Những chàng trai xấu tính review năm 2024

Từ những lần gặp gỡ thường xuyên ở hồ bơi, có một cuộc chiến tranh tưởng bùng nổ giữa hai chàng trai vốn là “chiến hữu”. Tất cả chỉ là vì một cô gái có hành tung khó hiểu và tính nết thay đổi liên tục. Sự hiểu lầm ấy may thay không kéo dài lâu quá, bởi vì sau cùng hai chàng trai xấu tính ấy hiểu ra, họ đang yêu hai chị em sinh đôi.

Những Chàng Trai Xấu Tính xoay quanh bối cảnh tại một bể bơi công cộng của thành phố. Chuyện kể về hai chàng trai theo đuổi cùng một cô gái nhưng thực ra đến cuối câu chuyện lại là hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước khiến các chàng nhầm lẫn.

Từ những lần gặp gỡ thường xuyên ở hồ bơi, có một cuộc chiến tranh tưởng bùng nổ giữa hai chàng trai vốn là “chiến hữu”. Tất cả chỉ là vì một cô gái có hành tung khó hiểu và tính nết thay đổi liên tục. Sự hiểu lầm ấy may thay không kéo dài lâu quá, bởi vì sau cùng hai chàng trai xấu tính ấy hiểu ra, họ đang yêu hai chị em sinh đôi.

Thông tin tác giả Nguyễn Nhật Ánh

Nguyễn Nhật Ánh (sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955) là một nhà văn người Việt. Ông được biết đến qua nhiều tác phẩm văn học về đề tài tuổi mới lớn, các tác phẩm của ông rất được độc giả ưa chuộng và nhiều tác phẩm đã được chuyển thể thành phim.

Ông lần lượt viết về sân khấu, phụ trách mục tiểu phẩm, phụ trách trang thiếu nhi và hiện nay là bình luận viên thể thao trên báo Sài Gòn Giải phóng Chủ nhật với bút danh Chu Đình Ngạn. Ngoài ra, ông còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông.

Năm 13 tuổi, ông đăng báo bài thơ đầu tiên. Tác phẩm đầu tiên in thành sách là một tập thơ tên Thành phố tháng tư (Nhà xuất bản Tác phẩm mới, 1984, in chung với Lê Thị Kim). Truyện dài đầu tiên của ông là tác phẩm Trước vòng chung kết (Nhà xuất bản Măng Non, 1984). Hai mươi năm trở lại đây, ông tập trung viết văn xuôi, chuyên sáng tác về đề tài thanh thiếu niên.

Năm 1990, truyện dài Chú bé rắc rối của ông được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao giải thưởng Văn học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bình chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lĩnh vực của Thành Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh và báo Tuổi Trẻ, đồng thời được Hội Nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh bình chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong 20 năm (1975-1995).

Năm 1998, ông được Nhà xuất bản Kim Đồng trao giải Nhà văn có sách bán chạy nhất. Năm 2003, bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao huy chương Vì thế hệ trẻ và được Hội Nhà Văn Việt Nam trao giải thưởng. Đến nay ông đã xuất bản gần 100 tác phẩm và từ lâu đã trở thành nhà văn thân thiết của các bạn đọc nhỏ tuổi ở Việt Nam.

Năm 2004, Nhật Ánh ký hợp đồng với Nhà xuất bản Kim Đồng tiếp tục cho xuất bản bộ truyện dài gồm 4 phần mang tên Chuyện xứ Lang Biang nói về hai cậu bé lạc vào thế giới phù thủy. Đây là lần đầu tiên ông viết một bộ truyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng. Vì vậy, để chuẩn bị cho tác phẩm này, ông đã phải mất 6 tháng nghiên cứu tài liệu và đọc sách báo liên quan như Phù thủy và Pháp sư, Các huyền thoại phương Đông, Ma thuật và thuật phù thủ.

Sau Chuyện xứ Lang Biang, tác phẩm tiếp theo của ông là bút ký của một chú cún có tên Tôi là Bêtô.

Năm 2008, ông cho ra đời tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, được báo Người lao động bình chọn là tác phẩm hay nhất năm 2008.

