Trạm xe buýt lãng mạn review năm 2024

Fahasa.com nhận đặt hàng trực tuyến và giao hàng tận nơi. KHÔNG hỗ trợ đặt mua và nhận hàng trực tiếp tại văn phòng cũng như tất cả Hệ Thống Fahasa trên toàn quốc.

Lúc này đây, ngay cả ông chủ xưởng bảo trì cũng quen mặt. “Minh Nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cậu có ba trăm ngày giam xe ở nhà, phải trang hoàng, phải bảo trì chứ, nói bao nhiêu lần mới bằng lòng đi một chút!”

Chu Minh Nghĩa cười không nói.

Kì thật, Chu Minh Nghĩa cũng không muốn mua xe, thứ nhất, hắn chủ trương bảo vệ môi trường, cảm thấy lượng xe hơi thải khí ô nhiễm môi trường ít một chiếc thì cũng tính là một chiếc; thứ hai, đối với giao thông công cộng trong thành phố hắn mười phần ủng hộ, cho rằng thiết kế vô cùng tiện lợi, tuy rằng từ chỗ ở của mình trên Tĩnh Lộ đáp xe buýt đến trụ sở làm việc, lộ trình dài hơn, mất khoảng 40 phút đi xe, hắn cũng không để ý đoạn đường này.

Tiếc rằng thực hiện được một tháng, với địa vị công việc của hắn, nếu không có xe hàng hiệu thì chẳng khác nào quái vật, vì vậy để chặn miệng mọi người đồng thời sắm cho mình phương tiện đi gặp khách hàng, Chu Minh Nghĩa cũng mua hai chiếc xe hạng sang, tuy vẫn thường tìm cớ cho chúng nghỉ ngơi

Sáng sớm gọi café, Chu Minh Nghĩa mặc thường phục, mang tập công văn, thản nhiên ra khỏi cửa.

Không khí buổi sớm vô cùng tốt, tiếng chim chiêm chiếp truyền đến khiến tâm tình người khác trở nên vui vẻ.

Tuy rằng công việc của hắn luôn cần phải thức đêm, nhưng cuộc sống của Chu Minh Nghĩa rất mang tính quý luật, hắn có một bộ các quy tắc cho bản thân.

Đến trạm xe buýt đã có nhiều người đứng xếp hàng, Chu Minh Nghĩa đứng cuối cùng.

Đoàn người ở giữa có tấm vé dán ảnh chân dung.

Trong thị thành người với người, Chu Minh Nghĩa có quan điểm riêng của mình.

Có một số ít người, mỗi ngày đều nhìn thấy mặt nhưng không quen biết nhau. Thị thành hơn ngàn vạn dân cư, hai người xa lạ muốn làm quen chẳng dễ dàng. Ý thức đề phòng của mọi người quá mạnh mẽ, người thành phố mỗi người mỗi vẻ, sẽ không có ai muốn đi kết bạn với một người mà bản thân không biết một chút thông tin về đối phương.

Chu Minh Nghĩa thực sự hy vọng mọi người chung quanh xem mình như người bình thường, có thể mỗi ngày đi làm, sống cuộc đời bình thản.

Đang nghĩ ngợi tới nội dung hội nghị hôm nay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận bước chân, sau đó một người chen lấn đi lên, Chu Minh Nghĩa không hề phòng bị bị đẩy tới, lập tức cả đoàn người giống như quân bài domino ngã chồng về phía trước, người đứng đầu quả nhiên va vào trạm dừng, ô oa một tiếng kêu to, chắc là bị đau.

“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

Sự kiện này khiến thủ phạm vẻ mặt xấu hổ, vuốt cổ cười ngây ngô. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chạy nhanh quá.”

“Xe chưa tới cậu gấp cái gì?”

“Đuổi gấp như vậy sao không đến sớm đợi?”

“Oa này một cước đá tôi…”

Mọi người đồng loạt trách móc.

