Chị google ơi chị có niềm tin vào đàn bà không

Thành : (dẫn) Trên một chuyến tàu Thống nhất vào một buổi trời quang, trăng rằm đã lên cao. Tôi vừa ngắm trăng vừa suy nghĩ miên man về nhiều chuyện, trong đó có sự băn khoăn về một bức thư của người bạn chiến đấu đã hy sinh gửi về cho vợ đã từ lâu lắm mà tôi đã bỏ bao công sức tìm kiếm mà không thấy, vì thư không kịp ghi địa chỉ. Tiếng động của người ngồi cạnh làm tôi giật mình. Chị chừng tuổi 40, nhưng còn khá trẻ, hẳn thời son trẻ chị phải đẹp lắm. Nghĩ đến một câu Kiều “Hông nhan bạc mệnh 1 đời tài hoa” tôi thấy lo lắng cho người đàn bà này, vì nét ưu tư trên khuôn mặt xinh đẹp. Rồi tôi chợt cười với ý nghĩ lẩn thẩn của mình. Tiếng xình xịch đều đều của con tàu đang ru tôi vào giấc ngủ .

- Mời anh bộ đội ăn miếng dưa cho mát.

Thành (giật mình) à ... à ... chị ... vâng ! dưa ạ ... cảm ơn chị mà chị mua dưa lúc nào tôi không biết, tôi đang khát, cũng muốn ăn dưa lắm.

Hằng : (Cười) à ... Tính phụ nữ chúng tôi hay cẩn thận, em mua từ lúc sắp lên tàu cơ.

Thành : (cười) Đàn ông chúng tôi là đoảng nhất, không có phụ nữ như các chị lo cho thì ... mời chị .

Hằng : Vâng ! anh ăn đi cho mát.

Thành : (dẫn) tôi vừa ăn miếng dưa ngon lành vừa nghĩ về người mới quen, chắc chắn chị đã có một mái ấm gia đình và hẳn là rất hạnh phúc bên chồng con.

Thành : Chị xuống ga nào ?

Hằng : à ... em xuống ga Diêu Trì ạ.

Thành : Chị về Quy Nhơn ư ?

Hằng : Vâng ... à không em còn phải đi xa, lên mãi Tây nguyên cơ.

Thành : Chà ! chị có người thân ở trên đấy ư ?

Hằng : à ... cơ ... mà không ... em có việc cần lên thôi

Thành : Chị thông cảm cho cái tính hay chuyện và cũng hay tọc mạch của tôi.

Hằng : (cười) Anh.. gặp được người vui chuyện trên tàu thì tốt chứ sao, mà em cũng chả có gì phải dấu diếm anh đâu. Em lên Tây nguyên là để tìm lại dấu vết người thân .

Thành : Sao lại dấu vết ?

Hằng : Vâng ! Vì ... em nghe nói anh ấy đã bị bom Mỹ quần đi quần lại đến nát tươm thành tro bụi, không để lại một chút gì, dù chỉ là một chiếc cúc áo.

Thành : Trời ! (dẫn) tôi chợt nghĩ đến Tùng cùng tiểu đội trên chốt 531 ở Tây nguyên, nó cũng bị bom pháo quần đến nát tươm, làm những người sống sót trên chốt chỉ còn biết thắp hương tưởng niệm... Tôi bàng hoàng hỏi : - Vậy là anh ấy bị trên đỉnh chốt 531 ư ?

Hằng : (Giật mình) ơ kìa ! sao anh biết ? Hay là ... anh ở cùng tiểu đội với anh ấy ạ ?

Thành : à ... kh..ông.. không là tôi đoán thôi, vì tôi cũng nghe nói nhiều về cái chốt rất ư là ác liệt ấy mà.

Hằng : Đúng thế ! em nghe nói tiểu đội anh ấy chốt ở cái đỉnh ác liệt nổi tiếng ấy... tiểu đội hình như sau chả còn ai.

