Phim thính tuyết lâu đánh giá

Có khá nhiều người luôn hỏi tôi rằng, tại sao tôi lại chọn sad làm thể loại yêu thích của bản thân và tôi không cũng xin đáp rằng, một là vì cuộc đời của tôi cũng là cả một câu chuyện không tưởng được, hai là vì tôi là một người không thích màu hồng và ba là bởi vì tôi thích đọc những câu chuyện có hơi hướng bi thương.

Thương Nguyệt không phải là một tác giả nổi tiếng ở Việt Nam, cũng không có quá nhiều sách của chị ấy được xuất bản nhưng Thương Nguyệt là một tác giả đại tài, trong mắt tôi và đọc giả của chị ấy. Chị ấy không viết những tác phẩm tuyệt vời được dựng lên phim như Kim Dung hay Cổ Long, cũng không có được sự lãng mạn vốn có trong văn của Quỳnh Dao. Ở Thương Nguyệt là cả một mảng bi thương ngút trời, bi kịch chồng chất để rồi sau đó là những khoảng lặng trong lòng đọc giả của chị ấy.

Tôi biết chị qua một bài giới thiệu về Thất Dạ Tuyết (tương lai sẽ có bình luận về tác phẩm này), cũng đã dành cả một đêm để đọc xong quyển sách dày này rồi lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà chìm vào trầm mặc. Sau đó, tôi bắt đầu tìm đến những tác phẩm khác của chị.

Thính Tuyết Lâu – lắng nghe tuyết rơi. Tuyết vô cùng nhẹ, rơi trên mặt đất không gây tiếng động thậm chí có khi chúng ta cũng chẳng rõ. Tỉ như một sáng mở cửa nhìn thấy một đống trắng toát ở ngoài sân với cái lạnh tỉ tê đến run người mới biết rằng trời đã vào đông.

Thính Tuyết Lâu có lẽ cũng thế.

Tuyết rơi vô thanh nhưng sự vật vẫn cứ hiện hữu nơi đó. Mọi câu chuyện trong Thính Tuyết Lâu chính là như thế, vô thanh, vô sắc, chỉ đế khi có kết quả rồi mới biết nó đã diễn ra. Thật là tồi tệ.

Thính Tuyết lâu gồm 9 câu chuyện nhỏ nói nói về những mối quan hệ xung quanh hai con người được xem là “nhân chi long phụng”. Hắn là lâu chủ đầy uy quyền tên Tiêu Ức Tình, còn nàng là cô gái kiên trung chỉ một lòng phò trợ kẻ mạnh hơn mình, Thư Tĩnh Dung.

Cả hắn và nàng đều là những kẻ khiến toàn võ lâm sợ hãi. Cả hai đều là những kẻ có tài nhưng cũng lại có tật. Hắn là kẻ đứng đầu võ lâm, nhưng lại mang trong người một căn bệnh nan y không có thuốc chữa. Còn nàng, chỉ dưới một người mà trên vạn người nhưng bản thân nàng cũng có bệnh. Bệnh của nàng chính là không bao giờ tin tưởng bất kì ai.

Lúc theo phò trợ hắn, nàng cũng đã nói rằng nàng theo hắn vì hắn là kẻ mạnh, vì hắn đánh bại nàng, cho nên nếu hắn bị một người khác đánh bại, lẽ dĩ nhiên nàng sẽ rời bỏ hắn. Đó là giao ước của cả hai và cũng là giao ước cột chặt hắn và nàng. Nếu so sánh giao ước đó là sợi tơ hồng nguyệt lão thì không đúng lắm có thể xem như đó là một sơi dây oan nghiệt thì đúng hơn, buộc chặt cả hai với nhau, dây dưa không cắt được.

