Kể lại một câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em

Kể lại một câu chuyện xảy ra trong cuộc sống để lại ấn tượng sâu sắc đối với em trong cuộc sống hiện nay

Kể lại một câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em                                           

Bài làm:

Trong cuộc đời này ai mà không từng có những kỉ niệm và câu truyện xảy ra trong cuộc sống và để lại ý nghĩa sâu sắc đối với chúng ta và tôi cũng có một câu truyện mà làm tôi nhớ mãi.

Mẹ của tôi năm nay đã nhiều tuổi rồi dấu vết của thời gian đã bắt đầu in hằn lên khuôn mặt của mẹ tôi.Tôi có nhớ một kỉ niệm sâu sắc về mẹ. Hồi ấy tôi rất nghịch ngợm. Năm lớp năm tôi thường tham gia cùng các bạn vào những trò nghịch phá vào một lần bị cô giáo bắt gặp cô đã kiểm điểm nhóm chúng tôi trước cả lớp và nói rằng sẽ bảo với phu huynh. Khi đó vì còn nhỏ nên tôi cảm thấy không sợ hãi trong lòng thì chẳng cảm thấy có lỗi. Sau khi cô giáo gọi và trao đổi với mẹ tôi mẹ đã gọi tôi đến và nhắc nhở chính vào lúc đó tôi đã có những thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Đến khi bố lại nói chuyện với tôi bố đã phê bình thái độ đó của tôi và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn bé mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi khi tôi bị ốm lời nói của bố khiến tôi vô cùng xúc động và cảm thấy có lỗi tôi đã chạy vào và xin lỗi mẹ nhưng mẹ lại không mắng tôi và đã khóc thầm và an ủi tôi sau câu truyện đó đã để lại cho tôi một bài học trong cuộc sống và để lại ý nghĩa sâu sắc đối với tôi. từ hôm đó tôi đã giúp mẹ những công việc nhà chăm học ngoan ngoãn hơn vì tôi biết dù thế nào mẹ vẫn yêu thương tôi.

Quả thật câu chuyện xảy ra trong cuộc sống và để lại ý nghĩa sâu sắc với tôi đó về mẹ đã làm cho tôi có được một bài học đáng giá. Mẹ chính là điểm tựa tinh thần vững chắc vì vậy mỗi người hãy biết yêu thương và trân trọng khoảng thời gian được ở mẹ, ở bên gia đình mình.

 

Bài làm

“Bà ơi, bà vào ngồi chỗ cháu này! Nhà cháu ở gần đây nên đứng một lúc cũng không sao ạ!”. Nói xong, tôi vui vẻ đứng dậy nhường ghế cho bà cụ vừa lên xe buýt. Nhìn nụ cười và ánh mắt ấm áp của bà, tôi cảm thấy thật vui vì đã làm được một điều tử tế dù là nhỏ bé. Tình huống này cũng làm tôi chợt nhớ lại câu chuyện ngày nào cũng trên chiếc xe buýt số 31 này, ngày tôi nhận được một bài học thật sâu sắc.

Tôi đã là học sinh cuối cấp Trung học Cơ sở và phải nhiều lẩn thuyết phục, bố mẹ mới chịu để tồi tự đi học bằng xe buýt mà không phải đưa đón tôi như từ ngày bé đến giờ. Tôi chỉ cần bắt một tuyến xe buýt là có thể đi từ nhà đến trường một cách dễ dàng. Những ngày đầu mới đi xe buýt, dù chưa quen vì đông đúc nhưng tôi vẫn hết sức tự hào vì mình đã tự lập trong việc đi lại. Chiếu hôm ấy, sau khi tan học, tôi nhanh chóng lên xe, tìm một chỗ và yên vị chờ vẽ nhà. Bỗng tiếng anh phụ xe vang lên:

– Kìa, bạn trẻ đứng lên nhường chỗ cho cụ già vừa lên xe nào!