Thành: Vâng ... hình như thế... mà người thân của chị tên là gì ... có phải là Tùng không ?

Hằng : Trời ! sao anh biết rõ thế ? Đúng anh cùng tiểu đội với anh ấy rồi, thế thì may mắn cho em quá. Hẳn là hương hồn của anh ấy đã run rủi nên cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Thân thể anh ấy không còn nhưng em nghĩ rằng hương hồn anh ấy vẫn theo sát em từng bước đi anh ạ. Anh... anh nói đi anh cùng tiểu đội với anh ấy phải không ?

Thành: Tôi đã nói là chỉ đoán biết thôi mà, ngẫu nhiên lại đúng là người thân của chị, cũng lạ thật đấy, có thể là Tùng thiêng thật đấy... nhưng anh ấy với chị là ...

Hằng : Em là vợ chưa cưới của anh Tùng, chúng em chưa có điều kiện làm lễ cưới, nhưng cũng coi như đã thành hôn, anh ấy đã để lại giọt máu cho em.

Thành : Ra thế (Nhạc - dẫn) thảo nào, thân gái dặm trường chị ấy đã lên mãi tận Tây nguyên tìm lại dấu vết, dẫu chỉ là cái chỗ Tùng đã hi sinh. Tùng ơi ! cậu không kịp viết địa chỉ của Hằng, mình không thể tìm được để trao lá thư... thế mà giờ đây... Tùng ơi ! vậy là ... tuy chị không nói ra nhưng qua thư của Tùng để lại mình biết đúng đây là Hằng rồi. Thư của Tùng gửi chưa đến tay nhưng chắc là do linh cảm Hằng đang trên đường tìm đến với Tùng đây. Hương hồn cậu hãy phù hộ cho Hằng nhé.

(nói) Chị ơi ! Cậu Tùng thiệt phận nhưng cũng may mắn còn có người thân yêu thương nhớ như chị. Vậy trước khi Tùng đi B Tùng với chị đã sống với nhau được lâu chưa ? Nếu không có gì bí mật chị có thể cho biết được không?

Hằng : Cũng không có gì phải dấu diếm anh, được có người tâm sự, lại là bộ đội, em cũng thấy vơi đi nỗi buồn tủi. Em quen anh Tùng trong một trường hợp khá ngẫu nhiên ... (nhạc).

Hôm ấy em có việc phải đi xa nhà 6, 7 km vì phải chờ đợi lâu nên mãi hơn 7 giờ tối em mới ra về. Vừa đi được 1 quãng trong nỗi phấp phỏng vì trời đã tối, thì chiếc xe dở chứng, không đi được nữa. Em loay hoay với nó toát mồ hôi nhưng bánh sau cứ xiết chặt không sao đạp được, đành phải lôi đến chỗ nào có thể sửa, nhưng tệ thay quãng đường này vắng ngắt. Em đang lo quá không biết làm sao thì bỗng có tiếng hỏi

- Xe làm sao thế cô bé ?

Em giật nẩy mình quay lại thấy 1 anh bộ đội đang nhìn em vẻ thương hại, em mừng quá, gặp bộ đội thì yên tâm rồi

- Dạ ... không biết sao xe nó hỏng

Tùng : Đưa tôi xem cho nào

Hằng : (dẫn)  xem xét 1 lúc anh ấy bảo

Tùng : Xe chả làm sao cả chỉ bị sang vành thôi, đá cho nó mấy cái là lại đi được ngay thôi.

Hằng : Không chữa giúp thì thôi, đang lo xốn vó lên anh còn đùa, thôi đưa dây cho tôi.

Tùng : Ô hay ! ai đùa đây xem này

Hằng : (kể) Vừa nói anh vừa đá vào bánh sau mấy cái rồi dựng lên đạp cho bánh xe quay tít.

