Cách nấu mì Dương Xuân

07.10.2011, 01:25

Bang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm Thú

Ngày tham gia: 20.07.2006, 10:47
Tuổi: 29
Bài viết: 37113
Được thanks: 88550 lần
Điểm: 12.34

[Hiện đại] Mì thịt bò+ mì Dương Xuân=? - Stein - Điểm: 7

Mì thịt bò+ mì Dương Xuân=?

[都市]_《牛肉面+阳春面=?]

Tác giả: Stein

Nguồn: ringringring0sunny.wordpress.com

Edit: Sunny

Độ dài : 15 chương.

Thể loại: hài hước, oan gia nhõ hẹp

Giới thiệu :

Ai thích một câu chuyện tình buồn, lãng mạn, lâm ly bi đát, ..

Xin mời *xê ra*.

Ai thích một câu chuyện nam chính sủng nữ chính vô đối, nữ chính hiền lành ngây thơ..

Xin mời *xê ra* nốt.

Vì trời sinh, à không, vì ba mẹ đặt tên có một sự trùng hợp ngạc nhiên, anhDương Thuần Miễn, từ nhỏ thích ăn mì thịt bò, côNgưu Nhu Miên, từ nhỏ vô cùng thích ăn mì Dương Xuân.

Trong tiếng Trung, tên Dương Thuần Miễn đồng âm với mì Dương Xuân, Ngưu Nhu Miên đồng âm với mì thịt bò.

Hai món ăn gặp nhau, sẽ là.

Đây là một câu chuyện về một đôi oan gia ngõ hẹp, suốt ngày như chó với mèo, nam chính vô cùng ngây thơ, nữ chính trái lại lưu manh vô cùng, vừa vô sỉ vừa háo sắc.

Ai thấy hợp với tính cách của mình thì mời mại zô mại zô

3 thành viên đã gởi lời cảm ơn ngocquynh520 về bài viết trên: Dana Nguyen, Henni Phạm, valsk
07.10.2011, 01:26

Bang Chủ Sư Ngoan Hiền Bang Cầm Thú

Ngày tham gia: 20.07.2006, 10:47
Tuổi: 29
Bài viết: 37113
Được thanks: 88550 lần
Điểm: 12.34

Re: [Hiện đại] Mì thịt bò+ mì Dương Xuân=? - Stein - Điểm: 10

Chương 1: Mì thịt bò + mì Dương Xuân = mù tạt.

Tác giả: Stein

Edit: Sunny

Ngưu Nhu Miên cười hô hố từ trong mộng tỉnh lại, tối hôm qua cô nằm mơ thấy mộng đẹp, cô mơ thấy mình biến thành nữ chính trong tiểu thuyết xuyên qua [Săn bắt mỹ nam], oa oa oa, nói không phải nổ chứ ở cổ đại mỹ nam nhiều như mây a. Ngưu Nhu Miên đưa tay sờ sờ cái gối đầu, quả nhiên nó bị ẩm ướt một mảnh to, cô chẹp chẹp miệng quay đầu qua bên kia ngủ tiếp, ây da hình như miệng ai đó lại tiếp tục chảy nước miếng nữa rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên Ngưu Nhu Miên đi làm, cùng là lần đầu tiên Ngưu Nhu Miên mặc vào bộ đồ công sở, hôm nay là một ngày có ý nghĩa thời đại cô chính thức cáo biệt kiếp sống quần bò a.

Ngưu Nhu Miên là nữ thanh niên ái quốc hàng thật chất lượng cao, bởi vì tình cảm ái quốc cao thượng cực kỳ sâu đậm, cô kiên quyết duy trì hàng nội, ở nước ngoài không có tìm bạn trai gì hết, một lòng một dạ xài nam nhân hàng trong nước. Cho nên vừa mới tốt nghiệp liền dứt khoát bò lê lết về Tổ Quốc, quyết tâm dấn thân vào trong Bách Thảo Viên này đào rùa. Không phải rùa bình thường đâu nha, là kim quy tế đó {chàng rể vàng}. Mà cho dù không phải là rùa vàng, rùa bạc cũng thông qua tuốt. Ngưu Nhu Miên cho rằng đối với con gái mà nói, nếu ba ba tui là người nghèo, đây là mạng của tui. Nếu ông tui là người nghèo thì phải nói là ngu xuẩn của tui, nếu ông xã tui là người nghèo, đây là nói lúc ở trong trường tui không có được huấn luyện kỹ càng rồi.

Ngưu Nhu Miên đối với ngày đi làm đầu tiên tràn ngập chờ mong. Cái bức họa nhân sinh cuộn tròn sẽ mở ra a, sẽ trước mặt cô lóe sáng chớp tắt a. Ở phía trước là một loạt các soái ca hàng nội chất lượng cao nhìn cô mỉm cười. Nhưng không được hoàn mỹ là, công tác cô tìm được cũng không thật hài lòng cho mấy. Cô là đi du học thật đó, nhưng mà chỉ có học thôi, kinh nghiệm công tác vẫn còn là zero, hơn nữa lưu lượng nhân viên du học chảy trở về Tổ quốc dấu yêu cực kì lớn, thật tình là muốn tìm một công tác vừa lòng với mình so với tìm kim quy tế còn khó hơn. Hơn nữa nhân viên về nước phân thành nhiều loại như vầy nè:

Rùa biển: sinh viên du học về nước.

Tảo biển : sinh viên du học về nước tạm thời thất nghiệp.

Rong biển: sinh viên du học về nước không ngừng tìm công tác nhưng vẫn tìm không thấy chỗ nào thích hợp.

Cỏ biển: người từ nước ngoài trở về, học thuật- bằng cấp-hoàn cảnh không cao, khó có thể tìm được công tác tốt như nhân viên du học về nước.

Hải âu: trước mắt thường xuyên bay qua bay lại trong nước cùng hải ngoại, đa số là làm hoạt động thương mại.

Hải căn: một nhóm sinh viên xuất ngoại lâu rồi, sau nhiều năm ở nước ngoài làm việc chăm chỉ, sẳn sàng trở về với cội nguồn của mình.

Hải phái: là nhân viên do các tập đoàn đa quốc gia hoặc cơ cấu ở hải ngoại phái về nước, đảm nhiệm cơ cấu đại biểu hoặc tầng lớp quản lý cao cấp.

Bọt biển: đã muốn học thành tài hoặc đã sắp tốt nghiệp, tuy rằng rất muốn, cực kỳ muốn về nước phát triển nhưng đối với tình hình trong nước thì không hiểu biết gì hết, chỉ đành thả phao trôi lênh đênh trên đại dương thôi.

