Tháng sáu trời xanh lam review

Lâu rồi mới ngoi lên viết review =))

Ban đầu đọc truyện này chỉ là vì lâu rồi không đọc ngôn tình nên muốn kiếm một quyển để giải trí, vốn không hề có ý định viết review, chỉ đọc cho vui, nhưng đọc được khoảng 1/3 gì đó thì lại tính viết một bài ném đá (nguyên nhân kể sau), bây giờ đọc hết thì lại chỉ đơn giản là viết một cái review bình thường.

Truyện khá ngắn, đọc một buổi là xong, nhảy hố cũng vì truyện có cái tên khá hay “Tháng sáu trời xanh lam”, nghe thì có vẻ bình yên nhưng thực ra chẳng bình yên chút nào.

Nói truyện này cẩu huyết? Không hẳn. Nhẹ nhàng? Cũng không. Dữ dội? Chưa đến mức đó.

Điều ấn tượng đầu tiên khi đọc truyện này là nữ chính ở truyện này rất khác, phải nói là quá khác so với những nữ chính mình từng đọc, không phải ngoại hình mà là tính cách: Đó là Hạ Vi Lam_ một cô gái pha trộn giữa hai mặt đen trắng, có lúc cô có thể trong sáng đơn thuần như một thiên thần, nhưng cũng có lúc cô như một mụ phù thủy đáng sợ.  Hạ Vi Lam có lẽ là nữ chính đầu tiên bị “tác giả” “dìm xuống tận đáy” thế này.

Năm lên sáu, bố mẹ Hạ Vi Lam li hôn. Lí do như bao bộ ngôn tình khác, người đàn ông sau khi có được sự nghiệp thì lại lãng quên người phụ nữ luôn đứng bên cạnh mình để đến bên một người đàn bà khác.

Hạ Vi Lam sống với mẹ nhưng vì có khuôn mặt giống bố nên cô thường xuyên bị chửi mắng. Sau khi mẹ tái hôn với một người đàn ông khác, cô chuyển về sống với bố, cùng với người mẹ kế và một người anh trai không cùng huyết thống-Tần Thiên Lãng, và cùng như bao bộ ngôn tình khác, đây chính là nam chính =-=

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hạ Vi Lam đã chán ghét Tần Thiên Lãng

“Đem lòng yêu một người, có thể là chuyện trong tích tắc. Hận một người lại là suốt đời.”

Cô ghét anh vì anh ưu tú, đẹp trai, thu hút mọi sự chú ý, có được sự yêu thương của tất cả mọi người, kể cả bố cô-người không hề có quan hệ ruột thịt gì với anh. Bị sự đố kỵ che mờ mắt, Hạ Vi Lam tìm mọi cách để có thể đẩy Tần Thiên Lãng đi thật xa.

Cuối cùng vì một chút mưu kế cùng với sự không đề phòng với một cô nhóc 15 tuổi, Tần Thiên Lãng bất hạnh bị đẩy đi Bắc Kinh, bao năm học đại học không thể trở về nhà, chỉ có thể liên lạc với mẹ qua điện thoại, cuối cùng còn bị đẩy sang Australia, nơi đất khách quê người không ai thân thích.

Ai có thể ngờ được một cô bé 15 tuổi luôn mang một vẻ ngoài đơn thuần ít nói, bước đi luôn cúi gằm mặt lại có thể đáng sợ như thế. Nhưng Tần Thiên Lãng biết, Hạ Vi Lam đích thực là một con người đáng ghê tởm.

Đạt được mục đích, Hạ Vi Lam ung dung sống tiếp những ngày tháng sau đó mà không có một chút áy náy nào. Cô bước vào giảng đường đại học. Tại đây cô đã phải lòng Sở Hàm, người bạn trai của cô bạn cùng phòng với cô, Phương Mộ Tình.

Đúng như câu nói: “Không phải đồ của mình thì phải giành giật thật nhiệt tình để nó trở thành của mình.” Và Hạ Vi Lam đã làm như vậy, thậm chí dùng cả những thủ đoạn ti tiện nhất. Cô vờ làm thân với Phương Mộ Tình để có cơ hội gặp gỡ Sở Hàm nhiều hơn. Phương Mộ Tình là một cô công chúa xinh đẹp được cưng chiều từ nhỏ, làm sao có thể nhận ra những mưu kế thâm sâu này?