Năm 2012, Nhật Ánh cho ra mắt truyện dài Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ. Các tác phẩm ra đời gần đây nhất là Ngồi khóc trên cây (tháng 6 năm 2013), Chúc một ngày tốt lành (tháng 3 năm 2014), Bảy bước tới mùa hè (tháng 3 năm 2015), Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng (28 tháng 2 năm 2016), Cây chuối non đi giày xanh (7 tháng 1 năm 2018) và Làm bạn với bầu trời (tháng 9 năm 2019).

II. Review sách Những Chàng Trai Xấu Tính

Những chàng trai xấu tính review năm 2024

Dưới đây là tổng hợp Review sách Những Chàng Trai Xấu Tính của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách và không cần mất thời gian tìm kiếm.

Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi và cập nhật thông tin mới nhất nhé.

1. MÃ PHONG review sách Những Chàng Trai Xấu Tính

Thời gian này vì có một số lý do cá nhân nên mình chủ yếu chọn đọc những cuốn sách mỏng, chừng 250 trang đỗ lại để có thể đọc nhanh. Mình cũng có cân nhắc việc dừng đọc sách một thời gian, nhưng mình không muốn bỏ thói quen đó vì sợ dừng lâu quá sau này muốn cầm sách lên đọc lại sẽ khó. Vì vậy, thời gian tới mình sẽ đọc những cuốn sách mỏng mà trước giờ mình không (hoặc chưa) có ý định đọc, giờ mình sẽ cho cơ hội để trải nghiệm chúng.

Trong trí nhớ của mình thì mặc dù hồi nhỏ không phải là một đứa thích đọc truyện chữ, nhưng khi qua nhà dì là mình lại hay mượn đọc mấy cuốn truyện của bác Ánh, và chắc chắn là hồi nhỏ mình khoái đọc truyện của bác lắm. Lớn lên, chắc do suy nghĩ mình đã già dặn rồi nên không còn phù hợp để đọc truyện của bác nữa nên mình đã không còn đọc (trừ cuốn mới nhất của bác vì lần đó mình định mua tặng bạn). Dù sao, thỉnh thoảng mình cũng muốn nhớ lại một chút về tuổi thơ, khoảng thời gian mà đến giờ những gì mình nhớ về nó là rất mờ nhạt, nên việc đọc lại cuốn truyện này cũng là một lựa chọn phù hợp, và nó là truyện bản cũ duy nhất của bác mình còn giữ ở nhà thời điểm hiện tại.

Motif trong truyện thuộc vào hàng những motif cổ xưa nhất thế giới rồi, ai đọc cũng nhận ra, nên nói về bất ngờ là điều đảm bảo không có, nhưng bác Ánh vẫn thể hiện tài năng của mình bằng cách thu hút người đọc bằng lối hành văn dễ hiểu, sinh động và cũng đầy hóm hỉnh. Ở tuổi của mình mà đọc một số đoạn vẫn bật cười thành tiếng được là thấy bác viết truyện cũng siêu lắm chứ bộ.

Có ai như mình, ghét dấu chấm than không vậy? Liệu mình có phải người duy nhất trên đời ghét nhìn thấy dấu câu này kinh khủng không ta? Khi viết mình chỉ sử dụng khi thực sự cảm xúc của mình cần biểu đạt bằng nó (rất hiếm khi). Trong truyện này bác Ánh sử dụng dấu chấm than nhiều khủng khiếp, mình hiểu rằng nó cũng chỉ là cách nhấn mạnh thôi, nhưng mà dày đặc quá, đọc hơi khó chịu tí. Có thể do phong cách viết hồi trước của bác như vậy, khi đọc “Cây chuối non đi giày xanh” mình thấy bác ít dùng dấu chấm than hơn nhiều. Nhưng mình thích văn phong của bác trong “Những chàng trai xấu tính” hơn, như mình đã nói, mình thấy kiểu bác viết lồng mấy câu sến sẩm có thể ghi hàng tá vào sổ tay hay lâu lâu đăng status sống ảo các thứ như trong “Cây chuối non đi giày xanh” là rất phản cảm, khi đọc “Những chàng trai xấu tính” những câu như vậy là rất ít nên mình đọc cũng thấy thích thú hơn.