Sư tử biển: là nhân vật cấp đại sư của [rùa biển] {chỉ giới học thuật quyền uy.} [Sun: là thuộc dạng sư phụ rồi đó]

Hải sản: nhân viên du học về nước bị lừa gạt đi làm ở mấy công ty hạng bét.

Hải sâm: là đệ tử của [rùa biển], chỉ khác cái là không có kinh nghiệm công tác mà thôi.

Ngưu Nhu Miên kia tính tình lười biếng, ở Đức du học vài năm kỳ thật cũng không học được cái gì to tát cho mấy, điều cô học nhanh nhất chính là siêu cấp thèm mỹ nam nhỏ dãi. Quả thật nếu nói cô là lưu manh đệ nhị thì chả có ai xứng đáng làm đệ nhất hết mà! Bởi vì Ngưu Nhu Miên thuộc dạng hải sâm hải tảo cho nên mới đầu về nước làm rong biển nữa tháng, sau lại làm hải tảo một tháng, trước mắt là tính thoát khỏi cái tên hải sản này sau đó mục tiêu là bay lên làm hải âu.

Ngưu Nhu Miên thật thích sửa lại lời nhắn rồi cài vào điện thoại, tuy rằng cô mới đến nơi này, còn không có ai biết số điện thoại của cô nhưng cô vẫn đem nhạc chờ điện thoại nhắn lại trí lý một chút, A là công ty, B là soái ca. Bởi vì một trong hai lý do trên mà tôi không có ở nơi này. Cho nên, ngài có việc gấp thì mời để lại lời nhắn cho tôi. Nếu anh là con dế mèn [soái ca mặc âu phục], xin mời đổi quần áo khác rồi liên lạc cùng tôi sau. Nếu anh là nguyên soái [viên soái], mời anh giảm béo rồi liên hệ với tôi sau. Nếu anh là đại soái [soái ca cao lớn uy mãnh], đừng lo khi hẹn hò tôi không cao bằng anh, bởi vì tôi sẽ mang một đôi giày siêu cao gót, đảm bảo không làm anh thất vọng. Nếu anh là phó soái [soái ca có tiền], hào phóng thì mời nhắn lại, keo kiệt thì có thể miễn. Nếu anh là hương soái [soái ca hay chơi bời cùng phụ nữ], nếu anh cũng giống như Sở đại hiệp đa tình thì cũng có thể cúp điện thoại được rồi đó. Bởi vì hai đứa đa tình ở cùng một chỗ quả thật chính là tai họa của nhân loại. Cuối cùng nói một câu thôi, ghi âm tin nhắn của tôi chỉ có 3 phút, mà hiện tại tôi đã dùng 2 phút 45 giây rồi. Mời ngài trong 15 giây còn lại nhanh chóng đáp lời, quá hạn thì không ai nghe đâu. BYYYYYEEEEE~~~~

Ngưu Nhu Miên từ nhỏ đã thích ăn mì Dương Xuân. Sau khi ăn một chén mì Dương Xuân lập tức từ một con cá chết trợn trắng mắt biến lại thành vui vẻ, quả thật so với dùng thuốc kích thích còn tốt hơn. Hôm nay bắt đầu làm việc ngày đầu tiên, công tác mới còn chưa biết làm gì hết, vì bơm hơi cho chính mình, Ngưu Nhu Miên đau lòng quyết định một lần xông pha đến quán ăn cao cấp Duyên đối diện ăn một chén mì Dương Xuân. Cực kỳ đơn giản suy nghĩ như thế, Ngưu Nhu Miên thẳng tiến đến Duyên đối diện.

Dương Thuần Miễn sáng sớm nay tỉnh lại, mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng, tối qua anh mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ anh thấy mình ở cổ đại, không thể nào kiềm chế yêu thương một cô gái diện mạo vô cùng bình thường nhưng tính cách siêu cấp đa tình. Chắc là vì mấy ngày trước đây thanh mai trúc mã Du Tư Giáng cự tuyệt lời thổ lộ của anh, một lần nữa nhào vào lòng của một người đàn ông khác làm anh đau lòng chết được. Nhiều năm anh đã chôn sâu tình yêu với Tư Giáng rồi, cuối cùng nhân cơ hội cô ta chia tay với người khác để tỏ tìnhthế mà, lời thổ lộ của anh đã bị từ chối tàn nhẫn. Xem ra chen ngang thả câu cũng không phải dễ dàng như mọi người vẫn nói a ~_~

Xem anh nè, là một thanh niên đẹp trai, trong mắt phụ nữ khác anh quả thật là kim quy tế nha, làm thế nào mà trong mắt cô ngay cả phế liệu cũng không bằng, tự nguyện đem mình tặng cho nhà người ta, người ta cũng không muốn. [mì Dương Xuân nhà ta đang chịu kích thích, còn nghĩ mình thật là kim quy tế nữa chứ! ^^]

Dương Thuần Miễn, kim quy tế hàng thật chất lượng cao tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn mê người, đầu óc thông minh, cử chỉ tao nhã, nói năng thu hút, thân thể khỏe mạnh, nhiệt tình yêu thương tổ quốc. Nhưng bây giờ vì sao anh muốn tìm một cái cây một cọng dây thắt cổ lên tự tử đây? Con gái truy anh quả thật là nhiều như cá chạch bơi trên sông, tuy nói rằng cá chạch khó bắt nhưng cái này thì bỏ tay xuống dưới quơ lên cũng được một bầy nha, nhưng anh đến liếc mắt cũng không thèm nhìn một cái, mà con cá chạch anh thích thì sao, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.

Hôm nay công ty của Dương Thuần Miễn có vài nhân viên mới đến, thân là Đại Boss anh cũng nên lịch sự đến để hoan nghênh vài câu. Tinh thần Dương Thuần Miễn sáng nay có vẻ không tốt cho lắm, vì thế quyết định đến cái quán Duyên đối diện mới mở ăn mì thịt bò mà anh thích nhất, nạp điện cho mình sẵn tiện cải thiện tâm tình luôn. Mặc âu phục, mang cravat xong rồi, Dương Thuần Miễn ngồi vào xe Mercedes của mình chạy thẳng đến Duyên đối diện.

