Câu chuyện về cô giáo tiểu học

Câu chuyện "Lời nói dối của cô giáo lớp 5" đang được rất nhiều bậc phụ huynh học sinh và những người quan tâm giáo dục chia sẻ nhanh chóng trên mạng xã hội và gợi những cảm xúc, suy nghĩ lắng đọng khi năm học mới đang đến gần.
 

Xin đăng lại câu chuyện:

Ngày đầu tiên của năm học mới, cô giáo Ngọc Lan đứng trước tất cả các bạn học sinh lớp 5, nhìn khắp một lượt và nói rằng: Cô sẽ yêu và đối xử bình đẳng với từng bạn trong lớp mình.

Nhưng, đó là một lời nói dối. Điều cô vừa nói là không thể.

Cô có ấn tượng không tốt với cậu học sinh ngồi ngay dãy bàn đầu tiên, cậu bé tên là Đức Trí.

Cô Lan phát hiện Đức Trí không thể cùng chơi với các bạn khác. Quần áo của cậu bé rách nát, người bẩn thỉu và thật khó để ai đó có thể yêu quý cậu bé cho được. Ngay cả bản thân cũng rất thích dùng bút đỏ gạch một dấu X to đùng trên vở của cậu bé.

Cho đến vài hôm sau, nhà trường yêu cầu giáo viên kiểm tra học bạ của các em học sinh, cô Lan đã cố tình để hồ sơ của Đức Trí xuống dưới cùng. Vậy nhưng khi xem đến hồ sơ của cậu bé, cô giáo đã vô cùng ngạc nhiên.

Giáo viên năm lớp 1 của Đức Trí viết rằng: "Tiểu Đức Trí là một cậu bé thông minh, nét mặt lúc nào cũng rạng rỡ với nụ cười luôn thường trực trên miệng, viết chữ rất ngay ngắn và sạch sẽ, ngoan ngoãn lễ phép, mang đến niềm vui cho những người xung quanh."

Giáo viên năm lớp 2 thì viết: "Tiểu Đức Trí là một học sinh ưu tú, rất được các bạn quý mến nhưng cậu bé rất buồn, vì bệnh của mẹ em đã ở giai đoạn cuối, cuộc sống gia đình rất khó khăn."

Giáo viên năm lớp 3 viết: "Mẹ qua đời đã gây ra một cú sốc lớn đối với Đức Trí, cậu bé đã nỗ lực hết sức nhưng bố em là người sống thiếu trách nhiệm. Nếu không có giải pháp cải thiện, gia đình sẽ gây ảnh hưởng rất tiêu cực đến Đức Trí "

Giáo viên năm lớp 4 viết: "Tiểu Đức Trí tính cách dị biệt, không thích học, không có bạn, nhiều khi còn ngủ trong giờ học."

Lúc này, cô Lan mới ý thức được những vấn đề đang tồn tại với cậu học trò nhỏ. Cô cũng cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình.

Nhưng tuyệt nhiên, cậu bé Đức Trí không biết về việc này.

Vì lần nói dối trước cả lớp, cô giáo không ngờ sau đó thỉnh thoảng lại nhận được 1 lá thư

Đến ngày lễ của các nhà giáo, khi các em học sinh đem quà tặng cho mình, cô Lan càng cảm thấy day dứt hơn. Các bạn nhỏ tặng quà cho cô đều bọc giấy màu đẹp đẽ, bên trên còn dán dây ruy băng, chỉ có mình Đức Trí là ngoại lệ.

Cậu bé dùng mảnh giấy màu da bò dày bì bì, có lẽ được xé ra từ một cái túi đựng đồ tạp nham để bọc quà.

Món quà là một chiếc vòng tay được xâu chuỗi bởi các hạt thủy tinh, có hạt đã bị mất và một lọ nước hoa chỉ còn 1/4. Các học sinh khác cười ồ lên.

Cô giáo phải ra hiệu cho các bạn im lặng không được trêu chọc bạn trước khi khen chiếc vòng thật đẹp rồi nhanh chóng đeo nó lên tay.

Cô cũng xịt một chút nước hoa lên cổ tay trước mặt các em học sinh.

Sau buổi học hôm đó, Đức Trí nói với cô giáo một câu rồi mới về: "Cô Lan, hôm nay trên người cô có mùi rất giống mẹ em trước đây."

Khi các bạn nhỏ đã về hết, cô Lan ngồi lại lớp hồi lâu. Cô đã khóc mất hơn một tiếng.