Nhìn chung truyện này dễ đọc, vui vẻ, giải trí tốt nhưng cũng không có gì đặc sắc, phù hợp cho các nhóc cấp 2, cấp 3 đọc để có thêm kinh nghiệm cua gái. 0,5 sao mình cộng thêm là do nó đã làm mình cười một cách sảng khoái ở một số phân đoạn.

2. MÈO NUÔI RÂU review sách Những Chàng Trai Xấu Tính

Có lẽ truyện này viết về lứa tuổi hơi lớn so với những truyện khác của Nguyễn Nhật Ánh, khi mà các cô cậu trong truyện đã bắt đầu biết để ý nhau theo kiểu của người lớn, chạy xe máy và tán tỉnh như những kẻ trưởng thành. Nhiều bạn vốn hay đọc những tác phẩm ngây ngô tuổi thơ của bác Ánh chắc sẽ không quen với truyện này. Nhưng mà bản thân mình lại cảm thấy truyện này vui và như một làn gió mới, nó kể về cái kiểu yêu đương tán tỉnh hơi lớn rồi, nhưng vẫn thoang thoáng đâu đó mùi “trẻ con”. Hoặc cũng có thể là các chàng trai thì muôn đời bại dưới tay phụ nữ haha.

Truyện có plot twist nhưng mình nghĩ ai cũng sẽ đoán ra từ đầu, chẳng qua chúng ta vẫn thích thú dõi theo hành trình của Biền và Tưởng để xem bao lâu thì hai cậu trai chìm đắm trong tình yêu mới nhận ra cái sự thật hiển nhiên này.

Đại khái truyện vui, và mình thì thấy vui mình rất dễ cho năm sao.

3. PHUONG ANH review sách Những Chàng Trai Xấu Tính

Cảm giác khi đọc truyện này cũng giống như cảm giác về ký ức khi ngắm nhìn bầu trời trong mùa hè tháng Sáu.

Đó là một màu xanh nhàn nhạt. cả một khoảng không gian trải rộng chỉ gờn gợn một chút mây, lững lờ lững lờ trôi theo một nhịp của thời gian những ngày cuối tuần. mùa hè mà, một chuỗi những ngày như vậy cứ trải dài như mãi mãi. và nó thật yên bình.

Đâu đó tiếng cười đùa văng vẳng của trẻ con ở dưới sân, cùng những trò đùa mà ta chẳng thể nào đoán biết được. thật xa lạ dù rõ ràng chính ta cũng từng sống trong những ngày tháng như thế.

Đã từng rất yên bình.

4. ĐỨC KHOA review sách Những Chàng Trai Xấu Tính

Một truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh. Thực sự đã rất lâu rồi mình mới đọc 1 tác phẩm của bác. Ngày còn bé thì rất thích kính vạn hoa, say mê đắm đuối, nhập tâm vào những nhân vật trong truyện.

Trong tác phẩm này, bác cũng kể về tuổi thanh xuân, những câu nói tếu táo và có phần nhanh nhảu, láu cá của Biền, còn Tưởng thì có phần hiền lành, rụt rè. Hệt như tâm trạng của rất nhiều đứa trẻ bấy giờ. Thực sự tác giả đã rất thành công trong việc mô tả tính cách của các nhân vật, rất chân thực và đi sát thực tế. Mặc dù chưa đọc xong nhưng mình cũng đoán đoán được kết quả của cuốn truyện, nhưng mà đọng lại trong mình vẫn là những ngày vui chơi thoả thích, hồn nhiên của thời thanh thiếu niên. Đó là một khoảng thời gian mà nhiều người sẽ mong muốn được quay trở lại như ngày xưa.

5. HIỀN ANH review sách Những Chàng Trai Xấu Tính

Cuốn sách khá mỏng với một câu chuyện đơn giản. Tóm tắt cốt chuyện chắc chỉ khoảng 2 3 trang. Phần còn lại là tự sự tình yêu của các chàng trai trong câu chuyện. Nghe thì to tát nhưng chỉ là tình cảm gà bông của các cô cậu cấp 2. Thực ra chính từ sự làm như to tát của câu chuyện trẻ con lại khiến tôi khá buồn cười và đồng cảm.