Ngưu Nhu Miên bước vào Duyên đối diện mới phát hiện quán này mặt bằng nhỏ nhưng bên trong rất náo nhiệt, người ta ăn điểm tâm ngồi đầy cả quán. Nhìn qua nhìn lại nhìn tới nhìn lui rốt cục cũng phát hiện được một cái bàn chưa có ai ngồi. Đang muốn đi qua thì thấy một con dế mèn đi trước cô, từng bước từng bước đi đến cái bàn kia ngồi xuống. Ngưu Nhu Miên vội vàng chạy vài bước đuổi qua theo, trước mặt con dế mèn cùng anh ta đồng thời ngồi xuống. Ngồi xuống xong thản nhiên cười, ai biết mí mắt con dế mèn khẽ nâng, lạnh lùng nói:Tiểu thư, tôi không thói quen cùng người khác ngồi chung một bàn.

Miệng Ngưu Nhu Miên đang tươi cười lập tức cứng đờ, trong đầu rủa thầm, TMD, nhìn anh mặc âu phục mang giày da thì ra là người đội lớp cẩu, làm sao mà một chút phong độ galang cũng không có! Ngay cả cái mặt cũng không có được chút độ ấm nữa, vầy hẳn là mặc tang phục mới đúng chứ mặc âu phục cái nỗi gì!

Ngưu Nhu Miên vài năm nay ở Đức, đã sớm quen với phong cách bất thành văn Lady first của châu Âu. Ra vào cửa đều có đàn ông vì phụ nữ mở cửa. Từng có một lần, Ngưu Nhu Miên đơn giản là chỉ đứng ở cửa đợi bạn, có một người đàn ông đứng ở rất xa đi lại vì cô mà mở cửa, Ngưu Nhu Miên cũng không có biện pháp cười cười đi vào. Đợi người đó đi rồi cô lại xoay người chạy về chỗ cũ. {^^}Từ sau khi hiểu được đàn ông châu Âu phong độ lại galang như thế, Ngưu Nhu Miên tích cực lợi dụng điểm này. Có lần chuyển nhà, cô đem đóng gói được hai cái thùng to khủng khiếp, mỗi thùng 50kg, lúc bạn tốt của cô đưa cô ra xe lửa, người đó hỏi, cậu còn phải đổi xe, một người làm sao mà khiêng được hai cái thùng này. Ngưu Nhu Miên nói các cậu yên tâm, tớ có biện pháp rồi. Mỗi khi Ngưu Nhu Miên đến lúc đổi xe sẽ kéo lấy một người đàn ông đem cái thùng của cô đến cửa xe lửa, lúc để vào xe lại tùytiện nắm lấy hai người đàn ông châu Âu khác giúp cô khiêng vào. Đáng thương trong đó có một chàng trai có vẻ gầy yếu, thiếu chút nữa bị cái thùng 50 kg của Ngưu Nhu Miên đè gẫy xương sống. {Sun: hết nói nổi Ngưu Nhu Miên..}

Tổng hợp từ những điểm trên, Ngưu Nhu Miên càng thêm coi trọng những người đàn ông galang, vậy mà con dế mèn này..hừ, nghe con dế mèn nói vậy, Ngưu Nhu Miên trả lời, Tiên sinh, ngài đã không có thói quen dùng chung bàn người khác thì tôi cũng không cản ngài đâu, ngài cứ tìm cái bàn khác là được rồi! Nói rồi ngồi rung đùi đắc ý nhìn xem thái độ của con dế mèn mặt lạnh này.

Soái ca này, không cần phải nói, chính là Dương Thuần Miễn! Dương Thuần Miễn vừa nghe trong lòng đã tức lắm rồi.

Vừa vặn lúc này nhân viên phục vụ đến đây, khuôn mặt tươi cười đón chào, giảng hòa, nói:Vị tiểu thư cùng tiên sinh này, nhà hàng chúng tôi vừa mới khai trương cho nên khách có vẻ nhiều. Hai vị mỗi người nhường một bước, chấp nhận tạm thời dùng chung một cái bàn đi. Vì bồi thường, chúng tôi sẽ đưa một bữa ăn sáng đặc sắc cho hai người.

Ngưu Nhu Miên nghe vậy mặt mày lập tức hớn hở, nhìn người bán hàng, nói:Tốt! Xem các người phục vụ tốt như vậy, tôi miễn cưỡng dùng chung một cái bàn với người này cũng được. Nói xong, lại liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái.

Dương Thuần Miễn cũng không hứng thú so đo cùng cô gái trước mắt này làm gì, im lặng không nhiều lời nữa.

[ Nhân viên phục vụ: Nhà hàng chúng tôi vốn dĩ cũng sẽ đưa bữa ăn sáng đặc sắc ra mà, mặc kệ các ngươi dùng chung hay không dùng chung một cái bàn.]

Người bán hàng lấy sổ tay ra, chuẩn bị ghi lại món ăn.Hai vị dùng gì?

Tôi gọi mì thịt bò [ mì Dương Xuân].

Hai người trăm miệng một lời nói ra, sau ngẩn người, nhìn đối phương bằng con mắt khác thường. {Sun: ố hố hố hố ^^}

[Dương Thuần Miễn: Cái con nhỏ vừa thô lỗ vừa vô lễ này lại thích ăn mì Dương Xuân, thật là vũ nhục mì Dương Xuân. Còn gọi tên của mình, buồn bực chết người!]

[Ngưu Nhu Miên: Cái thằng cha mặt lạnh không có tí ti phong độ galang này lại thích ăn miến thịt bò, thật sự là phá hư miến thịt bò. Dám bảo tên tôi, tôi bóp chết anh bây giờ!]

Một hồi, mì cũng đến rồi, cũng có vài món ăn đặc sắc thật và một đĩa gia vị. Hai người đều yên lặng ăn mì của mình, Ngưu Nhu Miên thấy đồ ăn sáng thật ngon ăn rất nhiều, mà Dương Thuần Miễn một ngụm cũng chưa động tới.

Thấy trên bàn có một đĩa để gia vị, Ngưu Nhu Miên thầm nghĩ, vài năm không về nước, hiện tại trong nước đến ăn mì cũng phải chú ý đến thế, cho nguyên một loạt gia vị này, không biết cuối cùng tính tiền bát mì này là bao nhiêu đây? Chắc cũng không rẻ đâu, thôi cố gắng ăn hết vậy, coi như bù lỗ, nghĩ thế Ngưu Nhu Miên cầm lấy từng tất cả gia vị thêm vào bát của mì nhấm nháp, độc nhất cô không nếm thử là cái bột tiêu làm cô mẫn cảm.