Sự thay đổi tích cực

Từ hôm đó, cô không còn nghiên cứu về việc làm sao để dạy bọn trẻ đọc, viết hay làm toán mà nghiên cứu về việc làm thế nào để giáo dục các em học sinh.

Cô Lan bắt đầu chú ý đến Tiểu Đức Trí, Khi học cùng cô, cậu bé ngày càng cho thấy mình là một đứa trẻ năng động là linh hoạt. Càng được cổ vũ, phản ứng của cậu bé càng trở nên nhanh nhẹn.

Cuối năm đó, Đức trí trở thành đứa trẻ thông minh nhất lớp. Mặc dù cô giáo nói sẽ yêu thương và đối xử bình đẳng với tất cả các bạn trong lớp nhưng Đức Trí đã trở thành "con cưng" trong mắt cô.

Một năm sau đó, cô Lan phát hiện một mảnh giấy nhỏ trong khe cửa. Là của Đức Trí, cậu bé nói với cô, rằng cô là cô giáo tuyệt vời nhất mà cậu gặp trong đời.

6 năm nữa trôi qua, cô Lan lại nhận được một mảnh giấy khác của cậu học trò nhỏ. Đức Trí viết rằng cậu bé đã tốt nghiệp trung học phổ thông, đứng thứ ba trong lớp về thành tích học tập và cô vẫn là giáo viên tuyệt vời nhất cậu gặp trong đời.

Nhiều năm sau nữa, cô Lan tiếp tục nhận được một là thư. Lần này Tiểu Đức Trí viết, khi nhận tấm bằng cử nhân loại xuất sắc, cậu đã quyết định sẽ ở lại trường tiếp tục học lên và cô Lan vẫn là giáo viên tuyệt vời nhất mình được gặp trong đời.

Tuy nhiên lần này, phần ký tên có sự thay đổi và dài hơn một chút: Tiến sỹ y khoa Đức Trí.

Mùa xuân năm đó, Đức Trí lại gửi cho cô Lan một lá thư, nói là mình sắp kết hôn, không biết cô có muốn tham gia hôn lễ của cậu hay không và cô sẽ ngồi vào vị trí của mẹ chú rể.

Tất nhiên là cô đã đồng ý. Hôm đó, cô đã đeo chiếc vòng mà cậu bé Đức Trí tặng năm nào, xịt một chút nước hoa mà mẹ cậu bé đã từng dùng trước đây.

Gặp lại nhau, hai cô trò ôm nhau thật chặt. Đức Trí thì thầm vào tai cô: Cảm ơn cô, cô Lan, con vô cùng cảm ơn cô đã cho con biết mình có thể làm được nhiều việc mà trước đây con không nghĩ tới.

Còn cô Lan lúc này cũng không ngăn được nước mắt, nghẹn ngào nói: Đức Trí, con nhầm rồi, là con đã dạy cho cô nhiều điều. Cho đến khi gặp được con, cô mới biết làm giáo viên là phải như thế nào!

---

Được biết, đây là câu chuyện có thật của một cô giáo và cậu học trò ở nước ngoài đã được đăng tải từ lâu. Nay chuyện lại được một người dùng mạng Việt thay đổi tên nhân vật để trở nên thuần Việt và chia sẻ đúng dịp năm học mới đến gần. Câu chuyện tưởng cũ mà không cũ, vẫn gợi được sự đồng cảm của nhiều người, nhất là trong bối cảnh nước ta đang thực hiện đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục.

Câu chuyện gây cảm động đang được lan truyền trên mạng xã hội và nhận nhiều ý kiến bình luận về thông điệp.

Cô giáo trong câu chuyện khi được đặt vào một tình huống cụ thể đã có “cú hích” để suy nghĩ nghiêm túc về công việc của mình trước đây và bắt tay vào thay đổi. Từ đó, giáo viên ấy đã giữ cho mình một trái tim nhân ái, tình nguyện vì học sinh mà thay đổi, dùng hành động thực tế của mình để trao cho học sinh sự cổ vũ mạnh mẽ nhất.

Câu chuyện có tên "Lời nói dối của cô giáo lớp 5” gây xúc động trước thềm năm học mới [ảnh minh họa].

“Đã khóc khi đọc hết bài”, “đáng suy ngẫm”, “rất ý nghĩa”, “cảm động tuyệt vời và nhân văn”, “mong sao nền giáo dục sẽ có nhiều thầy cô có tâm và có tầm”… câu chuyện chiếm nhiều cảm xúc và nhận được rất nhiều chia sẻ, bình luận của người đọc.