Người thanh niên vội vàng không kịp giải thích, chỉ kịp hỏi người đàn ông trước mắt có chuyện gì hay không. Ồn ào một lúc sau, xe bus đến, tất cả mọi người lên xe, không hề nói chuyện với nhau.

Chu Minh Nghĩa ngồi tầng trên của xe bus dựa vào cửa, đang lẳng lặng ngắm cảnh phố phường thì một người đi đến ngồi cạnh hắn.

Chu Minh Nghĩa nhìn sang, đúng là người gây nên sự kiện quân bài domino.

Đó là một thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn hơi rối loạn, ánh mắt sáng ngời, nhìn một bên mặt, môi như đóa hoa, bộ dạng thanh tú, bên trong là áo thun trắng, quần jean, bên ngoài là áo khoác da, cảm giác giống như sinh viên nhưng trên mặt lại không có phong thái của người trí thức, khí chất không giống sinh viên.

Cậu ta làm việc gì? Chu Minh Nghĩa nghĩ thầm.

Người thanh niên lưng mang túi sách phồng to, trên cổ đeo một cây 乃út, di động, máy ảnh kỹ thuật số, vừa ngồi vào chỗ của mình đã lầm bầm mặc niệm điều gì đó, chân trên mặt đất điểm nhẹ, Chu Minh Nghĩa lấy kinh nghiệm nhìn người của mình phán đoán, người này là phóng viên.

Chu Minh Nghĩa đột nhiên cười thầm, đoán rằng người xa lạ này chỉ mới vào nghề, hắn và đồng nghiệp rất thích trò chơi nhìn người đoán việc này, còn thường xuyên đánh đố nhau, thật lâu không chơi, không biết hôm nay thế nào lại nhớ tới.

Chu Minh Nghĩa ảm đạm cười, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đi tới khu trung tâm thành phố, người trẻ tuổi vội vàng xuống xe.

Chu Minh Nghĩa xuống xe ở khu ngân hàng nổi tiếng trong thành phố.

Nhìn đồng hồ, mới 8 giờ sáng, tuy rằng người thành phố làm việc đến 9 giờ tối, nhưng cũng không ai đến sớm vào giờ này, không vội phải kiếm tiền như thế nào.

Công ty chứng khoán Vạn Khải, sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất Hương Đảo, nổi danh trên cả địa bàn Đông Nam Á.

Đi vào tòa nhà công ty, Chu Minh Nghĩa nhấn nút lên lầu bảy. Chứng khoán Vạn Khải chiếm bảy tầng trệt, diện tích lớn nhất trong tòa nhà, là thành viên ban giám đốc Vạn Khải, văn phòng Chu Minh Nghĩa nằm trên lầu bảy.

Vào văn phòng, Chu Minh Nghĩa tới nội sảnh nho nhỏ thay quần áo, lượng tây trang đắt tiền của hắn có đến một nửa là để ở công ty, đến đây có thể thay.

Sắp đặt thỏa đáng mọi thứ, hắn lại ngồi xuống uống một ly café, lúc này, hai trợ lý của Chu Minh Nghĩa là Bách Anna và Lưu Kí mới đi vào.

Ông chủ so với trợ lý luôn luôn tới sớm hơn.

“Chào buổi sáng, Chu tiên sinh.” Bách Anna mang theo tươi cười ngọt ngào, đi vào văn phòng Chu Minh Nghĩa, đem bản thảo những sự kiện tổng hợp đặt ở bàn công tác của Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa luôn luôn không thích người khác lấy chức vị xưng hô với hắn, nhóm nhân viên cấp dưới cũng đã thành thói quen.

“Tư liệu ngài cần đều chuẩn bị tốt, đã thông báo cho người bên bộ đầu tư cùng luật sư, chín giờ ở phòng họp số 4.” Lưu Kí buông xấp tư liệu.

Chu Minh Nghĩa một mặt nhanh chóng xem tin tức trên mạng, đương nhiên, có một chút rạng sáng hôm nay hắn đã biết, đồng thời ngẩng đầu lên nói với Anna. “Anna, nhớ rõ hôm nay phải giúp tôi mua một bó hoa, đưa đến chỗ tiểu thư Mã Thanh Nghi bên ngân hàng Phong Diệp.”