Dương Thuần Miễn xem ở trong mắt, trong lòng lại khinh thường xuy một tiếng. Đồ gia vị bị Ngưu Nhu Miên chạm qua, vốn là anh không muốn dùng, nhưng thấy cô ta không có dùng tới hũ bột tiêu yêu quý của mình, trong lòng thầm hô may mắn, vì thế liền tao nhã cầm lại đây. Bên này Ngưu Nhu Miên đang cúi đầu ăn mãnh liệt lắm, lúc ngẩng đầu lên vừa thấy Dương Thuần Miễn đang rắc bột tiêu lên bát của anh ta, há mồm ngăn lại: Đừng rắc nữa, tôi bị dị ứng!

Dương Thuần Miễn căn bản là không để ý tới, tiếp tục rắc tiêu vào bát mình. Ngưu Nhu Miên cũng nóng nảy, ra chiêu cửu âm bạch cốt trảo giành lấy cái hũ bột tiêu trong tay Dương Thuần Miễn. Hai người tôi giật qua anh giật lại, bột tiêu rớt ra trong không trung rất nhiều, lúc này Ngưu Nhu Miên rốt cuộc nhịn không được, từ từ nhắm hai mắt, mạnh mẽ hắt xì hai cái rõ to. Lúc mở mắt ra, hết cả hồn nhìn Dương Thuần Miễn, âu phục trên người anh ta toàn dính mì trong miệng cô.cùng với nước miếng của cô ~_~

Ngưu Nhu Miên xấu hổ cười hì hì, với tay giành cái khăn tay trên bàn trước. Dương Thuần Miễn nghĩ Ngưu Nhu Miên là muốn đưa cho mình, vì thế vươn tay ra tiếp. Ai ngờ Ngưu Nhu Miên liếc cũng không thèm liếc một cái, mặc cho tay anh cứng đơ trong không trung, vô cùng tự nhiên chà chà lau lau cái mũi mình, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm :Đã nói cho anh tôi dị ứng rồi, anh không nghe, cái vụ này cũng không nên trách tôi a! Trong nháy mắt, cái khăn tay đã bị Ngưu Nhu Miên lau nhăn nhúm bẩn thỉu tùm lum, ngẩng đầu nhìn lên mới thấy Dương Thuần Miễn một thân chật vật giống như trúng mìn. Thấy anh ta trừng mắt nhìn mình, Ngưu Nhu Miên cũng có chút chột dạ. Dương Thuần Miễn căm hận lấy khăn tay mình ra chà chà chà, lau lau lau rồi vứt khăn tay lên bàn, gọi phục vụ sinh tính tiền. Phục vụ sinh nói hai người tổng cộng là 24 đô la. Dương Thuần Miễn không nói hai lời, ném năm mươi đô la, đứng lên bước ra khỏi nhà ăn. Ngưu Nhu Miên nhìn người bán hàng cười cười nói:Chúng tôi đi cùng nhau ! Nói xong, theo sát phía sau Dương Thuần Miễn. {Sun: chiu nay` hay ny`lây sổ ra chép vao` lam` kinh nghiệm, đi ăn khỏi tôn tiên` ^^}

Ra nhà ăn, Ngưu Nhu Miên đi mau vài bước vọt lên trước Dương Thuần Miễn, lấy khăn tay mình ra, có chút áy náy nói: Nếu không anh dùng khăn tay của tôi đi, tôi mua khăn khác! Dương Thuần Miễn oán hận trừng mắt nhìn Ngưu Nhu Miên một cái, tức giận đi qua cô đi về xe mình. Nếu ánh mắt có lực sát thương khẳng định Ngưu Nhu Miên đã sớm vạn tiễn xuyên tâm, nằm bẹp dưới đất không thể nhúc nhích rồi.

Ngưu Nhu Miên nhìn thái độ đáng ghét của anh ta mà căm tức vô cùng, cô đưa khăn tay cho anh ta là hảo tâm thật mà, đã vậy không cám ơn thì thôi. Tính xấu nổi lên, cô nghịch ngợm lấy khăn tay xếp chéo lại thành hình tam giác rồi buộc ngoài miệng, sau đó nói: Tôi bị SARS nha, đồng chí, anh cũng nên cẩn thận coi chừng bị nhiễm SARS ah! Chúng ta đều là chiến sĩ dũng cảm chiến đấu bệnh SARS ah! Nói xong, cung chân ngửa đầu khúc cánh tay tạo hình công nông binh. Dương Thuần Miễn mở cửa xe, thấy Ngưu Nhu Miên làm vậy căm tức cúi đầu nhìn xuống cái cravat của mình, rất nhanh ngồi vào trong xe, lái đi như bay.

Ngưu Nhu Miên nhìn về bóng dáng của cái xe Mercedes vừa chạy đi, hừ một tiếng, chua nói: Ở Đức ngay cả xe rác cũng Mercedes-Benz, anh kiêu cái gì mà kiêu! Xe của anh thì cũng là xe rác thôi! Nhớ ngày đó khi tôi còn ở Đức, mỗi lần ra vào đều có xe Mercedes-Benz cửa mở đón tôi vào, trong xe còn có thể lộn nhào nữa kia, cái xe bé tí của anh làm được không? Nói xong, Ngưu Nhu Miên đi về phía ga tàu điện ngầm.

Ngưu Nhu Miên nói không sai, lúc trước cô ở bên Đức là ngồi xe như vậy đi học thật, bất quá-cái xe đó là xe bus Mercedes-Benz! Sinh viên có thẻ thì đi miễn phí =_=

Miến thịt bò cùng mì Dương Xuân lần đầu tiên gặp nhau, hai bên tan rã trong không vui, trong lòng đối với đối phương cực độ chán ghét.

Dương Thuần Miễn cảm thấy cả người toàn là chấy rận, ngứa ngáy chịu không nổi, vội vàng lái xe về nhà cẩn thận tắm sạch một lần, mà tắm cũng cố gắng lắm ah, tư thế kia quả thật chỉ hận là không thể lột một tầng da mà vứt đi thôi. Sau đó gọi điện thoại cho người làm nấu nước tiêu độc, mà cái bộ âu phục cùng cái cravat mắc tiền kia cũng kính dâng cho thùng rác. Vẫn còn cảm thấy lo lắng, vì thế chạy thẳng đến bệnh viện tìm chú của mình làm kiểm tra. Trên đường đến công ty gọi điện thoại nói là việc đón tiếp nhân viên mới giao cho Lưu phó tổng làm đi, anh đến muộn.

Ngưu Nhu Miên đứng trước tòa cao ốc mấy chục tầng, ngửa đầu nhìn lên, nghĩ rằng, đây là nơi mà về sau cô sẽ phấn đấu, trong lòng lập tức dấy lên ý chí chiến đấu, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vượt qua cánh cửa tự động thẳng đến thang máy công ty.

