Tập làm văn lớp 4 kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của an-đrây-ca bằng lời của cậu bé an-đrây-ca

Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của cậu bé An-đrây-ca

Tập làm văn lớp 4 kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của an-đrây-ca bằng lời của cậu bé an-đrây-ca

Bài làm

Đến bây giờ, tôi vẫn còn thấy ân hận khi biết mình đã làm một việc sai trái. Tôi đã thất hứa với ông và cả mẹ nữa. Mong rằng sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, các bạn đừng để người nuôi dạy mình phải thất vọng vì mình như tôi nhé! Chuyện là thế này:

Năm ấy, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông nội ở một ngôi nhà nhỏ gần bờ sông Von-ga. Những người hàng xóm thân thiện thường đến nhà tôi chơi nên căn nhà lúc nào cũng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.

Một buổi chiều, đang tắm mát cho nụ hồng tươi tắn trước cửa nhà, tôi thấy ông nói với mẹ:

- Bố khó thở lắm...!

Tập làm văn lớp 4 kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của an-đrây-ca bằng lời của cậu bé an-đrây-ca

Mẹ vội vàng đỡ ông nằm xuống giường rồi bảo tôi đi mua thuốc. Vâng lời mẹ, tôi nhanh nhẹn đi ngay. Dọc đường đi, tôi gặp Tom và Nick cùng mấy đứa bạn trong làng đang chơi bóng đá. Nhìn thấy tôi, bọn chúng gọi: “Ê! nhập cuộc chứ An-đrây-ca!”. Tôi thầm nghĩ: “Hay mình cứ chơi độ 5 phút rồi mới đi, chắc chẳng sao đâu”. Đắn đo một lát rồi tôi cũng quyết định nhập cuộc.

Chơi một lúc lâu, tôi mới sực nhớ lời mẹ dặn. Tôi chạy như bay tới cửa hàng để mua thuốc cho ông.

Vừa bước vào nhà, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra, ông đã mất. Ôi! Nỗi buồn khủng khiếp khi mất người thân sao cứ dâng lên trong lòng tôi. Vậy là từ nay, tôi không được nhìn thấy gương mặt hiền hậu, đẹp lão của ông nữa. Không thể kìm nén được nỗl xúc động, tôi bật khóc và kể cho mẹ nghe mọi chuyện đã làm. Mẹ ôm lấy tôi an ủi:

- An-đrây-ca của mẹ, con không có lỗi, chẳng có thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ rằng mẹ đã nói đúng, cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo ông trồng và tự dằn vặt về lỗi lầm của mình.

Phan Nguyệt Hằng - Thái Bình

Tập làm văn lớp 4 kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của an-đrây-ca bằng lời của cậu bé an-đrây-ca

Nhận xét của giáo viên:

Những ưu điểm cần phát huy.

Câu chuyện “Nỗi dằn vặt của An-đray-ca” thể hiện tình cảm yêu thương và ý

thức trách nhiệm với người thân, lòng trung thực, sự nghiêm khắc với lỗi lầm của cậu bé An-đrây-ca. Dựa vào cốt truyện trong bài tập đọc, bạn Hằng đã kể lại câu chuyện khá sinh động bằng lời của nhân vật chính An-đrây-ca.

Cách mở bài theo kiểu gián tiếp của bạn đã tạo ra được sự hồi hộp với người đọc. Đoạn An-đrây-ca mãi chơi bóng được bạn kể rất tự nhiên và rất chân thực. Ta cũng có thể thông cảm cho sự hồn nhiên của An-đrây-ca vì cậu là trẻ con mà. Mặc dù mắc lỗi rất lớn nhưng qua câu chuyện bạn Hằng kể ta cũng thấy được những phẩm chất tốt đẹp của An-đrây-ca. Bởi Hằng biết khéo léo bộc lộ tính cách cuả cậu bé An-đrây-ca thông qua hành động, suy nghĩ và lời nói của cậu. Đây chính là thành công của bạn Hằng.

Những hạn chế cần rút kinh nghiệm.

- Một số từ ngữ sử dụng trong câu văn chưa chính xác.

- Đoạn giới thiệu hoàn cảnh xảy ra chuyện của bạn còn thiếu một chi tiết quan trọng.