Tùng : Được chưa nào cô bé, nhưng mà biện pháp chữa cháy thôi, đi về nhà phải nhờ ai tháo ra chỉnh vành rồi xiết chặt lại nghe chưa ?

Đi được rồi đấy, thôi về đi kẻo bu lại mong, chào nhá.

Hằng: (dẫn) Tôi ngượng ngùng, quả là mình dốt nát. Vừa nói anh ta vừa vẫy tay chào rồi bước đi, tôi ngỡ ngàng định cảm ơn nhưng ngập ngừng 1 chút :

- Ơ này anh bộ đội... anh bộ đội ơi !

Tùng : Gì nữa thế cô bé

Hằng : à ... không ... em ... em sợ

Tùng : Sợ cái gì ? à ... sợ ma hả (cười) nhà còn xa không ?

Hằng : Khoảng 6 km nữa

Tùng : Thế thì xa đấy, thân gái dặm trường, xinh đẹp thế kia dám đi đêm một mình, liều thế cô bé ? Nếu cô cho phép anh đưa cô bé về nhà được không ?

Hằng : Thế thì phiền anh quá, thôi mặc em.

Tùng : Không sao, tôi có thì giờ mà, nào đưa xe đây ...à được, hơi tốt đèo được...

Hằng : (kể) Em ngập ngừng nghĩ đi đêm với một người con trai thế này liệu có ... nhưng mà anh ta là bộ đội vẻ tử tế thế này cơ mà ... vả lại không hiểu sao em cũng thấy có cảm tình với anh ta... Phải đợi anh ta dục đến lần thứ hai em mới ngồi sau xe, cũng ngượng lắm nhưng cũng thấy ấm áp, yên tâm. Hỏi chuyện mới biết anh ấy tên là Tùng, đơn vị anh ấy đóng ở gần đây.

Về đến nhà anh ấy đưa xe cho em và định đi luôn.

Tùng : Thôi vào nhà đi cô bé, anh đi nhá.

Hằng : Ơ kìa ! anh đi ngay à ?

Tùng : Chứ sao ? Còn gì nữa nào, anh cũng đang vội về đơn vị mà.

Hằng : Thế mà lúc nãy bảo có thì giờ

Tùng: (cười xoà) à lúc nãy khác, giờ khác chứ.

Hằng : Thế anh đi bộ về đơn vị à ?

Tùng : Còn gì nữa ? chỉ 3 km, 3km với đôi chân bộ đội thì mỡ tép, thôi chào cô bé về ngủ đi đừng làm nũng mẹ khóc nhè nhé.

Hằng : (kể) Em nghẹn ngào như muốn khóc, người đâu mà đáng ghét thế, tuổi đã nhiều nhặn gì đâu mà cứ coi mình như con nít ấy. Nhìn theo dáng đi của anh ấy mờ dần, lòng em có cái gì dâng lên khó tả và từ đấy không hiểu sao em luôn nghĩ đến anh ấy nỗi nhớ cứ tăng dần. Dằn lòng không nổi em quyết tâm tìm đến đơn vị. Biết rằng như vậy là không hay... ai lại thế, mới chỉ quen biết qua loa... nhưng không đừng được em cứ liều đi. Hỏi thăm đứa bạn đơn vị bộ đội đóng ở  gần đây nhất em đoán đơn vị anh đang đóng ở xã Thượng. Hỏi thăm mãi đến nhà anh đang ở thấy vắng ngắt, em giật mình hỏi thăm bà chủ, bà bảo có anh Tùng vui tính đóng ở đây, nhưng đang tập trung chuẩn bị đi B rồi ... các anh ấy đi, nhất là cái anh Tùng ấy, nhà vắng hẳn đi buồn quá ... Hình như họ còn đang tập trung ở sân kho hợp tác ấy. Mấy hôm rồi liên hoan chia tay ầm ĩ sao không đến ?