Sở Hàm cũng vì thế mà thân với Hạ Vi Lam hơn bởi cô là bạn thân của bạn gái anh. Như tìm được sự tri âm , mỗi lần anh và bạn gái cãi nhau, Vi Lam đều là nơi để Sở Hàm trút bầu tâm sự, và trong một lần uống say, anh đã rơi vào cái bẫy của cô.

Đương nhiên sau đó Sở Hàm và Phương Mộ Tình chia tay, Vi Lam đến bên Sở Hàm, Mộ Tình sang Mĩ du học, nhưng dù có được anh thì sao nào? Trong lòng anh không hề có cô, từ trước đến nay chưa từng có, nhưng vì quá không cam lòng, cô không cho phép mình thất bại.

“…để em làm bạn gái anh nhé?”

Sở hàm bắt đầu trút bầu tâm sự nói anh quá yêu Phương Mộ Tình, không có vị trí thừa nào cho người khác, như thế sẽ không công bằng với cô.

“Thế thì em đóng vai trò dự bị có được không?”

“Không thể có người dự bị. Trong trái tim anh đã không còn chỗ trống nữa.”

Cuối cùng tốn bao công sức, Hạ Vi Lam đã dành được Sở Hàm, nhưng liệu đó có phải là yêu?

“Hạ Vi Lam, cậu yêu Sở Hàm thật hay muốn trả thù tôi?”

“Cậu nói gì cơ? Tôi trả thù cậu?”

“Đúng vậy, tôi nhận ra được, thực ra từ trước tới nay cậu luôn ghen tỵ với tôi. Một gia đình hạnh phúc, một dung nhan hơn người, sự quan tâm của người khác, và cả tình yêu tuyệt đẹp nữa…Cái gì tôi cũng có, còn cậu gần như không có gì cả.”

Nhưng những điều này, rất nhiều năm sau Vi Lam mới hiểu được.

Đây là đoạn mà tôi muốn ném đá nhất bộ truyện này, cái việc cướp bạn trai của bạn, kể cả không phải bạn thân nhất thì cũng quá ghê tởm.

Thực tế đã cho thấy, cái gì vốn không là của mình thì mãi mãi không thuộc về mình, nhất là tình cảm.

Một năm sau khi cùng sống chung với Hạ Vi Lam, Sở Hàm đã sang Mỹ, còn trái tim cô thì vỡ vụn.

Cô không thích hoa hồng thật vì sợ nhìn thấy nó lúc héo khô. Cô tưởng rằng, hoa hồng thuỷ tinh sẽ mãi mãi nở rộ, mãi mãi không bao giờ tàn. 

Đến giờ mới biết, thuỷ tinh còn yếu hơn, vừa chạm là vỡ.
Hóa ra, không hề có cái gọi là “mãi mãi”

Nếu bạn nghĩ sau đó nữ chính sẽ trùng sinh, sẽ làm lại tất cả thì bạn đã sai =)) nữ chính vẫn tiếp tục cuộc sống của mình.

Nếu bạn thắc mắc tại sao không thấy bóng dáng nam chính, thì đến đoạn này nam chính mới xuất hiện.

Hai năm sau, Tần Thiên Lãng từ nước ngoài trở về tiếp quản công ty, bớt đi sự xốc nổi của tuổi trẻ, thêm vài phần chững chạc trưởng thành. Anh chuyển đến sống cùng thành phố với nữ chính.

Từ năm 18 tuổi, anh đã rung động trước Hạ Vi Lam, tình yêu thầm kín ấy kéo dài tận 10 năm, vì cô thậm chí anh từ chối không biết bao nhiêu cô gái khác. Dẫu anh biết cô là một cô gái đáng sợ, nhưng lại không thể nghe theo lí trí của bản thân.

Lần trở về này là cơ hội để anh đến gần cô hơn, anh không những giúp cô xoa dịu vết thương lòng mà còn hết lòng thể hiện tình cảm của mình.

