lệ lại dễ dàng chịu kích thích, đã rơi là chẳng ngừng nổi.

“Mười năm” viết về sự thay đổi trong tình yêu, sự hi sinh trong tình yêu và sự trả giá trong tình yêu. Tưởng Văn Húc và Hạ Tri Thu yêu nhau từ những năm cấp 3 trong sáng ngây ngô mà tươi trẻ. Tình yêu đồng giới bị ba mẹ ngăn cấm, Tưởng Văn Húc nắm tay dắt Hạ Tri Thu bỏ trốn, xa nhà lập nghiệp, hứa sẽ mang lại cho anh một tương lai tốt đẹp. Yêu nhau 14 năm, đã qua thất niên chi dương rồi, thư kí Tống nghĩ, vậy mà chẳng hiểu sao đến năm thứ 10 Tưởng Văn Húc lại đổ đốn buông thả như vậy. Ai cũng không nghĩ rằng chàng trai âu yếm nuông chiều năm nào giờ hưởng lạc cái thú vui của bọn đàn ông có tiền có thế: nhân tình. Có bạn bình luận rằng “Mười năm” đã giết chết niềm tin của cô vào tình yêu thanh xuân vườn trường, cô cứ nghĩ rằng sau cái kết viên mãn của họ sẽ là “Mười năm” khác. Tình yêu nhạt đi cũng được thôi, ai quản nổi trái tim cơ chứ, nhưng quan trọng là ta đối xử với nhau thế nào khi thứ cảm tình năm xưa nay đã phôi màu.

Tưởng Văn Húc bảo mình yêu Hạ Tri Thu, nhưng chẳng ai tin. Hạ Tri Thư cũng không tin.

“Tôi sung sướng và tự do

Như ánh sáng

Bởi hôm qua anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi

Anh ấy đã không nói thêm

rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi…”

(Jacques Prévert)

Chủ đề bên nhau lúc gập ghềnh lại phụ lòng nhau lúc ấm no là đề tài muôn thủa rồi, lẽ ra chẳng có gì lạ. Nhìn tag truyện BE, đọc vài lời nhận xét trên đầu, tôi biết mình sẽ buồn. Nhưng Vô Nghi Ninh Tử đã mô tả nội tâm rất tốt, chính thế mà mới đau lòng như vậy. Tôi không quên nổi lúc Tưởng Tri Thư nói rằng: anh biết tôi sợ đau nhất, vậy mà vẫn cho tôi một bạt tai. Từ lúc ấy tôi đã biết người đàn ông này không yêu mình.

Thật ra đọc một tác phẩm có nhân vật tồi tệ ngay từ đầu, người ta sẽ không buồn nhiều. Nhưng đọc về sự thay đổi thì sẽ buồn lắm lắm, vì còn cả nuối tiếc nữa. Một người sẽ cảm thấy ra sao nếu người bên cạnh mình cứ dần dần không còn như xưa nữa nhỉ? Kiểu như anh vẫn là người tôi từng yêu, nhưng đồng thời cũng chẳng còn là chàng trai tôi đã nguyện trao toàn bộ trái tim mình nữa.

Vẫn người ấy, nhưng cũng chẳng còn là người ấy nữa.

Tưởng Văn Húc ở bên Hạ Tri Thư 15 năm, ngoại tình 4 năm, 1 năm hối hận.

“Mười năm yêu anh nhất”. Hạ Tri Thư chỉ yêu Tưởng Văn Húc trong 10 năm, rồi tình yêu ấy mắc kẹt lại trong quá khứ mãi mãi, nó không tiến lên nữa.

Thật ra cũng có thể nói rằng Hạ Tri Thư không còn yêu nữa.

Một Hạ Tri Thư vĩnh viễn không rời không bỏ đã mãi ở bên một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không thay lòng.

Có người nói rằng kết cục của Hạ Tri Thư là quả báo của anh vì đã bỏ gia đình, bỏ đi sự nghiệp và hoài bão tuổi trẻ. Chính anh cũng hối hận, vì anh đã đánh cược, nhưng anh đã thua. Mà thứ anh cược, lại là cả cuộc đời mình.

Ừ thì cũng có lý. Nhưng tôi thích Hạ Tri Thư lắm, thích, chứ không phải thương. Tôi luôn thích những con người dịu dàng. Dịu dàng với người mình yêu, dịu dàng với người yêu mình.