Em hoảng hốt chào rồi chạy vội ra sân kho thì đúng là đơn vị đang xếp hàng kín sân, nghe mệnh lệnh xuất phát. Thế rồi đơn vị hành quân, nhân dân ra tiên đưa đông nghịt. Tiếng chào, tiếng dặn dò lẫn trong tiếng nghẹn ngào, nức nở. Cả đơn vị vừa đi vừa vẫy tay chào đồng bào, chào người thân... Cảnh tượng vừa huyên náo vừa cảm động, khó ai cầm được nước mắt, nhất là nhiều chị đi tiễn chồng vừa khóc vừa chạy theo không sao dứt ra được.

Em len mãi mới chạy lên được phía trước, đuổi theo đơn vị vừa đi và hỏi thăm anh Tùng, lập tức bao nhiêu tiếng đùa trêu đuổi theo em

- Thằng Tùng BI hả, nó đi mãi trên đầu kia kìa

- Thằng Tùng có người yêu xinh ghê các cậu ơi ! chà ! thằng cha gớm thật, thế mà ...

- Này em gái ơi ! em là  người yêu hay là em gái thằng Tùng đấy ? nếu là em gái nó thì mẹ kiếp, chết anh cũng tôn nó là anh vợ đấy

- Này ! cái điệu hớt ha hớt hoảng thế kia chắc là người yêu của tay Tùng lém rồi, chạy mau lên kẻo nó đi mất đấy

- Thằng Tùng sướng thật, có người yêu xinh đẹp thế kia đến tiễn đưa, đánh nhau có chết cũng sướng  đời.

Hằng : (kể) Em đỏ nhừ mặt nhưng cứ cắm cổ chạy vượt lên đầu.

- Anh           Tùng ! anh Tùng ơi !

Tùng : Ơ kìa ! Hằng ! Hằng phải không ?

Hằng : Vâng ! em đây, Hằng đây, anh Tùng, ra đây em bảo .

Tùng : Ra thế nào được ... à để anh xin phép trung đội trưởng đã, đợi anh 1 chút nhá.                (nhạc)

Hằng ! Trời ơi ! em đến tiễn anh hay là ...

Hằng: Còn tiễn ai nữa ... anh hỏi gì mà lạ thế

Tùng : Anh xin lỗi, ôi thế thì may quá, chậm một chút nữa thì ...

Hằng : Vâng ... may thật, còn gặp được anh, anh Tùng ... đừng cười em, em nhớ anh quá, liều tìm đến đơn vị thì đúng lúc các anh lên đường.

Tùng : ừ ... cũng còn may ... lạ thật đấy nhỉ, không hiểu sao từ cái buổi gặp em ấy, anh cũng không sao quên em được. Nhưng vì bận công việc tập tành, huấn luyện, học tập gấp để đi B, phần cũng ngại không biết em có ... nên cũng không dám đến gặp em ... vậy là ...

Hằng : Anh Tùng ! chúng ta phải gặp nhau trao đổi chứ, từ biệt nhau chỉ thế này thôi sao.

Tùng : ừ ... chã lẽ chỉ thế này ... nhưng anh lại đang hành quân ... à mà thế này : nếu em chịu khó theo đơn vị đến địa điểm đóng quân, tối nay ta gặp nhau một chút được không ?

Hằng : Được ! em sẽ theo, thế nào cũng phải gặp anh

Tùng : Thôi em đi đi ... họ đang nhìn chúng ta kia kìa

Hằng : (kể) Tối hôm ấy em và anh ấy gặp nhau dưới 1 bụi tre làng, nơi đơn vị đóng quân. Đêm thanh vắng, dưới ánh trăng mờ em xúc động quá vừa bối rối vì cuộc gặp gỡ lạ lùng này lại do chính em chủ động. Nhưng lạ thay em chả thấy xấu hổ gì cả, chẳng e ngại chuyện “Cọc đi tìm trâu”, chỉ sợ thời gian đi quá nhanh cuộc gặp gỡ mau chấm dứt.