Phó tổng công ty nói vài câu đơn giản liền bắt đầu làm việc. Chuyên ngành trước kia của Ngưu Nhu Miên là thiết kế máy laser, sau lại thấy học hành phức tạp cộng với tính lười biếng, không muốn làm việc như một kỹ sư, về đây làm ứng cử viên trong bộ phận kinh doanh bán hàng laser. Không biết vì sao người trong công ty này có vẻ bài xích du học sinh. Phó tổng nói vài câu rồi đi, còn lại bà mặt lạnh Trương tỷ đứng đây. Lần đầu tiên cô đi làm, không khỏi có chút lúng túng vụng về, cái bà mặt lạnh Trương tỷ nói là hướng dẫn công tác cho cô, làm cho cô học tập vài thứ, thực tế là toàn kêu cô chạy vặt không thôi. Một chút thì kêu cô đi phân tài liệu, lát sau lại kêu cô đi gửi email, bây giờ thì kêu cô chạy xuống bãi gửi xe ở tầng dưới lấy tài liệu trong xe mang lên cho cô ta. Ngưu Nhu Miên đau đầu chen vào thang máy. Trong nước không giống như Châu Âu, chỗ không tốt nhất chính là người đông quá, ở Đức có khi chạy xe trên đường, quay đầu nhìn lại cũng không gặp một bóng người. Thang máy tới lầu một, đi xuống một ít người, vừa thoải mái khoan khoái được một chút thì lập tức một đám người nhào vô. Ngưu Nhu Miên cúi đầu đứng ở góc thang máy ngẩn người.

Dương Thuần Miễn xui xẻo đi ăn sáng gặp trúng một con nhỏ thần kinh, vì vậy thời gian buổi sáng liền vô duyên vô cớ bị lãng phí. Buổi chiều rốt cuộc cũng đến được công ty. Đem xe dừng ở tầng gửi xe rồi đi vào thang máy.

Đến tầng gửi xe rồi, thấy có người đi ra Ngưu Nhu Miên mới ý thức được mình cũng phải đi ra, gấp gáp chạy vọt ra ngoài không ngờ đụng trúng một người làm rớt tài liệu của người đó, cô hoảng hồn cùng đối phương đồng thời ngồi xổm xuống nhặt lên, miệng giải thích: Thật xin lỗi, tôi chỉ Ngưu Nhu Miên đang nói đột nhiên ngừng lại, cùng đối phương hai mặt nhìn nhau, thì ra người nọ đúng là Dương Thuần Miễn!

Dương Thuần Miễn gặp là Ngưu Nhu Miên, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sợ hãi lập tức vứt đi cái cặp tài liệu mà mình vừa nhặt lên. Ngưu Nhu Miên trong lòng vốn đã khó chịu, thấy anh ta ném cái cặp tài liệu đi lại càng ghét thêm, xấu xí xoay người làm một cái mặt quỷ trêu tức anh ta rồi hiên ngang bước ra khỏi thang máy.

Ngưu Nhu Miên đi ra thang máy thật lâu rồi, Dương Thuần Miễn vẫn còn là bộ dáng ngừng thở bất động, nữa ngày sau mới phản ứng lại, hành động đầu tiên là lập tức lấy khăn tay che miệng che mũi, đứng lên. Trong lòng đang nghi ngờ mình sáng nay ra đừơng sao lại không xem lịch, gặp trúng con nhỏ thần kinh như vầy, khủng khiếp hơn là cô ta còn làm chung một tòa cao ốc với mình! Đợi cho thang máy tới công ty, anh xem cái cặp công văn lúc nãy như trái banh, dùng chân đá nó về phòng mình chứ không dám cầm lên. Sau đó kêu thư ký giúp anh lấy tài liệu trong đó ra rồi lập tức đem cái cặp công văn đó thiêu hủy, hạ lệnh xong vụt một đường vào thẳng toilet, kỳ kỳ chà chà trong đó thật lâu cũng không đi ra. Nhân viên công ty kinh ngạc nhìn thái độ khác thường của Đại Boss nhà mình.

Hai tay kính dâng tài liệu cho Trương tỷ xong, Trương tỷ lại kêu cô ôm một đống tài liệu đến phòng photocopy. Ngưu Nhu Miên uể oải bò vào phòng photocopy, nhìn xấp tư liệu núi cao núi thấp, thở dài một hơihaizz. Xem ra lần này ngộ sẽ ngâm mình ở nơi này đây. Trong lòng buồn chán cực độ, không thể không tự hỏi, chả lẽ mình nhận sai lời làm ứng cử viên osin Philippines ở đây sao?

Công tác tẻ nhạt nhàm chán làm tinh thần Ngưu Nhu Miên tụt dốc thảm hại, hơn một giờ rồi cô vẫn cùng với cái máy photo lập lại có mỗi cái động tác. Đỉnh cao của sự nhiệt tình tham gia công việc mới đã sớm bay lên chín tầng mây. Mắt thấy tư liệu đã photo xong rồi, tâm trạng cũng tốt dần lên, tính tinh nghịch nổi lên, cô bắt ghế, xốc váy lên, đặt mông ngồi trên máy photo, nở một nụ cười tinh quái, bấm vào phím copy. Ai ngờ một giờ trước phòng photo này một bóng ma cũng không thấy, lúc này cửa lại đột nhiên mở ra. Ngưu Nhu Miên thấy vừa vào là một con dế mèn, tập trung nhìn vào, người này đúng là Dương Thuần Miễn!

Dương Thuần Miễn mở to hai mắt, chăm chú nhìn cái máy photo từ từ in ra một bản sao cái quần lót, trước mặt một màu đen thui.

=_=||| con nhỏ điên khùng này thật sự là nhân viên công ty mình?

Ngưu Nhu Miên từ trên máy photo bối rối đứng dậy, ai ngờ đạp hụt ghế, kết quả té một cái thật mạnh trên mặt thủy tinh của máy photo, sau đó lại theo đà ngã nhào xuống đất. Lúc mông chạm đất, váy còn chưa kịp buông xuống, thế là cái quần lót chấm bi màu đỏ nhỏ nhỏ xinh xinh hiển lộ trước mặt Dương Thuần Miễn không sót chút nào.

Dương Thuần Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên xấu hổ như vậy, lập tức lấy ra một cái khăn tay che miệng mình, nhưng còn không quên chế giễu: Quần lót chấm bi màu đỏ, thật ngây thơ!