- Cần khắc sâu hơn nữa tâm trạng và nỗi dằn vặt của An-đrây-ca khi biết ông đã qua đời.

- Cách kết bài chưa thật hay.

Tập làm văn lớp 4 kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của an-đrây-ca bằng lời của cậu bé an-đrây-ca

Bài luyện tập.

1. Hãy thay từ dùng sai được gạch chân trong các câu văn dưới đây bằng từ khác cho phù hợp

- Đến bây giờ tôi vẫn còn thây ân hận khi biết mình đã làm một việc sai trái.

- Mong rằng sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, các bạn đừng để người nuôi dạy mình phải thất vọng vì mình như tôi nhé!

2. Đoạn văn kể hoàn cảnh xảy ra câu chuyện còn thiếu một chi tiết quan trọng, đó là chi tiết nào? Em hãy viết bổ sung giúp bạn.

3. Viết 1-2 câu văn miêu tả tâm trạng và nỗi dằn vặt của An-đrây-ca khi biết ông đã qua đời.

Viết đoạn kết bài theo lối mở rộng cho bài văn trên theo cách của em.

Bài viết gợi ý:

Gợi ý

Tôi tên là Hen-ric, là bạn thân của Anđrâyca. Có một chuyện từ hồi nhỏ mà khiến tôi day dứt mãi đến tận bây giờ. Chuyện có liên quan đến Anđrâyca.

Năm tôi và Anđrâyca lên 9 tuổi. Trong khi tôi sống hạnh phúc với gia đình đầy đủ thì Anđrâyca lại chỉ sống với mẹ và ông. Bố cậu ấy mất từ khi Anđrâyca còn nhỏ xíu nhưng không vì thế mà cậu sinh ưu tư.

Anđrâyca sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Do tuổi đã cao (96 tuổi) nên ông của Anđrâyca hay ốm lắm. Mẹ cậu phải chăm sóc luôn. Anđrâyca cũng thường xuyên giúp mẹ.

Một buổi chiều, khi đang chơi tha thẩn quanh giường ông, Anđrâyca bỗng nghe tiếng ông gọi mẹ: “Bố khó thở lắm!… ” Mẹ Anđrâyca liền bảo cậu đi mua thuốc còn bác ấy sẽ ở lại với ông. Anđrây vội chạy đi ngay không chút chậm trễ. Lúc đó, tôi, Rô-béc-tô, Mi-chi-a đang chơi đá bóng rất vui. Thấy Anđrây chạy qua, tôi và các bạn bèn rủ cậu ấy chơi cùng:

– Này, vào đây chơi cùng bọn tớ đi.

– Nhưng tớ phải đi mua thuốc cho ông. Anđrâyca từ chối.

– Chơi một tẹo rồi đi có sao đâu! Tôi nải nỉ. Tôi không biết Anđrâyca phải đi mua thuốc, cho ông nên đã cố thuyết phục cậu ý chơi cùng. Và tôi đã thành công. Chúng tôi đã chơi rất vui. Mãi đến khi trời nhập nhoạng tối, như sực nhớ điều gì, Anđrâyca hốt hoảng, ba chân bốn cẳng chạy mất. Mãi ngày hôm sau, khi nghe tin ông của Anđrâyca mất, tôi mới hiểu ra toàn bộ sự việc. Hoá ra lúc chiều, Anđrâyca chạy đi mua thuốc cho ông nhưng mải chơi với chúng tôi nên cậu đã về trễ. Khi trở về nhà thì ông cậu đã qua đời. Anđrâyca không được nhìn mặt ông lần cuối. Cậu ân hận vô cùng. Anđrâyca nghĩ chính cậu đã hại ông phải nhanh chóng từ giã cõi đời này. Cậu dằn vặt lắm, cứ khóc suốt không thôi. Và không chỉ cậu, chính tôi cũng cảm thấy mình có một phần trách nhiệm khi đã rủ Anđrâyca chơi cùng mà quên việc mua thuốc cho ông. Tôi rất hối hận. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thôi dằn vặt mình.

Tập làm văn lớp 4 kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của an-đrây-ca bằng lời của cậu bé an-đrây-ca