Luyến nhân thủ đại kỳ review năm 2024

Vui lòng nhập tên tài khoản Email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

Tên tài khoản hoặc Email

← Quay lạiEbook Truyện

Là gi vậy, hỡi tình yêu? Rốt cuộc quyến rũ ra sao mà khiến con người sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ để vô vọng với tới. Dẫu biết là ảo mộng nhưng vẫn cố đâm đầu, giãy dụa như con thiêu thân?

***

Câu chuyện mở đầu với tình yêu sét đánh của Cốc Diên. Mối tình đầu đầy bỡ ngỡ của cậu thiếu niên đáng yêu này. Yêu một người, với cậu thật lạ lùng và ngọt ngào. Yêu một người, khiến cậu trở nên ngốc nghếch, và càng trở nên dễ thương hơn bao giờ hết. Thầm mong trộm nhớ người đó, thỉnh thoảng ngây ngốc cười, cố gắng hết sức chiếm tình cảm của người đó.

Nó…cũng khiến cậu vấy bẩn. Không còn hồn nhiên như xưa, nụ cười trước kia cũng biến mất. Ghen hờn, suy tính. Làm tất cả để có được tình yêu vô vọng này. Thậm chí thay đổi khuôn mặt, thay đổi con người mình, chấp nhận làm thế thân của kẻ khác?

“Hoa cũng có trái tim mà…”

Hoa cũng có tình cảm, huống chi là người.

Đau khổ lắm. Còn gì bi thống hơn khi phủ định chính bản thân mình. Trở thành kẻ không tên. Vĩnh viễn là cái bóng của người khác.

Trái tim rỉ máu không biết bao nhiêu lần…

“Ngươi không thắng được người đó đâu…”

Tại sao không thể thắng được người đó. Cậu đã làm hết mọi thứ rồi. Tại sao hắn không yêu cậu.

Thật tàn nhẫn! Người bên cạnh hắn không phải là người ấy. Là cậu mà. Chính cậu, chỉ có cậu mới làm như vậy với hắn

“Trọng Hải, ta thích ngươi…

Tại sao? Tại sao ngươi lại yêu một người đã biến mất từ lâu như vậy?”

Tại sao không thể quên? Chẳng lẽ hắn không nhận ra đuợc tình cảm của cậu sao? Hay cố tình phớt lờ. Ác lắm. Chà đạp lên tình cảm của một nam hài như vậy. Khiến nước mắt khô cạn, trái tim cũng trở nên vô cảm. Nam hài, cuối cùng cũng chỉ mãi là cái bóng.

“Tại sao ngươi lại cố chấp với Tiểu Ba như thế? Tại sao…

Ngươi yêu hắn đến vậy ư?”

Tuyệt vọng… Mệt lắm rồi…Nhưng vẫn đuổi theo. Ngu ngốc một cách đáng thương.

Tiểu Ba không bao giờ mặc cái thứ màu hồng thế này.

Phải, Tiểu Ba không như vậy. Nhưng cậu đâu phải là Tiểu Ba. Bao lần cậu trở nên phát điên, muốn gào lên tên mình. Nhưng… cậu không dám. Cậu muốn hắn. Muốn hắn đến phát điên. Cậu không thể rời khỏi đây, Cậu không thể rời khỏi Đàm Trọng Hải được.

Trở thành một người không có tên, vô luận là ai cũng sẽ không vui.

Nhưng cậu còn có sự lựa chọn khác sao?

Chỉ còn trái tim trong ngực là không ngừng toát ra đau đớn vô cùng, nhưng Cốc Diên vẫn muốn tiếp tục mỉm cười để làm người kia thõa mãn…

Học cách cười, cách ăn mặc giống Tiểu Ba. Làm mọi thứ để hài lòng người kia. Chỉ hi vọng, người ấy sẽ yêu thương cậu thật sự. Yêu con người cậu, chứ không phải là khuôn mặt Tiểu Ba này.

“Nhất quyết không được kêu đau… . Cho nên xin ngươi đừng kêu ta rời đi, van cầu ngươi…”

Đừng rời đi. Đừng bỏ rơi cậu. Hắn còn muốn cậu làm gì nữa…mới đủ. Chẳng lẽ như vậy…hắn chưa thỏa mãn sao?

“Trong đáy lòng hắn giờ chỉ có một cảm giác duy nhất…. đó là đau đớn…

Là giả!”

Lời hứa hẹn của Đàm Trọng Hải là giả, hắn tươi cười với Trọng Hải cũng là giả, nhưng hắn đã không muốn hy vọng gì nữa rồi, dù sao hắn cũng chỉ là một thế thân.

Nam nhân ôm chặt lấy hắn mà liên tục quất xuyên không ngừng, hai tay đặt lên đôi vai của nam nhân, hắn bỗng nở một nụ cười vô cảm.

.

Tiểu Ba? Là ai hả? Hắn căn bản không phải là Tiểu Ba.

.

Người kia đã sớm biến mất rồi, còn người đang ở dưới thân ngươi lúc này là ta mà! Rốt cuộc đến lúc nào ngươi mới bằng lòng nhận ra điều đó đây, Trọng Hải?

.

Nam nhân ngày càng di chuyển nhanh hơn, giọng nói trầm thấp không ngừng gọi cái tên xa lạ, những tưởng trái tim đã sớm không còn bị thương tổn, nhưng lúc này đây, nước mắt của hắn lại không nhịn được mà chảy dài xuống khuôn mặt bi thương.

.

“Không phải… ta không phải là Tiểu Ba… ta…”

.

Còn chưa chờ hắn nghẹn ngào nói xong, giọng nói lạnh như băng vô tình của nam nhân vang vào lỗ tai hắn:

.

“Câm miệng! Ta không quan tâm ngươi là ai, ta nói rồi, nếu không thích ngươi có thể rời đi, còn không thì trừ ra là Tiểu Ba, ngươi cái gì cũng không phải.”

.

Nói xong, nam nhân càng thêm mãnh liệt mà quất vào thân thể hắn, bởi vì bị đối xử thô lỗ, nước mắt của hắn lại càng như đê vỡ bờ mà không ngừng tràn ra.

.

Cho đến khi nam nhân thổ lộ xong tình dục mà thở dồn dập, nhìn nam tử dưới thân, khuôn mặt đã đầy lệ ngân, một khuôn mặt bất lực khiến bất luận kẻ nào cũng cảm thấy đáng thương.

.

Lúc đó, trong mắt nam nhân cũng xẹt qua một tia thống khổ, nhưng rồi lại tự lừa dối mà che đậy đi hai mắt của mình, cúi xuống hôn nhẹ vào khuôn mặt đầy nước mắt, ôn nhu mà ôm lấy hắn nói:

.

“Tiểu Ba, ngươi đừng khóc… Xin lỗi, ta rất thô lỗ rồi, xin lỗi, ngươi đừng khóc… Ta yêu ngươi… Ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, cho nên… ngươi đừng khóc nữa…”

.

Tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, nước mắt của hắn chắc sẽ nhanh chảy hết…

.

Chờ đến khi hắn bị cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế hành hạ đến mất cảm giác, lệ cũng sẽ không bao giờ chảy nữa.

.

Nếu như bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, nếu như hắn chưa bao giờ vừa nhìn thấy Trọng Hải đã yêu, có phải sẽ không thống khổ như vậy?

.

Hắn kiên trì là sai sao? Tưởng rằng chỉ cần được ở bên cạnh Trọng Hải, một ngày nào đó, trong ánh mắt của Trọng Hải sẽ có bóng dáng của hắn, đây cũng là sai lầm sao?