Chắc chắn ai cũng sẽ rất nhiều lần có suy nghĩ âm thầm, tự mình dằn vặt mình như mấy cô cậu này. Vậy nên đây là cuốn sách nhẹ nhàng, đọc thư giản lúc rảnh rảnh vui vui khá thú vị, đặc biệt là đọc qua audio book. Chứ nội dung ko có gì nhiều.

III. Trích dẫn sách Những Chàng Trai Xấu Tính

Những chàng trai xấu tính review năm 2024

Từ khi phát hiện ra một người con gái có thể nhận cùng một thứ quà giống nhau của hai người con trai khác nhau (tôi đẹp trai hơn Biền!) mà nội vụ chỉ xê xích trong vòng ngày trước ngày sau, Biền cảm thấy mặt đất đang lở từng mảng lớn dưới chân nó. Hôm trước nó khoe hai vết thương trên ngực nó có một vết đã lành thì bây giờ cái chỗ lành đó đã bị thủng trở lại, toác hoác như miệng hố bom.

Ðầu óc rối bời, cõi lòng tan nát, Biền chẳng buồn nhạo báng hay ám hại tôi nữạ Nó chỉ buồn rầu bình luận:

  • Con nhỏ đó điên!

Vẻ thẫn thờ của Biền khiến lòng tôi bất giác nao naọ Những giận hờn đối với nó trước nay bay vèo đâu mất. Nỗi hả hê vì được cuộc qua đi nhanh chóng, bây giờ tôi lại đâm ra thương hại Biền. Tôi đặt tay lên vai nó:

  • Quỳnh Như không điên như mày tưởng đâu!
  • Không điên nhưng mà khùng! – Biền cay đắng.
  • Nó cũng không khùng! – Tôi nghiêm nghị – Nó chỉ là một người tế nhị!

Biền nhăn mặt: – Tế nhị đến mức yêu hai đứa mình cùng một lúc?

Tôi phì cười:

  • Yêu đâu mà yêu! Mày lúc nào cũng một tấc đến trời! Ðây chỉ là chuyện nhận quà thôi! Nhưng nó nhận quà của mày là do ý thích, còn nó nhận quà của tao thì chỉ vì lòng tốt mà thôi!
  • Vì lòng tốt? – Biền trố mắt.

–––––

Chương 1 – Những Chàng Trai Xấu Tính

Hồ bơi hình chữ L, chiều dài nhất chừng hai mươi lăm mét. So với các hồ bơi nổi tiếng trong thành phố thì đây là hồ bơi thuộc loại nhỏ nhưng bù lại nó có vẻ xinh xắn, sạch sẽ.

Quanh hồ là một khoảng đất rộng bày rải rác những băng đá để khách đi bơi vừa nghỉ chân vừa có thể nhấm nháp một thứ gì đó được phục vụ từ căng-tin tại chỗ.

Vừa bước qua khỏi cổng, Biền đã buột miệng khen:

– Ðẹp quá !

Tôi gật gù tán đồng:

– Ừ, cái hồ này trông xinh thật !

Tôi tưởng nghe tôi a dua, Biền sẽ khoái chí tử. Nào ngờ nó lắc đầu:

– Tao không nói cái hồ.

Tôi chưng hửng:

– Chứ mày bảo cái gì đẹp?

Biền chỉ tay về phía cuối hồ:

– Mày nhìn cái chỗ cái dù xanh kia kìa!

Tôi nhìn teo tay chỉ của nó, miệng há hốc:

– Cái dù đẹp?

Biền hừ mũi:

– Cái dù xấu hoắc chứ đẹp gì! Dưới cái dù mới đẹp!

– Ý mày nói cái… cán dù?

