Review phim cheese in the trap năm 2024

Thế giới của Seol và Jung tưởng chừng như hoàn toàn khác biệt: người tự mình bươn trải để trưởng thành, kẻ sinh ra đã ngậm thìa bạc; người luôn cảm thông với những người xung quanh, kẻ không dành cho con người nhiều hơn một cái nhìn khinh bỉ. Nhưng hai thế giới đó lại tồn tại một điểm chung rất lớn: nỗi cô độc.

Seol là con gái đầu lòng trong một gia đình có ông bố gia trưởng, mọi tiền bạc của cải đều dồn hết cho cậu con trai đi học nước ngoài. Đối với bố, cô là phận “nữ nhi ngoại tộc”. Đối với mẹ, cô là đứa con hiểu chuyện, đáng tin cậy, không khiến ai bận tâm. Cứ như thế, Seol là đứa con đã vô tình bị bỏ mặc trong chính gia đình của mình. Cô nhạy bén, sắc sảo, nhưng lúc nào cũng nhẫn nhịn và thỏa hiệp với những điều bất công xung quanh mình. Tôi không cho Seol là kẻ lạnh lùng, chẳng qua chỉ là cô ấy chưa từng biết tới cái đặc quyền san sẻ gánh nặng với bất cứ ai, nên lúc nào cũng miệt mài đơn độc cố gắng.

Jung lớn lên trong cái thế giới mà dường như người ta luôn tiếp cận anh với một mục đích nào đó. Sự kỳ vọng và kiểm soát của người bố buộc anh tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc hoàn mỹ để chiếm được cảm tình và sự ủng hộ của mọi người. Nhưng ẩn sau nụ cười thân thiện và những cử chỉ nhã nhặn, nỗi bất mãn và giận dữ vẫn luôn tồn tại như những viên đạn bọc đường, chỉ chờ thời cơ xuyên thủng những kẻ giả dối xung quanh anh. Lòng tin của anh đối với con người từ lâu đã không còn tồn tại. Đối với anh, họ chỉ là những kẻ ngu ngốc, vụ lợi, tham lam, dối trá, bạc bẽo. Thế giới của anh cũng lạnh lùng như cái chân lý “mắt đền mắt, răng đền răng”. Anh dễ dàng nắm bắt phần đen tối trong mỗi con người để thao túng họ, bắt họ trả giá cho những sai lầm của mình. Nhưng anh không thể kết nối với ai, bởi anh vốn dĩ không có khả năng cảm nhận những tình cảm chân thật từ phía họ.

Tôi hay cho cái việc lý giải tại sao người A lại yêu người B chứ không phải là một cái người C nào đó là một việc có phần vô nghĩa, bởi dường như chẳng có thứ lí lẽ nào tồn tại trong tình yêu. Nhưng Cheese in the trap, đối với tôi, là một bộ phim về tình yêu. Không chỉ là mối quan hệ nam nữ, mà là tình yêu, chắc chắn phải là tình yêu!

Hai con người bắt đầu “để mắt” tới nhau khi nhìn ra một điều gì đó bất thường, một thái độ khác lạ của đối phương. Từ đề phòng, sợ hãi, thù ghét, dần dần trở nên tò mò, muốn biết thêm về thế giới của người kia. Càng quan tâm, càng xích lại gần hơn, bắt gặp những điểm tương đồng, thì những cảm tình dành cho nhau cũng ngày một lớn dần. Rồi khi tới gần thêm chút nữa, lại phát hiện ra những khoảng cách dường như chẳng thể san lấp. Sau cùng thì những gì ta thấy được vẫn chỉ là một phần nhỏ bé trong thế giới của người kia. Vì không cách nào nắm bắt được toàn bộ thế giới đó mà cảm thấy tổn thương, trở nên hoài nghi, lo sợ. Sau một hồi đắn đo, đứng giữa sự chọn lựa dừng bước hay tiếp tục dấn thân, thì vào một khoảnh khắc không ngờ tới, ta chợt nhận ra cái điều thực sự quan trọng: rốt cuộc ta cần nhau vì điều gì?

Seol và Jung, mỗi người tựa như mảnh ghép còn thiếu trong thế giới của đối phương, nhưng lại cũng chính là mảnh ghép đã làm thay đổi cả bức tranh.

Jung đã khiến Seol cảm nhận được cái điều xa xỉ mà bấy lâu cô luôn phải nỗ lực để tự khẳng định: rằng cô đáng được yêu thương và trân trọng. Cô là người đặc biệt và đáng quý nhất trong thế giới của Jung, người mà anh đã dồn hết mọi sự quan tâm ân cần, ấm áp. Đơn giản là vì đã có Jung ở đó, nên cô chẳng còn một mình, nên cô đã có thể vùi mình vào lòng anh mà oà khóc cho tất cả những nỗi uất ức, tủi hờn trong lòng. Nhờ có anh mà cô tìm lại được tiếng nói của mình, có thêm sức mạnh để đấu tranh cho bản thân.

Sự xuất hiện của Seol đã mang những tình cảm nồng ấm trở lại trong cái thế giới vô tri của Jung, bởi cô đã chân thành đón nhận và yêu thương anh. Khi những góc khuất trong anh hé mở, cô là người duy nhất đã dịu dàng ôm lấy anh và nói rằng chẳng phải anh là con người kỳ quái, mà anh chỉ là anh thôi, là con người đã chẳng có mấy cơ hội để thành thật với người khác. Khi tất cả mọi người đã bỏ chạy thì Seol vẫn ở đó, càng thấu hiểu lại càng yêu thương, bao dung anh, càng kiên định, cương quyết không từ bỏ.

Vẻ đẹp của tình yêu nằm ở chỗ nó kết nối những con người tưởng chừng như không bao giờ chung lối, và khiến cho một con người đầy khiếm khuyết lại trở thành cái người hoàn hảo nhất dành cho một người khác. Phim kết mở nhưng cho tôi một niềm tin vững chắc rằng Seol và Jung sau cùng sẽ lại trở về bên nhau. Bởi trong thế giới của Seol nhất định phải có Jung, và ngược lại, thế giới của Jung không thể nào thiếu Seol.

P/S: Có người sẽ cảm thấy một kẻ như Jung không đáng được yêu, hay Seol chẳng qua chỉ là một kẻ mù quáng trong tình yêu. Nếu bạn xem xong phim mà thấy nó thật phi lý, thì có khả năng là bạn đang soi sét bằng thước đo và giá trị của chính bạn, chứ không phải của nhân vật trong câu chuyện. Tôi cảm thấy mình hiểu được nhân vật Hong Seol cũng chỉ vì ở cô ấy có quá nhiều điểm khiến cho tôi đồng cảm. Và nếu gặp được một người yêu thương và quý trọng tôi như Jung, chắc chắn tôi cũng sẽ giống như Seol, nhất định không từ bỏ anh ấy. (Thứ lỗi cho cái sự bướng bỉnh của tôi haha)