Ngưu Nhu Miên xoa xoa cái mông của mình nổi giận đùng đùng đứng lên, trong lòng oán hận nghĩ thầm, con dế mèn này đời trước có thùoán với cô hay sao? Sớm không đến muộn không đến, cố tình lúc này đến! Vì thế đem toàn bộ oán hận từ sáng tới giờ trút hết lên người Dương Thuần Miễn, Anh lớn như vậy mà không có ai dạy anh muốn vào phòng phải gõ cửa sao? Nhìn thấy Dương Thuần Miễn cầm văn kiện trên tay đang muốn mở miệng, Ngưu Nhu Miên khí thế bừng bừng tiếp tục nói: Nếu không thể dùng tay gõ cửa, anh không biết dùng đầu đập vào sao? Hồi tiểu học học đá banh không có người dạy anh đánh đầu sao? [Con gái à, người ta đá banh mà đánh đầu là bất đắc dĩ thôi ~_~], hơn nữa, đây là nhà các anh hả, anh muốnvào thì vào sao?

Dương Thuần Miễn càng nghe mặt càng đen, cuối cùng nặng nề nói:Đây là công ty của tôi.

Sự thật đã chứng minh, đàn ông và phụ nữ cãi nhau, đó là sự khác nhau của súng trường cùng súng máy. Súng máy bắn liên tục khí thế lắm, kết quả không trúng, súng trường vừa bắn một phát liền trúng ngay tử huyệt.

Ngưu Nhu Miên vừa nghe, sắc mặt lập tức biến đổi. Lúc này, chợt nghe máy copy răng rắc một tiếng, dường như có tiếng gì vỡ vụn thì phải, hai người đều quay đầu nhìn vào cái máy copy, miếng kính mà Ngưu Nhu Miên té lên lúc nãy giờ đây vết rạn càng lúc càng lớn, cuối cùng trước mặt hai người crack crack hai tiếng, anh dũng hy sinh!

Kết quả đã được dự đoán, ngày đầu tiên Ngưu Nhu Miên bắt đầu làm việc thật ra là làm con mực hải sản chứ hải âu gì đâu. Ngưu Nhu Miên trong lòng bất bình nghĩ, nơi này không chứa thì có nơi khác chứa mình, có sao đâu, không được nữa thì về nhà chăn bò cũng tốt! Hừ, tìm công tác cũng không khác với tìm bạn trai là mấy, căm ghét trước rồi chia tay là lựa chọn khôn ngoan không thể hợp lý hơn! Hơn nữa cái tên Dương Thuần Miễn đáng ghét này loại đồng âm với mì Dương Xuân âu yếm của cô, thật làm cho cô bất bình mà.

Ngưu Nhu Miên đứng trongthang máy rời khỏi công ty, đột nhiên phát hiện cái chìa khóa mà cô làm mặt dây chuyền mất rồi, trên cái khóa đó có một cây kiếm nhỏ tinh xảo mà cô mang về từ châu Âu. Cô hoảng hồn chạy về công ty tìm kiếm, nhưng tìm từ phòng làm việc đến phòng photo cũng không thấy, những nơi nào đi qua tìm cũng không thấy. Cuối cùng nghĩ lại có thể là ở tầng gửi xe, nghĩ thế liền leo lên thang máy xuống tầng gửi xe tìm kiếm.

Dương Thuần Miễn cảm thấy hôm nay là một ngày cực kỳ tồi tệ, đầu tiên là đụng trúng con nhỏ thần kinh kia ở thang máy, hại anh rửa tay muốn tróc cả da. Còn ném một bộ âu phục quý báu, sau là phá hỏng một cái túi công văn hàng hiệu, hiện tại lại phá mất một cái máy photocopy của công ty, xem ra phải sàng lọc lại những nhân viên mới vào này một lần nữa thôi. Trong lòng cảm khái, nếu ai cũng ngu ngốc giống như con nhỏ kia thì công ty mình quả thật là cái sở phế liệu. Hey~~ hơn nữa tên của con yêu nữ này lại đồng âm với mì thịt bò mà anh yêu nhất, thật sự là làm mất khẩu vị mà, nghĩ đến đây, tâm trạng công tác cũng xẹp lép như quả bóng xì hơi, về nhà ngủ một giấc thôi.

Ngưu Nhu Miên rốt cuộc cũng tìm được cái khóa của mình, thì ra nó bị rơi kế bên xe của bà Trương mặt lạnh, tâm tình vui vẻ phe phẩy cái chìa khóa, ai ngờ hưng phấn quá độ, cái chìa khóa xoay vòng quanh vài vòng rồi đột nhiên rời tay, xoẹt một đường rồi an vị nằm trên một cái xe Mercedes màu bạc kế bên xe của Trương tỷ {Sun: đố các nàng là xe của ai ah >____< quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, sẽ bị quả báo đó! Ngưu Nhu Miên oán hận rời khỏi công ty. Ông chờ đi, chờ lão nương tôi ngóc đầu trở lại thâu hết công ty của ông. Hắc hắc hắc ~ ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng! Dù sao cũng không cần nộp thuế thu nhập!

=_=

Một tuần sau, Ngưu Nhu Miên lại đến cao ốc này một lần nữa, ấy vậy mà cô trởthành người hơi hơi nổi tiếng rồi, trong cao ốc có một ít người biết cô, thật chất vì lịch sử bị đuổi việc quang vinh của cô. Không chấp là việc lặt vặt hay làm osin gì hết, đánh chết cô cũng phải làm việc trong tòa cao ốc này nhưng mà công tác càng tìm càng kém, đến chân làm tạp vụ cũng khó tìm đến vậy. Nhưng Ngưu Nhu Miên nhà ta so với con gián còn muốn kiên cường hơn. Ngưu Nhu Miên từng nói: Hương vị mì Dương Xuân có một sức mạnh huyền bí, làm cho tôi không thể cưỡng lại được. Chỉ cần đánh hơi thấy nói, cho dù đang nằm trong mộ tôi cũng sẽ ngồi dậy tìm nó. Đáng thương, những từ ngữ kinh điển trong [ Thư gởi người phụ nữ vô danh] lại bị Ngưu Nhu Miên nhà ta thay đổi hoàn toàn và công nhận như một tín ngưỡng của cuộc sống.

Ngưu Nhu Miên đi vào thang máy, Dương Thuần Miễn từ thang máy đi ra. Ngưu Nhu Miên lúc nào uể oải cũng được, nhưng tuyệt đối đứng trước Dương Thuần Miễn là không được mất tinh thần. Đợi Dương Thuần Miễn đi qua, Ngưu Nhu Miên ngửa đầu, bấm nút đóng thang máy. Sau khi thang máy đóng cửa, Dương Thuần Miễn có chút đăm chiêu quay đầu nhìn lại thang máy đang muốn khởi động.