Biền có vẻ ngán ngẫm trước sự ngốc nghếch của tôi. Nhìn mặt nó, tôi đoán chắc nó đang hối hận vì đã lỡ kết bạn với tôi. Tôi nghe nó thở dài thườn thượt:

– Tao chưa thấy ai ngu như mày! Mày có thấy ai ngồi dưới cái dù xanh kia không?

Bị chửi nặng, tôi bắt đầu mới vỡ lẽ:

– À, té ra mày nói con nhỏ đó!

Biền nhếch mép:

– Chứ chẳng lẽ tao nói thằng cha La Kim Bụng kia!

Tôi lại trố mắt:

– La Kim Bụng nào? La Kim Phụng chứ?

Biền tặc lưỡi:

– La Kim Phụng là người mẫu thời trang! Còn ở đây là La Kim… Bụng! Chả kia kìa!

Bây giờ tôi mới nhìn thấy người đàn ông Biền nói. Ông ta mặc quần tắm, bụng to như thùng nước lèo, đang đứng khởi động trên bờ hồ. Ông ta nhún nhẩy, vặn vẹo thân hình trông thật buồn cười. Một số người đang bơi dưới hồ cũng ngước mắt nhìn lên chỗ ông và hào hứng chỉ trỏ. Nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục đong đưa cái thùng nước lèo của mình. Thật là một kẻ phớt đời đáng phục!

Trong khi tôi đang ngẩn người ra nhìn người đàn ông nọ thì Biền kéo tay tôi:

– Thôi, đi! Thằng cha “người mẫu” này uốn éo hoài cũng chừng đó kiểu, có gì đâu mà coi!

Tôi ngoan ngoãn đi theo Biền. Nhưng nó không dẫn tôi tới chỗ phòng thay quần áo mà tiến thẳng tới cái dù xanh. Phát hiện ra điều đó, tôi rụt tay lại:

-Ði đâu đây?

Biền cười cười: – Ði… làm quen.

– Thôi đi! – Tôi nhăn nhó – Lạ hoắc lạ huơ mà làm quen cái gì!

– Thì lạ hoắc tao mới làm quen, nếu đã biết nhau rồi thì làm quen chi nữa!

Lý lẽ của Biền khiến tôi cứng họng, mặt mày cứ đực ra. Biền giật tay tôi:

– Thôi đừng có trơ mắt ếch ra nữa! Theo tao lẹ lên!

Tôi liếm môi:

– Thế còn chuyện… đi bơi?

– Ối dào! Bơi thì lúc nào bơi chả được! – Biền vò đầu – Có ai dời cái hồ đi cỗ khác đâu mà sợ!

Cãi không lại nó, cuối cùng tôi đành phải gật đầu:

– Ừ thì đi!

Tôi tưởng Biền sẽ tươi hơn hớn. Nào ngờ nó lại thở dài:

– Bây giờ thì muộn rồi thằng ngốc ạ!

– Sao kia? – Tôi không hiểu.

– Sao lại với trăng! – Biền bực dọc – Ðợi cho mày “duyệt” xong cái khoản làm quen hay không, con nhỏ đó đã biến mất từ tám hoánh rồi!

Tôi giật mình liếc lại chỗ cái dù xanh. Quả nhiên con nhỏ đó đã bỏ đi đằng nào. Ngồi chễm chệ dưới cái dù bây giờ là một thằng cha to như hộ pháp, râu ria xồm xoàm. Lớ ngớ lại “làm quen” với chả, chả gõ cho bẹp đầu!

Tôi nhìn xuốn hồ:

– Hay nó xuống nước rồi! – Có thể! – Biền chép miệng.

– Vậy mình xuống nước mình… làm quen! – Tôi nói giọng chuộc lỗi.

Biền không thèm để ý đến sáng kiến của tôi. Nó bĩu môi:

– Tao không thích làm quen kiểu đó! Xáp lại dưới nước, không khéo bảo vệ hồ sẽ tóm cổ! Họ tưởng tao là… Trư Bát Giới!

Tôi nheo mắt:

– Mày là Trư Bát Giới chính hiệu chứ gì nữa!

Biền không nói gì, chỉ nhe răng cười hì hì. Khi cười, mắt nó híp lại, nom giống hệt Lão Trư.

Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè!