Cảm xúc ngày đầu tiên đi học lớp 3

Prev Article Next Article

Em tôi đã ba năm học dưới mái trường cấp I thân yêu với biết bao kỉ niệm khó quên. Nhưng có lẽ ngày đầu tiên theo mẹ đến ngôi trường này, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ mãi. Ngày đó, mùa thu của ba năm ấy, một khoảnh khắc xúc động lạ thường.

Hôm đó, mẹ tôi dậy rất sớm, tôi cũng dậy từ rất sớm. Đêm qua tôi không ngủ được, nhưng dù sao thì tôi cũng ngủ rất ngon. Tôi là một đứa trẻ, vì vậy tôi không quan tâm quá nhiều đến ngày đầu tiên đi học. Nhưng cảm giác đi cạnh mẹ trên con đường làng đến trường, cảm giác buồn nôn lạ thường.

Tôi vẫn nhớ chính xác cảm giác lúc đó của một đứa trẻ 6 tuổi, xấu hổ trốn sau lưng mẹ nhìn người lạ. Mẹ mỉm cười nhìn tôi và nói: “Con cố gắng lên nhé con trai, đây là môi trường học tập của con”. Mẹ buông tay, tôi bước qua cánh cổng kia, nước mắt chực trào vì cảm thấy lạc lõng. Đây không phải là lần đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này nhưng là lần đầu tiên tôi đến đây với tư cách là một học sinh mới.

Hôm đó, tôi đi dự lễ khai giảng, nhưng tôi vẫn mang theo một cái túi lớn. Trong cặp chỉ có bi và nhẫn nên em không dám mở ra cho anh xem. Tôi ngồi cạnh một người bạn, cô ấy rất dễ thương, sau này trở thành bạn thân của tôi cho đến tận bây giờ.

Ngồi giữa sân trường nhìn cờ tung bay, trống trường vang lên và giọng thầy hiệu trưởng rất to qua loa. Cô chủ nhiệm lớp tôi thay phiên nhau nhìn từng học sinh cười và dặn dò rất nhiều điều. Tôi thấy mình bớt run hơn, bớt sợ hãi hơn vì có rất nhiều bạn cùng cảnh ngộ như tôi.

Ngày ấy, ngày đầu tiên được quàng khăn đỏ, tôi như đã trưởng thành. Thấm thoắt đã hai năm trôi qua, nhưng nghĩ lại ngày tựu trường, tôi vẫn thấy xúc động và muốn quay lại tìm.

Ngày đầu tiên đi học là một ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Ngày này đánh dấu sự kiện mà mỗi chúng ta bước vào hành trình học tập. Năm nay tôi học lớp 5, đã quá quen với không khí tựu trường rồi nhưng bất chợt nhìn thấy học sinh CP nắm tay bố mẹ dẫn đến trường khiến tôi thêm xao xuyến, xốn xang và bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm đẹp. chập chững bước qua cổng trường trong vòng tay yêu thương của mẹ.

Đó là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng cuối thu yên bình, bầu trời cao trong xanh với nắng vàng rực rỡ. Mùa thu quê tôi thật đặc biệt – mùa thu miền Bắc se lạnh. Nhưng nó ngọt ngào và ngọt ngào. Đó quả thực là một khoảnh khắc khiến người ta dễ nhớ. Đó là lý do tại sao mùa thu là mùa tựu trường? Tôi rùng mình trước những tưởng tượng ngây ngô của một đứa trẻ sắp phải đối mặt với một sự kiện quan trọng. Thật ra, khi còn bé, tôi không cảm thấy nhiều về ngày đầu tiên đi học và không biết đó là ngày gì, nhưng nhìn thấy sự quan tâm và nhộn nhịp của người lớn, tôi phần nào nhận ra rằng có một điều gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ đưa con đi học. Trên đường đến trường, tôi nhìn thấy rất nhiều học sinh và phụ huynh của họ. Tôi nhận thấy mọi biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt của họ, kể cả những đứa trẻ đi chơi với tôi, cũng như sự chú ý từ những người lớn như mẹ tôi. Nó khiến tôi nhận ra tầm quan trọng của ngày này hơn, nhưng cũng chính vì thế mà nó càng khiến tôi lo lắng hơn. Tâm hồn lúc đó nặng trĩu, nhưng rồi nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi tắn, rực rỡ của nắng mai và làn gió nhẹ thổi qua, xoa dịu tâm trạng lo âu.