Trong hàng nghìn bình luận trên mạng, có những bình luận sâu sắc khiến chúng ta suy ngẫm.

Tài khoản Thu Phương viết: “Đổi mới phương pháp giáo dục rốt cuộc vẫn phải bằng một chữ Tình”. Suốt ngày ngành giáo dục truyền thông phải phát triển phẩm chất và năng lực của học sinh nhưng giáo viên nhiều người vẫn vô cảm và có phương pháp sư phạm lệch lạc. Mình đã từng rùng mình khi nghe một học sinh kể, nếu bạn ý viết xấu thì cô dọa sẽ chặt tay, nếu bạn ý nói chuyện riêng, cô sẽ móc mắt để làm viên bi… Thật ám ảnh!

Năm học mới đang đến gần. Có lẽ thay vì chỉ thị “cao siêu”, ngành Giáo dục nên gửi câu chuyện này đến tất cả các trường phổ thông trong cả nước, sẽ tạo sự khích lệ khác biệt”.

“Mình nhớ mãi. Năm đó mình học lớp ba. Giờ Toán làm bài kiểm tra mịnh được 10 điểm. Cô giáo trả bài đến tên mình cô nói cúa em à. Dạ. Cô nhanh chóng gạch điểm 10 sửa thành 7. Lý do: Mỗi lần tan trường cha mình đi đón mình gặp cô không chào. Thế là bị trù”, anh Trần Hà kể.

Nhiều người đọc câu chuyện đã để lại bình luận kể về câu chuyện kỷ niệm năm xưa với những người thầy có tâm. “Cô giáo như mẹ hiền. Qua câu chuyện tôi lại nhớ về cô giáo Liên dạy Văn hồi cấp 2 của tôi. Cô đã không chấm điểm bài tập làm văn của tôi vì tôi viết chữ ngả nghiêng. Nhờ sự uốn nắn của cô mà sau này tôi viết khá đẹp, chuyên viết bằng, giấy khen, bằng tốt nghiệp… khi chưa có máy vi tính. Cảm ơn cô thật nhiều!”, bạn Hiếu Trần kể.

Và cũng có những chia sẻ của chính những người thầy, người cô. “Khi đọc câu chuyện này mình rất xúc động và thẳng thắng nhìn lại mình, thấy mình còn nhiều hạn chế trong quá trình đi dạy mặc dù nay đã nghỉ hưu theo chế độ. Mong các thầy cô còn đứng lớp đọc kỹ câu chuyện này và thẳng thắng điều chỉnh mình cho phù hợp với thiên chức nhà giáo...”, tài khoản Anh Nguyen Van bày tỏ.

“Bài viết xúc động quá, đầy tính nhân văn! Phương pháp giáo dục đầu cần phải cứng nhắc và nghiêm khắc quá, chỉ cần hành động đẹp thôi là quá đủ. Mình mong những ai đang đứng trên bục giảng đọc được bài viết này chắc sẽ thay đổi được tư tưởng ít nhiều”, bạn Hải Yến nhận xét.

Đồng quan điểm, bạn Oanh Lam bình luận: “Quá hay, sự quan tâm của thầy cô giáo tạo cho các em thêm tình người , niềm tin và đạo đức của một con người”.

Theo Dân Trí

Đối với lứa tuổi học trò, mỗi ngày trôi qua là một ngày gắn bó đầy kỷ niệm yêu thương với thầy cô và mái trường. Dưới đây là những truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học hay và cảm động, mời bạn đọc cùng cảm nhận.

Bạn đang xem: Truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học

Truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học – “Người mẹ thứ hai”

Tuổi thơ của tôi không được trọn vẹn như những người bạn đồng trang lứa. Năm sáu tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Nhà đông anh em, bố đi làm xa, năm anh chị em tôi nương tựa vào nhau mà sống.Chúng tôi luôn nỗ lực trong học tập để giành lấy kết quả cao, điều đó không chỉ nhờ sự dạy dỗ của cha mà còn là nhờ công ơn của những người thầy, người cô luôn tận tình chỉ dạy. Trong những thầy cô giáo mà tôi được học, có một người mà tôi xem như “người mẹ thứ hai”. Đó là cô Lịch.