Bởi vì hắn là người mạnh nhất, bởi vì nàng là người ở cạnh hắn cho nên nếu bảo người có thể kết liễu hắn chính là nàng và người có thể giết nàng cũng chỉ có duy nhất mình hắn. Không sai, cái kết của cả hai là chết trong tay của đối phương. Ấy mà cái chết ấy lại để lại một khoảng trống vô cùng dài trong lòng đọc giả của chị ấy.

Hắn và nàng nói chung đều có bệnh. Nếu ví Thính Tuyết Lâu là một bệnh viện thì mỗi người trong đó đều là một bệnh nhân. Mỗi người có một cái bệnh và tình trạng chung là đều cố chấp cứng đầu không chịu chữa trị. Và hai kẻ đứng đầu là hai kẻ bệnh nặng nhất, khó chữa nhất. Đã là tâm bệnh thì đâu ra thuốc mà chữa.

Đọc toàn bộ hệ liệt này, nhất định ai cũng có thể nhận ra Thư Tĩnh Dung và Tiêu Ức Tình đều có tình cảm với đối phương nhưng đều là những kẻ ngoan cố không chịu thừa nhận cũng như chấp nhận nhau. Cái bi kịch chính là ở chỗ đó.

Tiêu Ức Tình hắn mang bệnh trong người, không muốn làm gánh nặng cho nương tử của mình. Thư Tĩnh Dung mang bên người thanh kiếm được gọi là Ma Kiếm – Huyết Vi. Cả hai đều cho là người nào ở cạnh mình đều không có được kết quả tốt. Lần duy nhất hắn lấy hết can đảm hỏi A Tĩnh lại bị nàng từ chối, hắn liệu nghĩ đơn giản những gì nàng nói là thật hay là có thể nhận ra ẩn ý trong đó. Cá nhân tôi cho là hắn nhận ra nhưng chỉ là không muốn biết, cứ để như nàng nói, cứ nghĩ thật như thế cũng tốt. “Bởi vì nàng không muốn làm quả phụ”. Cứ cho là như thế đi.

Hắn và nàng tính ra vẫn chưa phải là những kẻ tàn độc nhất, đứa hài tử được A Tĩnh giữ lại mới chính là đứa trẻ tàn độc nhất trong số họ – Thạch Minh Yên mới là đứa trẻ tàn độc nhất. Tự hủy đôi chân để hắn và nàng giết chết đối phương, để trả thù việc hắn và nàng đã thảm sát cả gia đình mình. Suy cho cùng, tất cả bọn họ đều phải trả một cái giá nhất định.

Tiêu Ức Tình đã lập thệ rằng, chỉ cần ai giết được hắn, hắn tình nguyện giao cả thiên hạ của hắn cho người đó. Thạch Minh Yên, đứa hài tử năm nào giờ đã trở thành một khuyết nhân ấy, dùng mưu giết cả hai, sau cùng trở thành chủ nhân của Thính Tuyết Lâu. Đó không phải là món quà, đó là hình phạt của hắn. Hình phạt giành cho kẻ đã giết hắn. Một hình phạt rất tàn nhẫn nhưng lại vô cùng uyên thâm.

Một hệ liệt khác cho thấy cả hai rõ ràng trong mắt đối phương rất quan trọng chính là hệ liệt thứ 4 – Bệnh. Dưới cái nhìn của người thứ 3, rõ ràng hắn và nàng đều rất quan tâm đối phương nhưng lại quan tâm theo một dạng làm người đau lòng. Nàng vì hắn tìm Thu Hộ Ngọc (muốn biết nhân vật này là ai, các bạn đọc hệ liệt 2) để nhờ người tìm cho nàng một loại thảo dược giúp hắn trị bệnh. Hắn tìm được nàng thì lại phạt nàng vì tội để Thu Hộ Ngọc – kẻ thù của hắn – bắ tay nhau. Nàng không giải thích, hắn không muốn nghe. Bi kịch của cả hai lại vẫn chính là thế: cố chấp làm theo ý mình.