Hạ Vi Lam biết không? Cô thông minh như thế, sao có thể không biết, nhưng cô luôn lờ đi, tự lừa mình dối người.

Nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông khác, anh tức đến mức buột miệng thốt ra lời tỏ tình khiến cả hai đều phải sững sờ. Nhưng cũng từ đó, mối quan hệ của họ tiến thêm một bước.

Nếu như đến đây là happy ending thì truyện đã chẳng là truyện :v Bạn nghĩ nữ chính là cải tà quy chính? Không, nữ chính vẫn đáng sợ như ngày nào. Đỉnh điểm là khi Phương Mộ Tình cùng Sở Hàm về nước đính hôn, Hạ Vi Lam trang điểm lộng lẫy, cùng Tần Thiên Lãng đến dự tiệc, không chỉ lợi dụng anh để làm mình nổi bật hơn, cô còn ôm hôn chú rể ngay trước cửa thang máy, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Nói thật, với nữ chính như thế này, nói “đê tiện” là còn quá nhẹ =)))

Hành động của cô đã thành công làm Phương Mộ Tình tức điên lên, nhưng cũng đã làm tổn thương Tần Thiên Lãng, dù anh biết cô chỉ muốn thị uy cho Phương Mộ Tình thấy được, thì ra cái gọi là tường thành tình yêu cũng chỉ đến thế.

“Hạ Vi Lam, em ích kỷ như thế, lạnh lùng như thế, anh thật hối hận tại sao lại yêu em!”

“Đừng nói chuyện yêu đương với tôi!” Cô cười với vẻ khinh miệt, “anh không xứng đáng!”

Anh nghe tất cả những điều này, cuối cùng tim như đống tro tàn chết chóc. Nỗi đau khổ và giằng xé từ bao năm nay, hiện giờ có thể giải thoát rồi.

“Đúng vậy, anh không phải nhịn nữa. Thời gian gần đây, anh thực sự mệt mỏi!”

Một vụ tai nạn xảy trên đường cao tốc, từ đó cái tên Tần Thiên Lãng cũng biến mất, ánh sáng trong lòng Vi Lam cũng tắt ngúm.

“Để mất rồi mới biết quý trọng” câu này không sai, nhưng đã quá muộn, đến khi Hạ Vi Lam nhìn rõ lòng mình, Tần Thiên Lãng đã không còn trên đời nữa.

Sinh mệnh giống như một chuyến tàu tốc hành, không gì có thể bắt đầu lại từ đầu, chỉ có thể mặc cho đường ray đi đến tận cùng của thời gian.

Cuối cùng đã biết được tầm quan trọng của anh, nhưng lại không mua được vé quay trở về.

Lúc đầu đọc đến đoạn này còn nghĩ mình đã đọc phải một bộ SE mà không báo trước kết cục, nhưng ai ngờ vẫn HE như thường,  nam chính ( đương nhiên ) không chết, cuối cùng hai người lại về với nhau, lại happy ever after.

Thực sự mình không hề có cảm tình với nữ chính của truyện này chút nào, một chút cũng không,  còn nam chính, quá đáng thương, yêu thầm 10 năm, đổi lại được cái gì, một nụ cười khinh thường của Hạ Vi Lam, để rồi tuyệt vọng đến muốn chết đi. Nhưng khi tai nạn xe xảy ra, anh vẫn che cho cô, để mình bị tổn thương. Đến khi tỉnh lại vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa dẫu biết ngọn lửa ấy sẽ khiến mình bị đốt cháy thành tro.

Hạ Vi Lam không xứng để có được thứ tình yêu cao thượng như thế. Nhưng ngôn tình mà, rốt cuộc cũng chỉ là một câu chuyện hường phấn.

Tóm lại, đọc hết truyện và thấy tội nam chính, mình không thích nữ chính, nhưng cũng không ghét nhân vật này. Suy cho cùng nữ chính vẫn đáng thương (chả phải vì nguyên nhân nam chính chết rồi nữ chính hối hận đâu ạ, nếu bạn đọc bạn sẽ rõ) , dù mình chẳng phải loại thánh mẫu gì cho cam.

Luyên thuyên một hồi hình như lại thành ném đá rồi =)))