Tùng : Hằng ! em nghĩ gì thế ?

Hằng : à ... không ... em có nghĩ gì đâu

Tùng : Vậy thì em nói gì đi chứ, sao em lại cất công tìm mãi đến đây để gặp anh, chúng ta mới chỉ biết nhau qua 1 cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên thôi mà.

Hằng : Vâng ! Chỉ mới có thế thôi mà sao ... em bỗng nhớ anh quá. Cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy em còn chưa tỏ mặt anh vậy mà em không thể nào quên anh được, em buộc phải tìm đến với anh. Mà anh biết đấy em phải vượt qua bao nhiêu ràng buộc của dư luận, của thói tục đối với một người con gái ở thôn quê đấy.

Tùng : Anh biết ... nhưng vì sao em lại ...

Hằng : Vì sao ư ? có lẽ ...

Tùng : Sao ? em nói đi, có lẽ ...

Hằng : Có lẽ em ... em yêu anh thật rồi

Tùng : Cái gì ? em nói lại đi, em yêu anh ?

Hằng : Vâng ! em yêu anh

Tùng : Em đã biết gì về anh đâu

Hằng : Đúng ! em chưa biết nhưng điều quan trọng trước hết anh là bộ đội, em tin lắm, thứ hai linh cảm của một người con gái, chỉ qua tiếp xúc với nhau buổi tối hôm ấy em cũng cho rằng anh là một người tốt ... bây giờ em chỉ cần biết thêm ... anh đã có người yêu, có gia đình chưa là đủ.

Tùng : Em nghĩ về bộ đội như thế ư ? thật vinh dự cho những ai là bộ đội cụ Hồ. Hằng ơi ! em xinh đẹp thế này, còn quá trẻ thiếu gì những chàng trai theo đuổi, sao lại cất công tìm đến anh... chỉ riêng điều ấy thôi anh đã thấy mình quá ư hạnh phúc, Hằng ơi !

Hằng : Dạ.

Tùng : Em quá tin ở anh, chả biết anh có được như em nghĩ không, còn anh quả thật anh chưa có gia đình, thậm chí chưa hề để ý đến một cô gái nào chứ đừng nói đã yêu ai, trái tim anh cũng chưa hề rung động trước một cô gái nào thế mà tình cờ gặp em hôm ấy, tuy ra vẻ cương quyết  ra về nhưng anh cũng thấy xao xuyến thế nào ấy ... và rồi anh thấy nhớ em ... Phải chăng hai trái tim chúng ta đã hoà chung nhịp đập ngay từ buổi hôm ấy... Em nói em yêu anh, anh tin lắm và có lẽ anh... anh cũng yêu em ... yêu em ... em có nghe rõ không Hằng ?

Hằng : Anh Tùng ! em nghe rõ rồi ... anh cũng yêu em ... ôi...

Tùng : Em có tin không ?

Hằng : Tin ... em tin lắm và em sung sướng quá, em chỉ lo tình yêu của em không được đáp lại bởi nhiều lý do ...

Tùng : Chả có lý do nào cả, anh hoàn toàn có quyền được yêu em và được em yêu .. cảm ơn cuộc gặp gỡ lý thú hôm ấy, cảm ơn cả cái xe dạp dở chứng và cả sự ngốc nghếch của cô bé không biết cả cái xe đạp bị sang vành.

Hằng : (kể) chúng em ôm nhau không còn biết trời đất là đâu, không muốn rời nhau ra nữa. Lần đầu tiên trong đời em biết thế nào là tình yêu, là hạnh phúc lứa đôi, em bàng hoàng xúc động nước mắt cứ ứa ra.

Tùng : Hằng ơi !