Trong thang máy, một thanh niên cười hỏi Ngưu Nhu Miên:Ngưu tỷ, lần này bắt đầu làm việc lại tính làm mấy ngày ah? Vấn đề này chỗ đau của Ngưu Nhu Miên, nhưng Ngưu Nhu Miên giả bộ không thèm quan tâm, nói giỡn:Trước mắt mục tiêu của tôi là hai ngày! Hành vi của cá nhân không ai đoán được, cuộc sống khôn lường ah ! Thanh niên gật gật đầu, nở một nụ cười thân thiện nói:Đúng vậy, tỷ không phải bò A, cũng không phải gia súc C! Mặc dù Ngưu Nhu Miên không biết anh ta là ai, nhưng nghĩ nhất định là đồng sự trước kia ở công ty mà cô chưa kịp làm quen đây mà, thật sự là khó chịu, nhưng may mắn là bây giờ không làm chung công ty! Nếu có đồng nghiệp như vậy, cho dù Đại boss không bỏ mình, mình cũng tự động từ chức![ Con gái à, con bỏ được không?!]

Ngày hôm sau Ngưu Nhu Miên làm việc bình thường, nhưng là ngày hôm sau nữa, trong giờ nghỉ trưa Ngưu Nhu Miên lên mạng sửa chữa tiểu thuyết xuyên qua [ Săn bắn mĩ nam ] của cô, bình thường giờ này ai cũng đi ăn cơm hết rồi,ai ngờ ông chủ còn ở đây chưa đi, kết quả bị ông chủ bắt được hành động phản cách mạng. Ông chủ lớn tiếng hỏi:Cô đang làm gì?

Tôi đang tìm một cái gì đó.

Tìm kiếm cái gì?! Ông chủ đề cao giọng điệu.

Tìm kiếm..cái cớ.

Ngưu Nhu Miên quét mắt qua một vài đồng nghiệp đang chế giễu cô, trong lòng chợt lạnh. Đến giờ làm việc cũng không có ai nhắc cô một tiếng, phỏng chừng ông chủ là cố ý đưa người tới ah, chẳng lẽ bọn họ rất muốn nhìn thấy mình bị sa thải sao? Thành phố hiện đại này bây giờ nhiều người bỏ đá xuống giếng, thấy người ta đau khổ thì cũng thờ ơ lạnh nhạt, rốt cuộc là xã hội phát triển hay nhân loại thoái hóa?

Cô không biết quy định công ty khi làm việc không được lên mạng sao, nếu không bị sa thải! Ông chủ xem ra tâm ý đã quyết, không hề chừa lại đường sống. Ngưu Nhu Miên bị đuổi việc là kết cục đã định, đơn giản đứng lên và lớn tiếng nói:Ông có nhìn thấy tôi làm việc không? Nói xong, thu thập tài liệu của mình rời khỏi công ty. Những người bên cạnh nhìn thấy cô cô rời khỏi thì thầm nói nhỏ vui sướng khi người gặp họa, Ngưu Nhu Miên trong lòng ghê tởm. Rốt cuộc là cái xã hội biến thái gì thế này, thật sự là không bằng tiểu thuyết trên mạng.

Giáo sư khua môi múa mép kiếm tiền, càng ngày càng giống doanh nhân;

Doanh nhân xuất hiện trên diễn đàn viết sách, càng ngày càng giống giáo sư.

Bác sĩ thấy chết mà không cứu, không quan tâm đến đời sống con người, càng ngày càng giống sát thủ;

Sát thủ xuất thủ nhanh nhẹn, không bao giờ chừa cho ai đường sống, càng ngày càng giống bác sĩ.

Ngôi sao giả bộ tao nhã, cho tiền càng nhiều, càng ngày càng giống kỹ nữ;

Kỹ nữ đáng yêu động lòng người, giá cả rõ ràng, càng ngày càng giống ngôi sao.

Cảnh sát hoành hành ngang ngược, bắt nạt kẻ yếu, càng ngày càng giống du côn;

Du côn oai vệ một phương, dám làm dám chịu, càng ngày càng giống cảnh sát.

Lời đồn đãi có căn có cư, cơ bản là sự thật, càng ngày càng giống tin tức,

Tin tức tùy ý phóng đại, càng ngày càng giống lời đồn đãi.

Trong thang máy Ngưu Nhu Miên một lần nữa gặp phải Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn trêu tức nói:Nữ nhân ngốc, lại bị đuổi việc ? Ngưu Nhu Miên trừng mắt một cái, không phục nói:No one is a fool always, every one sometimes.[ Không ai là kẻ ngốc mãi mãi, đôi khi thôi.] Thấy Dương Thuần Miễn không phản ứng, bổ sung thêm một câu:Nghe hiểu được tiếng Anh sao? Nam nhân ngốc! Dương Thuần Miễn từ nhỏ tiếng Anh đã kém, tự nhiên lúc này đuôi mèo bị lòi ra, anh cũng chịu thua kém, trả lời:Tôi là người, đương nhiên nghe không hiểu tiếng chim! Ngưu Nhu Miên làm động tác nôn ọe, sau đó rạng ngời ra khỏi thang máy.

Công việc kế tiếp, lại bởi vì trong giờ làm thêm Ngưu Nhu Miên nói ẩu nói tả với đồng nghiệp, bị đồng nghiệp mách với ông chủ mà bị đuổi việc.

Ông chủ thông minh + nhân viên thông minh = lợi nhuận.

Ông chủ thông minh + nhân viên ngu ngốc = lương thấp.

Ông chủ ngu ngốc + nhân viên thông minh = lên chức.

Ông chủ ngu ngốc + nhân viên ngu ngốc = làm thêm giờ.

Làm thêm giờ còn phải trung thực điểm danh nữa, hey ~ thật sự là học không nổi ah!

Sau nhiều lần chìm nổi, Ngưu Nhu Miên lo lắng tìm việc làm báo hại mái tóc gần như trắng ra, mắt thấy sẽ từ rong biển biến thành tảo bẹ, lúc này lại trúng tuyển một công việc khác.