Tiết Thanh Mích nhận ra được tình cảm của cả hai và rõ ràng cũng biết, với hắn bản thân chỉ giống như là bèo nước hợp tan. Hắn sẽ không bao giờ đặt bản thân mình vào mắt. Tiết Thanh Mích biết rằng hắn yêu nàng cho nên đã tình nguyện chôn thứ tình cảm kia vào tận đáy lòng mình, mãi mãi. Lúc đầu, tôi không Tiết thần y nhưng sau này tôi lại nghĩ, chị Thương Nguyệt khéo léo đưa người con gái họ Tiết này vào có lẽ là muốn khẳng định một lần nữa tình cảm của hắn và nàng với người đọc, để cho người đọc thấy rõ hắn và nàng rõ ràng là dây dưa không dứt ra được. Có yêu đối phương, có hận đối phương, có giày vò đối phương nhưng lại không ngừng lo lắng, suy nghĩ cho đối phương.

Tiêu Ức Tình lo lắng Thu Hộ Ngọc sẽ giết A Tĩnh mà lại quên mất rằng Thu Hộ Ngọc đã từng là một Lôi Sở Vân vô cùng vô tận yêu thương A Tĩnh. Chỉ là chính lúc ấy Tiết Thanh Mích có thể đã lờ mờ nhận ra, trong lời nói hằng ngày đầy hận thù lại ẩn chứa trong đó sự quan tâm mà người ngoài nhìn vào phải uy nghĩ rất lâu mới thể hiểu được.

“Cứu A Tĩnh trước!”

Là nàng quan trọng hơn bất kì ai. Là nàng ấy. Trong tim người lâu chủ danh trấn giang hồ này chỉ duy nhất có một mình thiếu nữ áo hồng mang tên A Tĩnh. Thanh Mích, vốn là không bao giờ sẽ có được một cái khỏi đầu huống chi là kết thúc.

Được chết trong tay người mình yêu chính là một điều vô cùng hạnh phúc nhưng ngay cả chút hạnh phúc nhỏ nhoi ây, Trì Tiểu Đài mãi mãi cũng không có được. Cùng Cao Mộng Phi tạo phản, vốn biết trước kết quả sẽ không thể thành công nhưng vẫn làm, bởi vì Trì Tiểu Đài muốn hắn phải nhớ nàng, chỉ cần nàng chết dưới đao của hắn, hắn sẽ nhớ nàng. Nhưng nàng đã lầm, hắn không giết nàng, mà hắn cả đời cũng không bao giờ muốn gặp lại nàng. Nhốt nàng trong Thần Bình các, mãi mãi không được xuất hiện ở lâu, đó chính là hình phạt tàn khốc nhất dành cho nàng.

Thương Nguyệt, chị hay ở chỗ là đã để hai người con gái thay A Tĩnh và Tiêu Ức Tình nói lên tình cảm của đối phương. Và cũng hay ở chỗ tạo nên tấn bi kịch cho cả hai. Một không thích nói nhiều và một không muốn nói nhiều. Sai lầm không chịu nói, hiểu lầm không giải thích, dẫn đến cả hai tự giết lẫn nhau.

Tôi chưa bao giờ có dũng khí đọc lại Thính Tuyết Lâu lần thứ 2, bởi vì tôi cho là tấn bi thương trong đó tôi không có can đảm đương đầu một lần nữa. Cũng hệt như một khi té xe quá nhiều, tạo ra một tâm lí ngại đi xe.

A Tĩnh và Tiêu lâu chủ, hai người liệu có biết hai người thật sự là kẻ ngốc nhất không? Hai người có biết hai người là hai kẻ đáng thương lắm không? Thế nhưng hai người lại không đáng để hận.

Xin mạn phép được kết thúc bài viết với hai câu nhận định.

Hệ liệt thứ 5 – Hỏa Diễm Diên Vĩ dù là cái kết viên mãn nhưng sự viên mãn đó lại quá nhỏ nhoi, không đủ xua tan đi cái lạnh lẽo bao phủ toàn bộ.