Hằng : Dạ

Tùng : Chúng ta yêu nhau đúng quá ! hẳn duyên trời run rủi nhưng em không nghĩ đến chuyện chúng ta phải xa nhau ngay bây giờ và chuyến đi này của anh không thể biết có ngày trở lại, em có nghĩ đến điều ấy không ?

Hằng : Em có nghĩ, cũng đã có bao người ra đi không trở lại nhưng với riêng anh em nghĩ khác, nhất định anh sẽ chiến thắng trở về với em, em tin như vậy.

Tùng : Hay lắm ! đó là một niềm tin, một lời chúc tốt lành với những người ra trận... anh cũng mong như vậy. Tuy nhiên phải chiến đấu dũng cảm hết mình, phải chiến thắng để trở về chứ không phải giữ mạng sống như những thằng hèn phải không em ?

Hằng: Vâng ! em cũng nghĩ thế và cũng mong anh như thế

Tùng : Cảm ơn em, nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến điều mà không bao giờ ta mong muốn, anh sẽ đi lâu, có thể lâu lắm, hoặc có khi vạn nhất anh không ...

Hằng : Anh không được nói thêm nữa, sẽ không có chuyện ấy, anh đi bao lâu em cũng chờ, chờ mãi ...

Tùng : Trời ơi ! một niềm tin sắt đá, ôi ! em của anh, anh thương em qúa Hằng ơi !

Hằng : (kể) anh còn muốn nói nhiều nhưng chiếc hôn của em đã ngăn những lời đầy yêu thương thắm thiết của anh. Chúng em hoà quyện vào nhau trong niềm hạnh phúc đắm say, quên hết mọi điều trước mắt cũng như những khó khăn, hậu quả sẽ xảy ra khi anh ấy đã đi xa. Anh ấy giữ gìn cho em, nhưng em khuyến khích anh ấy ... em muốn thế, cần thế và phải thế em mới tiếp tục sống được trong những ngày chờ đợi và nếu được giọt máu anh để lại thì tốt biết bao ... thế là chúng em ... Anh thông cảm cho, anh là bộ đội, lại biết anh Tùng, em coi anh như người thân, em chả che dấu anh điều gì ... Sớm hôm sau trước khi hành quân anh còn mời được anh trung đội trưởng và 2 đồng đội đến chứng kiến cho sự giao ước của chúng em, coi như một lễ thành hôn ở mặt trận ... còn có cả tờ chứng hẳn hoi.

Thành : (dẫn) Tôi bừng tỉnh sau một thời gian đắm chìm vào câu chuyện Hằng kể... chà ! mối tình của họ thật ngẫu nhiên nhưng đẹp quá, trong sáng quá ...

- à ...à ... anh hiểu, đừng ngại, em nín đi, đừng khóc nữa. Thế từ lúc em chia tay với Tùng, em có nhận được tin tức gì không ?

Hằng : Lúc đầu thỉnh thoảng có thư anh ấy gửi về nhưng sau thì bặt tin, nhưng em vẫn tin là anh ấy sẽ sống và trở về. Em sinh cháu nuôi dạy cháu, may mà có tờ chứng của đơn vị anh ấy về cuộc hôn nhân của chúng em, nên ông bà và họ hàng quý mến cháu lắm, nay cháu đã học lớp 12, nó ngoan lắm và rất tự hào về bố.

Thành : Còn em ...

Hằng : Em vẫn chờ, chờ mãi ... cho đến khi nghe tin đồn anh ấy đã hy sinh, em vẫn không tin vì không có giấy báo tử, em hy vọng anh ấy vẫn còn sống nhưng vì lý do nào đó chưa về được với mẹ con em thôi.

Thành : Thế sao bây giờ em lại đi tìm ?Hằng : Em nằm mơ thấy anh ấy về bảo đã chết nhưng xác đã tan tành, em bàng hoàng và tin là điều ấy có thật, em dò hỏi biết rằng trong ấy những người hy sinh không còn thân thể thường ở trên các chốt ... cái chốt nổi tiếng nhiều chiến sỹ hy sinh là ở Tây nguyên, nhất là chốt 531... Em thắp hương khấn anh và xin âm dương chỉ 1 lần là được, thế là em đi...