Nghĩ lại thật xấu hổ, nhưng khi ấy tôi vội nghiêng đầu tựa vào cửa kính, mắt nhắm hờ ra vẻ như đang ngủ say lắm, mặc kệ bà cụ và lời đê’ nghị của anh phụ xe. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong lòng tôi diễn ra nhiều suy nghĩ trái ngược nhau vô cùng. Lúc thì tôi tự nhủ: “Nào, hãy mở mắt ra, đứng dậy và nhường ghế cho cụ già. Ai cũng biết cần phải nhường ghế cho người già, trẻ nhỏ và những người phụ nữ mang thai khi đi xe buýt mà”. Nhưng lại một suy nghĩ khác vỗ vê’ tôi: “Chắc sẽ có người khác đứng dậy nhường ghế thôi, mình đã học cả ngày mệt mỏi quá rồi. Vả lại, mình lên trước, cũng mất tiền đàng hoàng, mình cứ ngồi đây, chẳng có gì sai trái cả”. Cái lí lẽ “người khác sẽ nhường ghế và mình xứng đáng được ngồi vì mệt” khiến tôi ngồi nguyên không nhúc nhích. Điều tôi cần làm chỉ là nhắm mắt, yên lặng và chờ điểm xuống.

Vậy mà tiếng nói của anh phụ lại vang lên lẩn thứ hai, và trong tôi lại tiếp tục tranh đấu: “Trời ơi! Hãy tưởng tượng nếu có một ngày, ông bà của cậu – cũng già yếu thế kia – bước lên xe buýt nhưng không một ai chịu nhường ghế. Cậu thấy thế nào?”. Đột nhiên, tôi giật mình mở mắt vì nghe tiếng anh phụ xe hướng về phía mình:

-Em gái áo xanh ơi, điện thoại rơi kìa!

Theo phản xạ, tôi vội nhìn xuống chần và tìm điện thoại nhưng không thấy đâu. Thì ra, biết tôi vờ ngủ nên anh trêu đùa để tôi không thể im lặng được nữa. Chỉ ít phút bị “bại lộ” mà tôi thấy thời gian như ngừng trôi, dài đằng đẵng và nặng trĩu. Tôi xấu hổ với tất cả mọi người, nhất là với cụ già có vẻ ngoài đau yếu đang đứng bám vào chiếc cột sắt trên xe. Nhìn xung quanh, những ghế được ngồi phần nhiều đểu là các cụ già và trẻ nhỏ, trừ hàng ghế cuối xe là thanh niên vẫn ngồi vì rất xóc. Tôi bối rối đứng dậy nhường ghế trong lời nhắc nhở nhẹ nhàng của anh phụ xe:

-Thì ra là giả vờ ngủ. Nào nào, học sinh gì mà không ý thức gì hết. Đứng lên nhường ghế cho cụ đi, nhà em ở gần đây còn gì, chỉ hai trạm nữa là đến rồi, đứng một tí thôi.

Mặt tôi lúc ấy chắc phải đỏ như mặt trời vì xấu hổ. Tôi không chờ đến trạm mà vội vã xuống ngay điểm dừng tiếp theo. Ngày hôm ấy, tôi đã đi bộ gẩn một cây số để về nhà, tôi thấy mình không thể, không dám và không còn mặt mũi nào để đi trên chiếc xe ấy vào ngày mai. Có thể mọi người sẽ chỉ nhìn tôi chốc lát, đôi khi là bàn tán vài câu. Với những người cùng đi trên chuyến xe, với bác tài, anh phụ xe và có thể với cụ già hôm ấy, thái độ và hành động của tôi chỉ là một điều khiếm nhã nhỏ nhặt mà họ sẽ quên trong một vài câu chuyện phiếm. Nhưng đối với tôi, đó thực sự là một cuộc chiến nội tâm và một bài học đáng nhớ. Đó là trận chiến có thật, không khói lửa súng đạn, nhưng nhiều ngày sau đó, tôi vẫn luôn suy nghĩ vê’ cách ứng xử

Từ sau sự việc ngày hôm ấy, tôi bắt đẩu chú ý điều chỉnh cách ứng xử với mọi người và quan tầm hơn đến gia đình, thầy cô và bạn bè. Cũng từ đó, bác tài và anh phụ xe của tuyến xe buýt số 31 thường thấy một cô bé mặc áo đổng phục màu xanh rất hay đứng dậy nhường ghế cho các cụ già và em nhỏ. Không chỉ sau mỗi lần đứng dậy nhường ghế cho người khác, mà bất kì lúc nào làm được điều gì đó tốt đẹp trong cuộc sống của mình, tôi đều cảm thấy hạnh phúc và yêu đời hơn!