Hình ảnh minh họa

Tôi là một trong những học sinh nghèo nhất lớp. Trong khi bạn bè trong lớp có luôn có quần áo mới, cặp sách, giày dép các loại đắt đỏ để dùng thì tôi quanh năm chỉ có bộ đồng phục áo trắng, quần xanh và thêm chiếc áo ấm cũ vào mùa đông. Nhưng bù lại, tôi là học sinh đứng đầu lớp về tất cả các môn. Vốn dĩ, tôi chẳng bao giờ tự hào về thành tích học tập của mình mà chỉ luôn mặc cảm về gia cảnh. Tôi không có bạn thân, chỉ lủi thủi một mình ở cuối lớp học.

Hôm ấy, lớp tôi có giáo viên chủ nhiệm mới – cô Lịch. Cô có khuôn mặt rất hiền, dáng người mảnh khảnh và giọng nói miền Bắc dễ thương đến lạ.

– Xin chào các em, cô tên là Lịch, từ nay là giáo viên chủ nhiệm mới của các em. Cô sẽ rất vui nếu lớp mình xem cô như một người bạn, cùng cô chia sẻ mọi khó khăn trong học tập cũng như trong cuộc sống.

Sau đó, cô đi từ bàn này sang bàn khác, hỏi han từng học sinh một. Khi cô bước lại gần tôi, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng. Tôi trả lời cô bằng cái giọng trầm trầm và cảm giác đầy tự ti của sự nghèo khó. Nghe xong, cô liền xoa đầu tôi, mỉm cười:– Em có thấy bảng điểm của mình không? Em học rất tốt, cố gắng phát huy nữa nhé! Nếu có khó khăn gì, hãy nói cho cô biết, đừng ngần ngại.

Cô vừa nói vừa nhìn vào mắt tôi với ánh mắt ấm áp. Nụ cười của cô toát lên sự ân cần, dễ mến và gần gũi. Kể từ lúc đó, tôi cảm thấy mình sẽ gắn bó với cô.

Kể từ khi cô Lịch về chủ nhiệm, lớp tôi như được “thay da đổi thịt”. Từ một lớp chỉ có học lực trung bình khá, dần vươn lên dẫn đầu trong bảng xếp hạng của trường. Những tiết học của cô khiến cả lớp rất thích thú và có động lực để chăm chỉ hơn mỗi ngày.

Trong kỳ thi chữ đẹp của huyện năm đó, cô Lịch đã chọn tôi đại diện cho lớp và cả khối 3 tham gia dự thi. Tôi không có tiền để mua những cuốn vở đẹp, nhưng nhờ chữ đẹp và trình bày sạch sẽ nên cuốn vở của tôi trông rất sáng sủa. Chỉ có điều, tôi hơi e ngại vì bìa vở đã cũ nên mặt ngoài xấu xí. Cuối buổi học, cô đã gặp riêng tôi, nhỏ nhẹ: “Chiều Hằng mang vở sang nhà cô, chúng ta cùng nhau sửa sang một chút nhé.

Đến nhà cô ấy, tôi ngạc nhiên khi thấy nhà cô ấy cũng đơn sơ và không lớn hơn nhà tôi là mấy. Sự khác biệt duy nhất là … có rất ít người trong gia đình cô ấy. Hóa ra, vợ chồng cô không có con. “Cô chú hiếm muộn, nên quyết cứ bên nhau như vậy trọn đời thôi!”.

Hình ảnh minh họa

Cô ân cần bọc vở, thay nhãn vở mới cho tôi, chỉ cho tôi những trường hợp có thể được ra trong đề thi. Cô khuyên tôi phải cố gắng học tập thật tốt để sau này lớn lên sẽ thi vào đại học. Cô nói rằng đó tuy không phải là con đường duy nhất, nhưng là con đường bền chắc nhất để giúp cuộc sống của gia đình tôi trở nên tốt hơn. Rồi cô ôm tôi vào lòng: “Xem cô như mẹ của con, nếu con muốn nhé.” Trong vòng tay của người mẹ ấy, tôi thấy mình trở nên bé bỏng như đứa trẻ mới lọt lòng. Cảm giác thân thiết, gần gũi như chính mẹ ruột của mình. Trong trái tim tôi trỗi dậy một điều gì đó… như là tình mẫu tử thiêng liêng mà bấy lâu nay tôi vẫn vẫn hằng mơ ước.