Ồ, đó là trường học, nơi tôi đi. Tôi lờ mờ nhận ra nó vì nó rộng rãi và to lớn hơn bất kỳ ngôi nhà nào mà tôi từng thấy. Mẹ tôi vỗ nhẹ vào đầu tôi và nói: “Con yêu, trường của con ở đây. Đó sẽ là nơi trau dồi đạo đức và kiến ​​thức cho bạn. Thật vậy, tâm trạng của tôi thay đổi mọi lúc. Bây giờ tôi không còn sợ hãi nữa, nhưng không hiểu sao chân tôi cứ như muốn dựng lên. Bất chấp mọi thứ, tôi luôn cố gắng theo bước chân của mẹ. Đi được một đoạn, ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cánh cửa trường rộng lớn với hàng chữ thảo. Xung quanh là hàng trăm sinh viên khác với nhiều tâm trạng và suy nghĩ. Bạn níu chân mẹ, bạn khác khóc. Bỗng có tiếng hét sau lưng, tôi chạy ngay đến đối diện với mẹ mà nghẹn ngào không thể tả. Nước mắt tôi trào ra trong cổ họng. Mẹ tôi an ủi tôi bằng những lời ngọt ngào, cho tôi dũng khí để lau nước mắt và mồ hôi, đi thẳng người. Cùng lúc đó, có một giáo viên đang đi về phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn em, rồi em nhẹ nhàng nói: “Cho em vào lớp. Đây là lớp học của tôi. Giọng nói ấm áp, trong trẻo, nhẹ nhàng của cô ấy không còn khiến tôi sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo và ngửi chiếc áo dài của cô.

Cô ấy nói, “Lớp học của tôi ở đây. Tuổi Tý tập trung khai giảng xong mới về học “. Bỗng có tiếng trống làm tôi bật dậy ôm lấy thầy. Thầy cười, vỗ nhẹ vào đầu tôi và nói:” Là trống trường. . Đã đến lúc phải ở bên nhau. ” À, ra là trống trường. Trước đây, tôi chỉ nghe thấy tiếng trống cơm nhỏ vào những đêm rằm Trung thu, chưa bao giờ tôi được nghe tiếng trống trường. Buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên tiếng trống trường vang lên trong lòng tôi – tiếng trống rộn ràng, bay bổng và phấn khích, khiến trái tim tôi muốn nhảy múa và trái tim lo lắng muốn khóc. Tiếng trống đầu tiên trong đời học sinh ấy – ai mà ngờ nó lại là nguồn cảm xúc theo tôi suốt quãng đời cắp sách tới trường. Sau đó chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng. Một giáo viên đã hô chào cờ rất to. Chúng tôi dừng lại mà không hát vì hầu hết chúng tôi không biết quốc ca vào thời điểm đó. Chỉ sau khi vào lớp, buổi học đầu tiên, cô giáo mới dạy hát quốc ca. Chúng em đã hát say sưa, hát hùng tráng và thuộc lòng rất nhanh vì cô giáo dặn mỗi khi chào cờ sau này sẽ hát dưới cờ, sẽ không đứng yên như hôm nay.

Không biết từ lúc nào tôi đã ngồi trong lớp, nhìn ra cửa sổ và thấy bóng dáng mẹ thân yêu trong lớp học đông đúc đang cố dặn dò cẩn thận các con trước khi ra khỏi cổng trường. Mẹ cũng khéo léo nói với tôi: “Con cố gắng giữ gìn sức khỏe, trưa mẹ sẽ đón con”. Câu nói này của mẹ không còn khiến tôi sợ hãi nữa. Đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào ban nãy. Thì ra là cô giáo tự giới thiệu. Kỳ thật bây giờ trong lòng không khỏi lo lắng, hoàn toàn bình tĩnh, chúng ta bắt đầu làm quen với sư phụ. Bạn không còn ngạc nhiên nữa, bạn bắt đầu chơi và làm quen với nhau. Những bộ bàn ghế thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ… tất cả đều khiến tôi tò mò và thích thú. Người bạn ngồi cạnh tôi mập mạp nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi rói đến gặp tôi. Bạn khoe đã đọc được dòng chữ cô giáo viết trên bảng. Chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi lớp học bắt đầu. Cô đã dặn dò rất nhiều, kiểm tra sách vở và dạy cả lớp cách cầm bút. Giọng anh trầm và khỏe khiến tôi tin tưởng. Tự nhiên, tôi cảm thấy gắn bó với lớp học mới. Em đọc các chữ cái a, b, c bằng cả trái tim, bằng cả tình yêu thương của gia đình, cha mẹ và thầy cô. Nắng dừng trước cửa lớp nhìn chúng tôi học bài. Những tia nắng ấm áp như trong những câu chuyện cổ tích cô kể vào mỗi buổi tối.