 

tham khảo 2

1. Mở bài: Tôi cũng đã từng biết đến một câu chuyện sâu sắc như vậy, nó bắt đầu từ những lầm lỗi, nhưng kết thúc nhân vật chính nhận được một bài học cho mình, hối hận vì những gì mình gây ra cho những người thương yêu.

2. Thân bài:

Câu chuyện mà tôi được nghe thực ra là một bộ phim ngắn do Thái Lan sản xuấtKể về cuộc đời của một người mẹ lam lũ và một anh con trai bướng bỉnh, ngỗ ngược.Người con trai bỏ đi biền biệt, để lại người mẹ đau khổ, cô đơn trong ngôi nhà nhỏ.Người mẹ ở lại mong ngóng còn, lại còn tự trách bản thân lúc ấy đã nặng lời khiến cho con tức giận mà bỏ đi.Bà vừa khóc vừa ôm lấy con chó nhỏ như vừa tìm thấy đứa con của mìnhCon chó nhỏ chạy mất, bà mẹ hốt hoảng chạy đi gọi con và khi tìm thấy chó nhỏ, bà ôm vào lòng mà không nhận ra người vừa đưa chú chó cho mình lại chính là anh con traiSự đau khổ, hối hận đan xen, anh ta không cho phép mình bỏ rơi mẹ một lần nữa nên anh ta mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh mà chạy lại, quỳ xuống dưới chân bà mẹ xin tha thứ. 

=>Câu chuyện về người mẹ điên khiến cho ta trải qua nhiều cung bậc của cảm xúc, cảm thông, thương cảm đến sự xót xa đau đớn và cuối cùng là niềm vui nhen nhóm khi người con cuối cùng cũng nhận ra lỗi lầm và trở về.

3. Kết bài: Bài học rút ra: những ai có mẹ thì đừng làm cho mẹ buồn, bởi có đi khắp thế gian thì cũng không tìm ra được ai tốt bằng mẹ.

Bài viết

Cuộc sống là một chuỗi những biến hóa mà không một ai có thể lường trước được mọi điều, chính vì vậy mà khi những biến cố ấy ập đến thì con người thường bị bất ngờ, tùy vào năng lực và khả năng giải quyết của mỗi người mà những biến cố ấy được giải quyết theo những cách thức khác nhau, nếu là người có nghị lực, bản lĩnh không chịu đầu hàng trước số phận thì ta sẽ tìm được cách để vượt qua nó, chinh phục nó. Nhưng cũng có không ít người lựa chọn dừng lại, đầu hàng trước số phận. Tuy cách thức lựa chọn có thể khác nhau nhưng điều mà chúng ta nhận được sau những biến cố bất ngờ đó chính là những bài học vô cùng sâu sắc, là những bài học kinh nghiệm mà ta sẽ mang đến cuối cuộc đời. Tôi cũng đã từng biết đến một câu chuyện sâu sắc như vậy, nó bắt đầu từ những lầm lỗi, nhưng kết thúc nhân vật chính nhận được một bài học cho mình, hối hận vì những gì mình gây ra cho những người thương yêu.

Câu chuyện mà tôi được nghe thực ra là một bộ phim ngắn do Thái Lan sản xuất, câu chuyện kể về cuộc đời của một người mẹ lam lũ và một anh con trai bướng bỉnh, ngỗ ngược. Vì một bất đồng nhỏ mà anh ta bỏ nhà đi biền biệt lãng quên gia đình của mình, cùng vì hành động vô tình đó mà cuối cùng anh ta đã nhận được một bài học sâu sắc, phải hối hận khôn nguôi vì hành động bồng bột, vô tâm của mình. Câu chuyện tuy đề cập đến hình ảnh của một anh con trai nhưng khi xem xong ta sẽ thấy được hình ảnh của chính mình trong đó, bởi trong chúng ta ai cũng đã từng một lần làm cho bố mẹ buồn phiền, cũng từng vì giận dữ mà nói ra những lời không hay với người mà ta yêu thương nhất.