Kỳ thi đó, tôi không đạt giải nhất. Cầm trên tay tấm giấy chứng nhận giải nhì, tôi chợt ứa nước mắt. Tôi đã không thực hiện được lời hứa với lòng mình, đó là mang giải nhất về cho cô Lịch. Tôi cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên nhìn cô. Chợt có một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, và giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Không sao đâu cô bé. Em làm tốt lắm! Cô biết em đã cố gắng hết sức rồi ”. Tôi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ngấn lệ nhưng chứa chan tình yêu thương.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi là học sinh của cô, ngày cuối cùng tôi được bước chân tới ngôi trường tiểu học thân thương này. Buổi tiệc liên hoan chia tay đẫm nước mắt. Tôi ôm chầm lấy cô và khóc. Tôi ước rằng giá như thời gian ngừng trôi, vì tôi không muốn rời xa mái trường này, nơi đã cho tôi gặp gỡ một người giáo viên tuyệt vời như cô Lịch.

Tôi sẽ luôn ghi nhớ và biết ơn cô – người mẹ thứ hai của tôi.

Truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học – “Người thầy thân yêu”

Hình ảnh minh họa

Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ. Trường tiểu học của tôi cũng là một trường rất nhỏ. Trường học ngày ngày đón những học sinh nghèo khó. Đúng vậy, trường của tôi rất nghèo, nhưng ở đây tôi thấy nhiều niềm vui và những kỷ niệm về người thầy thân yêu với lòng biết ơn sâu sắc.

Năm nay tôi lên lớp 5, tôi được chuyển sang lớp mới. Ngày đầu tiên tới lớp, tôi ngại ngùng đứng nép ngoài góc cửa. Thầy giáo thấy tôi, liền bước tới rồi nắm lấy bàn tay run run của tôi. Nhìn ánh mắt trìu mến của thầy và cái nắm tay ấm áp của thầy, tôi yên tâm bước vào lớp.

Ngay từ những tiết học đầu tiên, tôi đã cảm thấy rất quý mến thầy. Thầy vô cùng tận tụy với học sinh, tận tụy trong từng giờ lên lớp, từng bài giảng, lại chẳng bao giờ la mắng chúng tôi. Mỗi ngày chúng tôi đến lớp, thầy đều mang đến cho chúng tôi những bài học hay và hấp dẫn. Khi không phải đến lớp, thầy đến nhà học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt hơn để chúng em yên tâm trong học tập.

Bây giờ đang vào mùa lũ. Những con đường, cả sân trường đều ngập trong nước. Thế mà thầy trò chúng tôi vẫn đều đặn đến lớp. Mấy thầy trò trên mình choàng tấm áo mưa xộc xệch, đầu đội nón, chân trần lội bì bõm trong nước mà vẫn thấy vui. Lúc tan học, trời vừa tạnh mưa nhưng đường rất trơn. Thấy tôi cứ bước đi bước té, thầy cõng tôi trên tấm lưng gầy của thầy đi hết đoạn đường trơn ấy. Vừa đi, thầy vừa hỏi tôi: “Nếu chỉ được đi qua một lần duy nhất trên một con đường đầy hoa, làm thế nào con chọn được bông hoa đẹp nhất?”.

Hình ảnh minh họa

Tôi chưa hiểu ý thầy cho lắm, nên chỉ cười và im lặng. Thầy nói với tôi: “Con sẽ không thể đi hết cả con đường rồi quay lại chọn bông hoa đẹp nhất. Bởi vậy dù bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống này, con đều phải đón nhận nó theo cách thật tốt đẹp!”. Và rồi suốt dọc đường đi, thầy đã giúp tôi hiểu ra rằng không thể chờ đợi đâu là cơ hội tốt nhất, mà phải biết nắm bắt tất cả những cơ hội mà mình có được. Thầy động viên tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ để sau này tương lai rộng mở, giúp đỡ được gia đình, quê hương.

Sự ấm áp, ân cần của thầy như đã sưởi ấm tôi trong ngày mưa lũ. Tôi sẽ không bao giờ quên bài học ý nghĩa mà thầy đã dành cho tôi.

Trên đây là những mẩu truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học.

Xem thêm: Tiệm Vàng Bạc Mão Thiệt Đông Hưng, Thái Bình Hôm Nay 2022, Công Ty Tnhh Vàng Bạc Đá Quý Mão Thiệt

Tình thầy trò luôn là thứ tình cảm rất đỗi thiêng liêng. Không đợi đến ngày 20/11, mỗi chúng ta nên ghi nhớ và tri ân thầy cô mỗi ngày bởi thầy cô vẫn luôn từng ngày, từng giờ miệt mài chèo lái con thuyền tri thức đưa chúng ta cập bến thành công. Sau này khi trưởng thành, chúng ta sẽ dần nhận ra những ngày tháng tuổi thơ được sống dưới mái trường, trong vòng tay yêu thương của thầy cô chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất.

Video liên quan

Chủ Đề