“Vâng.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười một chút với trợ lý, sau đó chìm mình vào trước màn hình máy tính.

Tim Bách Anna không tự chủ được đập thình thịch, làm nhân viên của Chu Minh Nghĩa đã bốn năm, vẫn không thể tự động điều khiển được chính mình.

Này cũng là không có biện pháp, Bách Anna chấp nhận số mệnh, đồng nghiệp chung quanh cùng các bạn bè đều công nhận ông chủ thực sự rất xuất chúng.

Bỏ qua tài hoa cùng năng lực xuất sắc hơn người, riêng ngoại hình Chu Minh Nghĩa cũng đủ làm cho nhân viên nữ trong công ty không thể không chú ý.

Chu Minh Nghĩa có dáng người cao lớn, khỏe mạnh, dung mạo anh tuấn, tuy rằng đã đứng hàng ba nhưng tuyệt không béo, vóc dáng mạnh mẽ mà hữu lực, tóc màu đen, đôi mắt nâu sáng ngời, sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, cả người tản mát một lực hấp dẫn mạnh mẽ của đàn ông thành đạt và thành thục. Chu Minh Nghĩa dốc sức vào sự nghiệp chứng khoán nhiều năm, tiến lùi vô cùng khôn khéo, công phu xã giao cẩn trọng, thái độ làm người lại khiêm tốn, được giới tài chính công nhận là một kẻ rất lợi hại.

Trong nghề, Chu Minh Nghĩa có tên gọi. “Hỏa hồ”, chính là hình dung hắn làm việc thong dong tao nhã nhưng lại khôn khéo, cao tay.

Công tác buổi sáng khẩn trương nhưng luôn theo trình tự cuối cùng đã xong, tới giờ ăn trưa, điện thoại vang lên.

“Minh Nghĩa, nhớ rõ chúng ta có hẹn không?”

“Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị tốt.”

“Đáng tiếc nha, không ít mỹ nữ trong thành phố chờ cùng các hạ uống trà, các hạ lại hẹn với tôi.” Người ở đầu dây bên kia quả nhiên là trêu chọc hắn.

“Tôi có chuyện cùng cậu bàn bạc.”

Đi vào Bích Thanh Các cạnh công ty - là nhà ăn mà các nhân viên ngân hàng yêu thích, danh mục món ăn Chiết Giang rất có danh tiếng - Chu Minh Nghĩa phát hiện người mình hẹn đã có mặt.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Kim Tắc Thái uống trà, nhìn lão hữu hỏi, gã không khỏi nghi hoặc, nếu là việc công Chu Minh Nghĩa luôn luôn nói trực tiếp, chỉ có việc tư hắn mới nói vào giờ cơm trưa, làm bạn bè kiêm luật sư của Chu Minh Nghĩa đã nhiều năm, gã hiểu hắn rất rõ.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “ Tôi phát hiện cha tôi muốn tái hôn, muốn nghe ý kiến của cậu.”

Kim Tắc Thái mở to hai mắt. “Bác trai sao?” Trong lòng thầm nghĩ người này đúng là kiềm chế tốt, nói đề tài như vậy mà mặt không đổi sắc.

“Phải.”

Ngày xưa là bạn bè thời đại học, hiện tại là luật sư riêng, Kim Tắc Thái hiểu rõ gia cảnh nhà Chu Minh Nghĩa. Cha mẹ Chu Minh Nghĩa đã bất hòa từ khi hắn còn nhỏ, ở riêng nhiều năm, sau khi Chu Minh Nghĩa trưởng thành thì chính thức ly hôn. Kim Tắc Thái biết cha Chu Minh Nghĩa là nhân viên chính phủ, bề ngoài đậm chất trí thức, nghe tin tức kết hôn của bác trai Kim Tắc Thái có chút kinh ngạc.