Đến cuối cùng, điều làm ta đau đớn nhất chính là sự hối hận, ăn năn muộn màng bởi trong một phút nào đó ta vô tình lãng quên đi cha mẹ, nhưng đối với cha mẹ thì không như vậy, tình yêu dành cho con cái luôn là vô bờ bến, dẫu con cái có mắc phải những sai lầm không thể tha thứ thì quay đầu ngoảnh lại vẫn có hình bóng của cha mẹ phía sau. Nội dung của bộ phim này kể về một người mẹ già yếu, sống cùng anh con trai trong ngôi nhà nhỏ, nghề nghiệp mà hai mẹ con dùng để mưu sinh hàng ngày là thu mua những đồ đạc cũ mà người ta không cần đến. Trong một lần nóng giận, người mẹ đá mắng anh con trai, nhưng vì tự ái mà anh con trai đã nói những lời không hay với mẹ và từ đó bỏ đi biền biệt, để lại người mẹ đau khổ, cô đơn trong ngôi nhà nhỏ.

Anh con trai đi liền mấy tháng mà không có một chút tung tích, cũng không hồi âm gì cho mẹ già. Nhưng người mẹ thì đâu có thể bỏ mặc mà không quan tâm gì đến đứa con mà mình dứt ruột đẻ ra được. Dù anh con trai có thái độ hỗn hào với mình nhưng người mẹ vẫn vô cùng đau buồn về sự ra đi của đứa con, mà trên tất cả là lo lắng, lo cho con có đủ cơm ăn, có bị ai bắt nạt hay không. Những ngày mòn mỏi chờ con chở về là những ngày đau đớn nhất đối với bà mẹ, ngày nào bà cũng ra cửa trông ngóng đứa con nhưng đều thất vọng trở vào. Thậm chí người mẹ ấy còn tự trách bản thân lúc ấy đã nặng lời khiến cho con tức giận mà bỏ đi.

Thế rồi không thể yên tâm ở nhà chờ đợi nữa, người mẹ già đã qua tuổi lục tuần ấy đã gom góp tất cả tiền bạc mà mình có, khăn gói lên đường tìm kiếm con trai. Bà mẹ không biết anh con trai đi đâu về đâu nhưng vẫn mang theo bức ảnh đã bạc màu khắp nơi dò hỏi tin tức của người con. Đất nước rộng lớn như vậy, không có một địa điểm cụ thể, người mẹ ấy cứ mải miết đi hết thành phố này qua thành phố khác, đến đâu bà cũng hỏi nhưng một chút tin tức cũng không có. Tiền bạc mang trên người cũng hết, ban ngày bà tìm con, ban đêm lại ngủ ở gầm cầu, ven đường vô cùng đáng thương. Ngay cả những bữa ăn qua ngày cũng là những người qua đường cho.

Cầm lấy thức ăn được người ta cho, bà mẹ ứa nước mắt nghĩ về đứa con, và rồi quá đau khổ, bế tắc người mẹ ấy đã hóa điên. Dù đã không còn ý thức minh mẫn nhưng người mẹ ấy vẫn lang thang trên đường gọi con, người mẹ ấy già xọm đi, quần áo rách rưới, người ta thường nhìn thấy bà tìm kiếm đồ ăn ở những thùng rác công cộng. Hình ảnh đáng thương của bà mẹ khiến ta không cầm được nước mắt và thêm trách người con đã quá vô tâm, tàn nhẫn với mẹ của mình. Và trong một lần tìm kiếm thức ăn, bà mẹ nhìn thấy một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, bà ôm con chó vào lòng và tưởng tượng đến hình ảnh đứa con lúc còn nhỏ.

Bà vừa khóc vừa ôm lấy con chó nhỏ như vừa tìm thấy đứa con của mình, đi đâu bà cũng gánh theo chú chó với tâm trạng đầy hồ hởi, những người xung quanh nhìn bà với con mắt cảm thông có, chê cười có. Và rồi đến một ngày định mệnh, con chó nhỏ chạy mất, bà mẹ hốt hoảng chạy đi gọi con, bà nhớ lại khoảnh khắc lúc con trai bỏ mình mà đi, bà mải miết chạy và tìm thấy chó nhỏ, bà ôm vào lòng mà không nhận ra người vừa đưa chú chó cho mình lại chính là anh con trai. Bất ngờ đau đớn hơn cả là anh con trai, bởi anh ta vẫn nghĩ mẹ mình đang sống yên ổn ở quê.