Với tôi, nếu không có ngày đầu tiên đến trường học chữ – phút đầu tiên được “dạy”, lần đầu tiên được nghe tiếng trống trường, được đứng dưới lá cờ Tổ quốc hát bài quốc ca này… Tôi sẽ không có bất cứ điều gì sâu sắc với trường học và tuổi thơ? Những kỉ niệm đẹp đẽ về ngày đầu tiên đi học này đã nuôi sống tâm hồn thơ ngây của tôi!

Đã hơn hai năm trôi qua, mọi thứ có nhiều thay đổi, nhưng trong tôi, ký ức về ngày đầu tiên đi học không bao giờ phai nhạt.

Sáng hôm đó, tôi dậy từ rất sớm để chuẩn bị sẵn sàng. Tập thể dục và vệ sinh cá nhân xong, tôi vội vàng ngồi vào bàn ăn sáng. Bố mẹ và chị gái đều khen tôi nhanh nhẹn và hoạt bát hơn bình thường và dường như tôi cũng cảm nhận được điều đó.

Trong tôi, cảm giác xao xuyến, vui sướng xen lẫn lo lắng, sợ hãi. Lần đầu tiên mặc đồng phục học sinh tiểu học, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành. Sáu giờ rưỡi sáng, cha tôi đưa tôi đến trường. Cánh cửa trường Nguyễn Tất Thành rộng mở, những chiếc lá đỏ rung rinh, nối thành từng hàng, rung rinh trong gió như vẫy gọi chúng tôi trong ngày tựu trường. Bố dẫn tôi lên cầu thang lên tầng 1 rồi dừng lại ngoài cửa lớp với chiếc bàn khoảng 1A. Cô giáo bước ra khỏi lớp và tươi cười chào hai cha con. Sau khi chào cậu, cha cậu chào tạm biệt cô giáo rồi cúi xuống vỗ đầu, vuốt ve cậu và dặn cậu phải ngoan ngoãn, đừng lo lắng.

Tôi níu lấy tay áo bố như không muốn rời đi, nhưng rồi cô giáo đã nhẹ nhàng đến bên tôi và an ủi, khiến tôi bớt sợ hãi. Tôi theo cô giáo vào lớp gặp các bạn, cô xếp cho tôi ở vị trí đầu tiên của dãy ngoài cùng.

Buổi học đầu tiên này sẽ mãi là kỉ niệm đẹp, là hành trang cho những năm tháng sau này của em.

Năm nay tôi học lớp 3, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ ngày đầu tiên vào lớp 1. Buổi sáng hôm đó trời cao và gió nên tôi cảm nhận được cái se se lạnh của mùa thu. Mẹ và tôi dậy từ rất sớm để đóng gói quần áo và sách vở. Mẹ đưa tôi đến trường với nhiều lời dặn dò khiến tôi vừa mừng vừa sợ. Khi mới bước chân vào trường, tôi ngạc nhiên vì mọi thứ đều lạ lẫm, ngôi trường quá lớn và khang trang với những tòa nhà nối tiếp nhau. Trong sân trường, có rất nhiều bạn, mỗi bạn một vẻ, nhưng không khí chung là rất vui. Cô giáo mới dạy, phòng học cũng rộng, kê nhiều bàn ghế tối màu. Tôi nhớ rất rõ buổi học đầu tiên đó, cô giáo đang dạy chữ. Em ngồi bàn đầu nghe rõ cô nói gì, cố viết chữ e đẹp và được cô giáo khen trước lớp. Tôi rất hạnh phúc và tôi tự nhủ mình phải làm tốt. Buổi học đầu tiên này đã để lại trong tôi ấn tượng khó quên với nhiều kỷ niệm.

Prev Article Next Article

Video liên quan

Chủ Đề