Khi Ngưu Nhu Miên lại một lần nữa bước vào tòa cao ốc kia, cô đã là người nổi tiếng, nơi đi qua nào cũng khiến cho mọi người lé mắt. Ngưu Nhu Miên âm thầm hạ quyết tâm lần này nhất định phải giữ vững công việc này. Lần này ông chủ là một người đàn ông trung niên hào phóng, Ngưu Nhu Miên cảm thấy ông ta tìm mọi cách chiếu cố cô, cô từ đáy lòng cảm tạ ông ta vô cùng. Bởi vì áp lực tâm lý quá lớn, lúc ông chủ đưa cho cô một khuôn bông thủy tinh gửi cho khách hàng, Ngưu Nhu Miên tiếp nhận khuôn bông mà tay run run, cuối cùng vẫn là làm rơi nó, bối rối nhặt thủy tinh lên, thế nhưng còn bị đâm vào tay. Ông chủ tuy rằng sắc mặt ngưng trọng, nhưng không trách cứ Ngưu Nhu Miên một câu. Nghĩ đến ông chủ chiếu cố cô, trong lòng Ngưu Nhu Miên cảm thấy phụ lòng ông chủ, vì thế chủ động đưa ra chào từ biệt. Ngưu Nhu Miên cảm thấy ở bị xa thải so với tự mình đưa ra chào từ biệt, vế sau có vẻ oai hơn, sẽ không tạo thành tâm lý bóng ma trong lần tìm việc sau. Bất quá nói trở về, nếu Ngưu Nhu Miên có thể có bóng ma, bóng ma kia đã sớm giơ hai tay đầu hàng cô từ lâu rồi!

Ngưu Nhu Miên ngồi ở Duyên đối diện kêu ba bát mì Dương Xuân lớn, phóng túng ăn, xem cái băng gạc quấn quanh bàn tay mình, nước mắt không khỏi rớt ra, giọt lớn giọt nhỏ rơi vào trong bát. Lúc này làm cho Ngưu Nhu Miên không khỏi không nhớ lại chuyện của cô khi còn thơ ấu. Tiểu học cô là người nói đớt, một lần bị cô kêu lên đọc bài, có câu là Các học sinh ở sân thể dục tập thể thao. Ngưu Nhu Miên ngay đọc tam lần, chữ C cùng CH đọc không đúng, cuối cùng giáo viên cho cô ngồi xuống để học sinh khác đọc, cô không chịu ngồi, đọc lại nhiều lần, đọc khoảng 10 lần hoặc hơn cũng đọc không đúng, đó là lần đầu tiên cô khóc cho chính mình. Sau đó, mỗi ngày cô ngồi đối diện với bức tường nhà mình để thực hành nói, cuối cùng trung học đã trở thành một người tranh luận tốt nhất. Còn có lúc cô đá cầu, mỗi lần đá cũng không thể nhiều hơn 2 cái, bị những học sinh khác cười nhạo, vì thế mỗi ngày tan học cô ở trước cửa nhà mình tập đá cầu, mãi cho đến lúc luyện có thể một hơi đá liên tục 376 cái, lúc sự cười nhạo của bạn cùng lớp, cô đăng kí thi đá cầu, sau lại đại diện cho trường học tham gia cuộc thi đá cầu với trường khác. Ngưu Nhu Miên bình sinh không chịu nổi người khác xem thường cô, cô là tuyệt đối sẽ không bị cười nhạo đả đảo, là cô gái quật cường không dễ dàng nhận thua! Chúa từng nói, cuộc sống cũng giống như một quả hành tây: Bạn có thể lột nó đi một lớp, và đôi khi bạn khóc. Chỉ cần người ta không đầu hàng thì sẽ không bị đánh bại. Ngưu Nhu Miên nghĩ đến đây, lau nước mắt nước mũi, tiếp tục ăn bát mì Dương Xuân trước mắt.

Một màn này vừa vặn bị Dương Thuần Miễn bước vào Duyên đối diện thu hết vào đáy mắt. Anh lặng lẽ xoay người ra khỏi Duyên đối diện, trong lòng có một loại cảm xúc không hiểu xuất hiện, làm cho tinh thần anh bồn chồn không yên.

Ngưu Nhu Miên nhanh chóng ăn hết ba bát mì Dương Xuân lớn, tâm trạng cũng tốt dần lên, nhưng muốn có một công việc trong cái tòa cao ốc kia xem ra cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa bây giờ bạn tay bị thương, vì thế quyết định ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, điều chỉnh cảm xúc, viết tiếp cuốn tiểu thuyết trên web, ngược đãi nam chính trong tiểu thuyết để phát tiết một chút. Ngưu Nhu Miên tự động viên mình, Thượng Đế đóng cửa sổ này là để mở cho bạn một cửa sổ khác. Nói không chừng, tiểu thuyết còn có thể xuất bản.[ Tác giả: Đáng thương Ngưu Nhu Miên, tôi đã quên thông báo cho bạn rồi, gần đây thiên đường mưa lớn liên tục ~ mấy ngày gần đây Thượng Đế sẽ không mở cửa sổ ~ ~]

Mà Dương Thuần Miễn vài ngày nay, mỗi lần đi qua cửa thang máy lại có loại cảm giác mất mát không thể hiểu. Mà đi Duyên đối diện cũng không gặp được con nhỏ thần kinh làm cho anh ngứa răng ngứa môi.

Mối quan hệ tế nhị của hai người mì thịt bò cùng mì Dương Xuân giống như bột tiêu. Thiếu bột tiêu, món ăn trong cuộc sống này bỗng thiếu một loại hương vị, nhưng là nếu bạn vô tình ăn trúng bột tiêu, sẽ muốn nhanh chóng phun nó ra, nếu không bạn sẽ cảm thấy miệng cay cay, có một chút khó chịu.

1 thành viên đã gởi lời cảm ơn ngocquynh520 về bài viết trên: Dana Nguyen

Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm


Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 240 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Số 15 vừa đặt giá 578 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Số 15 vừa đặt giá 687 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Số 15 vừa đặt giá 708 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Số 15 vừa đặt giá 747 điểm để mua
Shop - Đấu giá: đêmcôđơn vừa đặt giá 210 điểm để mua
Shop - Đấu giá: đêmcôđơn vừa đặt giá 210 điểm để mua
Shop - Đấu giá: đêmcôđơn vừa đặt giá 220 điểm để mua
Shop - Đấu giá: đêmcôđơn vừa đặt giá 220 điểm để mua
Shop - Đấu giá: đêmcôđơn vừa đặt giá 210 điểm để mua
Shop - Đấu giá: đêmcôđơn vừa đặt giá 300 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Askim vừa đặt giá 312 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Windyphan vừa đặt giá 201 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 245 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Hồng_Nhung vừa đặt giá 201 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Hồng_Nhung vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 381 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Puck vừa đặt giá 242 điểm để mua

Video liên quan

Chủ Đề