Tình trạng đáng thương của bà mẹ khiến cho anh ta ngỡ ngàng, đau đớn, muốn nói mà không nói ra được lời nào, chỉ biết câm lặng nhìn bà mẹ bế con chó mà rời xa mình. Sự đau khổ, hối hận đan xen, anh ta không cho phép mình bỏ rơi mẹ một lần nữa nên anh ta mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh mà chạy lại, quỳ xuống dưới chân bà mẹ xin tha thứ. Kết thúc bộ phim, người mẹ vẫn chưa thể nhận ra được đứa con nhưng với sự hối lỗi chân thành của người con thì ta hoàn toàn có cơ sở để tin rằng anh ta sẽ không bao giờ mắc phải lỗi lầm xưa một lần nữa, người con bằng tình yêu, sự hối hận của mình rất có thể làm cho người mẹ trở nên tỉnh táo hơn chăng? Ta hoàn toàn có thể tin vào điều đó.

Câu chuyện về người mẹ điên khiến cho ta trải qua nhiều cung bậc của cảm xúc, cảm thông, thương cảm đến sự xót xa đau đớn và cuối cùng là niềm vui nhen nhóm khi người con cuối cùng cũng nhận ra lỗi lầm và trở về. Hơn hết, câu chuyện còn nhắc nhở ta trong cách ứng xử với mẹ của mình, trong cuộc sống đã có rất nhiều lần chúng ta có những xung đột, mâu thuẫn mà lớn tiếng với mẹ. Những lúc ấy chúng ta không ý thức được chúng ta đã nói những gì nhưng đó đều là những mũi dao đâm vào trái tim của những người mẹ. Mẹ có thể không biểu hiện sự đau đớn, mất mát ấy ra bên ngoài nên ta thường vô tâm bỏ qua và không mấy để ý.

Nhưng dù có lúc tức giận mà lớn tiếng với chúng ta đi nữa thì tình cảm của người mẹ đối với con cái của mình lại không hề một chút đổi thay, mẹ trách mẹ mắng bởi mẹ quan tâm và mong muốn chúng ta có thể trở thành những con người có ích, nghĩa là mong chúng ta tiến bộ, trưởng thành hơn. Nhưng bản thân chúng ta lại không vậy, cãi lại mẹ chỉ vì cái “tôi” đầy ích kỉ và thiển cẩn, những lời nói không hay của chúng ta sẽ làm cho mẹ buồn nhưng mẹ lại chẳng bao giờ trách mắng mà chỉ để trong bụng.

Sau tất cả thì người mẹ vẫn dành cho những đứa con tình yêu bao la, rộng lớn nhất, tấm lòng vị tha của người mẹ có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm của người con, thậm chí có thể cảm hóa sự bướng bỉnh, làm cho những đứa con thay đổi tích cực hơn. Như trong câu chuyện trên, tuy là kết mở nhưng ta cũng tạm thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió của cuộc đời mình thì bà mẹ cũng tìm được anh con trai, dù nhận thức có mơ hồ nhưng giọt nước mắt đau khổ của bà mẹ cuối câu chuyện chính là một dấu hiệu cho một khởi đầu mới tốt đẹp hơn chăng.

Sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành mẹ đã trải qua vô vàn những khó khăn nhưng mẹ không bao giờ nói, những lời nói của mẹ lúc tức giận có thể làm ta buồn nhưng những hành động của mẹ lại chứa chan yêu thương. Vì vậy những ai có mẹ thì đừng làm cho mẹ buồn, bởi có đi khắp thế gian thì cũng không tìm ra được ai tốt bằng mẹ.

Câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em-Mẫu 1

Có lẽ trong đời ai cũng nhớ những buổi sáng mẹ véo tai đánh thức con dậy giục con khẩn trương thay quần áo để kịp giờ đi học nhưng chúng con lại quên mất ánh mắt đầy yêu thương của mẹ. Dường như chúng ta không thể quên được nỗi đau bị cha đánh đập mỗi khi mắc lỗi, nhưng đâu biết rằng lúc đó trái tim người ta cũng rỉ máu… Có lẽ vì cuộc sống bận rộn, hay vì nhiều lý do khác . Một lý do khác, những cảm xúc yêu thương trong quá trình lớn lên bị lãng quên, cho đến một ngày tình cờ đọc được bài viết của ai đó, ta chợt nhớ đến cha mẹ mình…

“Đường kim mũi chỉ từ tay mẹ, thành tấm áo trên người con”. Tình yêu thương của cha mẹ dường như đến từ những điều nhỏ bé như đường kim mũi chỉ ấy. Dù ta ở đâu, núi cao hay vực thẳm, chân trời góc bể, tình yêu ấy luôn chắp cánh cho những ước mơ của ta.

Quá trình trưởng thành của mỗi người không giống nhau, nhưng tình yêu thương của cha mẹ thì giống nhau. Trong những câu chuyện đời thường ấy, tình cha mẹ bao la như biển cả. Trong cuốn sách này, là những câu chuyện từ ký ức ấm áp yêu thương của cha mẹ, đó có thể là những lời cảm ơn dành cho họ, cũng có thể là những tiếc nuối và những lời chưa kịp nói… Cái giá cho sự trưởng thành của chúng ta là chất xám của cha tóc mỗi ngày một nhiều và nếp nhăn hiện nhiều hơn trên gương mặt mẹ. Không phải ai cũng may mắn được nghe những lời an ủi của cha mẹ, hay có họ ngay bên cạnh. Đừng để sự trở lại chưa thực hiện trở thành sự hối tiếc.

Có nhiều thứ sẽ phai nhạt theo năm tháng, nhưng tình cha mẹ thì luôn ấm áp nồng nàn. Tuy nhiên, vì mải mưu sinh, những người làm con có lẽ đã quên đi ánh mắt yêu thương của cha mẹ. Hãy nhớ rằng, cha mẹ của chúng tôi luôn muốn chúng tôi trở lại với họ. Hãy dành chút thời gian để gửi đến cha mẹ những lời chúc, một cái ôm ấm áp hay một món quà nhỏ… Đọc những câu chuyện này, chúng ta cảm thấy như tình yêu thương của cha mẹ ở khắp mọi nơi, khiến chúng ta luôn ấm áp. “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Là những người con, chúng ta hãy nâng niu, trân trọng khoảng thời gian được ở bên cha mẹ và tận dụng cơ hội đó để báo đáp công ơn và tình yêu thương của họ.

Kể lại một câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em

Câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em-Mẫu 2

Thắm có dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh nhưng rất khỏe, mái tóc dài thường được để xõa ở nhà và buộc gọn gàng khi đến trường. Với khuôn mặt sáng sủa, chiếc mũi thanh tú, Thắm rất thông minh. Bạn là học sinh giỏi nhiều năm liền của lớp. Vua siêng năng sáng dạ, học đến đâu hiểu bài nhớ lâu, Thắm được bạn bè mến phục. Thắm rất ngoan, luôn giúp đỡ những bạn gặp khó khăn trong học tập và sức khỏe.

Hai chúng tôi luôn thân thiết với nhau, chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng nhau. Dù Thắm đã theo gia đình về quê sinh sống nhưng những tình bạn tốt đẹp ấy vẫn sống mãi trong tôi

Tôi nhớ rất rõ một sự việc khiến tôi cảm thấy xấu hổ, đó là một kỷ niệm đẹp, một bài học quý giá cho tôi về tình bạn.

Dũng ở lớp đã hai ngày nay nghỉ học không rõ lý do, cô giáo và các bạn rất lo lắng. Được sự phân công của cô giáo, Thắm tìm đến nhà Dung. Gia đình Dũng rất khó khăn. Cha mất sớm, mẹ đi lấy chồng khác. Ở nhà chỉ còn lại Dũng và cô. Bà đã già, lại hay đau ốm nên mấy ngày nay không thể ra chợ mua rau bán. Theo tôi, sau khi biết nguyên nhân, Thắm chỉ cần báo lại cho cô ấy. Nhưng bạn ấy đến với bạn Dung mỗi ngày hai lần. Một hôm tôi về muộn. Nói thật, lúc đó tôi giận Thắm lắm. Tôi nghĩ Thắm không còn ở gần tôi nữa. Tôi tỏ thái độ lạnh lùng với Thắm; thậm chí, tôi còn không thèm đến nhà Dũng chơi, mặc cho Thắm và các bạn cùng lớp khuyên nhủ nhiều lần.

Ngày Dung trở lại lớp, cô giáo thông báo với cả lớp là vẫn được thi học kỳ. Cô kiểm tra và nhận xét tốt những kiến ​​thức mà Dũng còn thiếu trong thời gian cô vắng mặt. Có được kết quả đó là nhờ sự giúp đỡ của Thắm . Cô giáo rất hài lòng về Thắm. Thắm là người bạn tốt, luôn quan tâm đến mọi người, giúp được ai thì giúp hết lòng. Bà của Dũng cũng cảm ơn Thắm.

Tôi hỏi Thắm có giận tôi không. Câu trả lời của Thắm khiến tôi không thể nào quên: “Giận cái gì? Tình bạn là thứ rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong đời học sinh. Không bằng lòng vì chưa hiểu, khi hiểu rồi mới biết trân trọng nhau hơn.

Tôi nhớ Thắm, người bạn thân nhất của tôi. Em cố gắng học thật giỏi, thật giỏi để sánh vai cùng Thắm. Bạn Thắm là tấm gương cho tôi noi theo.

Kể lại một câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em

Câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em-Mẫu 3

Tuổi học trò có biết bao câu chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung… để rồi tất cả trở thành những kỷ niệm đáng yêu, đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Đối với tôi, một kỷ niệm không thể phai mờ trong tâm trí tôi là cuối năm lớp Năm. Dường như đó cũng là ngày tan học, và từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ biết bao yêu thương, xúc động.

Tôi nhớ đó là chiều thứ Ba. Hôm đó, tất cả các bạn trong lớp tôi đều đến dự. Ai cũng có nét mặt vui tươi hớn hở và chỉnh tề trong bộ đồng phục. Khi cả lớp đã về hết giờ học, lớp trưởng nhắc nhở các bạn sắp xếp bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc trang phục giản dị, khuôn mặt phúc hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết bắt đầu. Lớp học lúc đầu ồn ào, nhưng bây giờ thì yên lặng. Ban đầu khi nghe cô khen thành tích chung của lớp, ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ trong thành tích chung đó có phần đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại, ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy hình bóng của chính mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để không phụ lòng cô. Nghe vậy cô cũng bớt lo lắng cho chúng tôi, học trò trong mắt cô vẫn rất nhỏ nhắn, hồn nhiên và cô nở nụ cười rạng rỡ.

Tiếp đến, cô tặng chúng tôi một câu nói mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn ghi nhớ trong lòng: “Vậy là năm lớp 5 và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời con. Mặc dù cô chỉ dạy các em một năm cuối cấp, nhưng cô nhận thấy rằng các học sinh đã học tập chăm chỉ để đạt được thành tích tốt nhất trong suốt 5 năm học. Tuy vẫn còn một số học sinh yếu kém, chưa cố gắng nhưng cô tin rằng các học sinh của mình sẽ vững tin bước vào chặng đường vô cùng gian nan và khó khăn phía trước. Năm học tới cô không còn dạy các em nữa nhưng cô mong dù không còn cô nhưng các em vẫn cố gắng học tập, lao động và nghe lời cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô nhé!”

Nói đến đây cô dừng lại, khiến cả lớp xúc động. Lớp chúng em là lớp đầu tiên cô làm chủ nhiệm. Với cả lớp, cô rất ân cần, chu đáo Tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng em. Bao nhiêu kỉ niệm ân tình chợt ùa về .Tuy nhiên chúng ta sắp phải xa nhau, rồi cô giáo tổ chức bữa tiệc ngọt cuối cùng, mọi người vui vẻ hơn và cô hát và kể chuyện cười cho chúng tôi nghe. Vì vậy, cả lớp có rất nhiều niềm vui. Nắng vàng rực rỡ trên sân trường vào ngày cuối cùng của chúng tôi khi còn là học sinh tiểu học. Kết thúc buổi gặp mặt, ai cũng lưu luyến và hứa sẽ cố gắng học tập tốt hơn trong năm học sau

Ngày tổng kết của năm lớp 5 đã trôi qua khá lâu nhưng chứa đựng biết bao cảm xúc bồi hồi trong tuổi học trò của tôi. Giờ đây khi đã trưởng thành, nghĩ lại ngày ấy, tôi không khỏi bồi hồi, nhưng hơn hết, tôi vẫn quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Kể lại một câu chuyện xảy ra trong cuộc sống đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em