Thành: Chà ! xin âm dương ... không tin được đâu, nhưng linh cảm của em là đúng rồi đấy. Anh cũng nghe tin như vậy. Tội nghiệp em, chờ đợi bấy nhiêu lâu để đến bây giờ chỉ đi tìm dấu vết ...

Hằng : Vâng ! biết làm sao được anh, dấu vết em cũng phải tìm ... vả lại cái số em nó thế.

Thành: Cái số em phải làm vợ liệt sỹ ư ?

Hằng : Vợ liệt sỹ ư ? nếu được thế còn là may, nhưng đâu có được

Thành : Sao ? Chả thế là gì ?

Hằng : Anh Tùng có được công nhận là liệt sỹ đâu anh.

Thành : (quát to) Cái gì ? sao lại không là liệt sỹ ?

Hằng : Thì họ không công nhận chứ sao ?

Thành : Có đúng như vậy không ?

Hằng : Đúng mà, họ bảo đây là trường hợp mất tích, không công nhận là liệt sỹ được.

Thành : (càng quát to) Láo ! đứa nào bảo thế ? hy sinh đến như vậy mà không là liệt sỹ thì thế nào mới được hả ?

Hằng : Kìa anh ! sao lại quát lên thế, họ đang nhìn tưởng chúng ta cãi nhau...

Thành : (hạ giọng) Vô lý đến  thế là cùng, hy sinh đến mức tan thành tro bụi mà vẫn không được công nhận là liệt sỹ đau đớn quá Tùng ơi ... không biết đất nước này còn có bao đứa tội nghiệp như mày.

Hằng : Bình tĩnh lại đi anh ơi, em rồi bao nhiêu người khác đã từng đau đớn than vãn như anh... vô lý thật đấy, nhưng cũng không thể trách họ được. Vì có còn gì để chứng minh anh ấy hy sinh trong chiến đấu đâu, giấy báo tử không có, đơn vị chứng nhận thì không.

Thành : Sao lại không có đơn vị ?

Hằng : Nhưng ai biết anh ấy ở đơn vị nào mà tìm.

Thành : (dẫn) Tôi bàng hoàng lặng đi ... Phải ! chỉ có tôi biết đơn vị, vì trên cái chốt ấy chỉ mình tôi sống sót do đi công tác đột xuất ... Bấy lâu nay tôi vẫn đi tìm Hằng để đưa lá thư của Tùng đấy chứ, nhưng bóng chim tăm cá ... nếu Tùng run rủi cho tôi được gặp Hằng sớm thì có phải ... Tôi thấy trách nhiệm của tôi rất lớn đối với Tùng...

Vậy là tôi bỏ dở công việc của mình đưa Hằng lên chót 531 để Hằng xin lại nơi Tùng đã hy sinh và tôi cũng bồi hồi nhớ lại cái cảnh chiến đấu ác liệt mà ai không có mặt ở đó không thể hình dung nổi, nhớ lại những đồng đội đã hy sinh anh dũng ...

Sau đó tôi lại đưa Hằng về quê rồi tìm đến các nơi cần đến, cả trong Nam ngoài Bắc, chạy chọt khá nhiều cửa để được truy phong liệt sỹ cho Tùng. Tôi còn phát hiện thêm được một số đồng đội khác cũng bị coi là mất tích không được công nhận liệt sỹ như Tùng.

Xong mọi việc tôi mới dám trao lá thư của Tùng cho Hằng, Hằng coi đó là kỷ vật thiêng liêng của chồng để lại, cho vào hộp trang trọng để trên ban thờ chồng.

Thưa các bạn làm đến thế tôi cảm thấy vẫn chưa hết trách nhiệm với đồng đội, còn cuộc sống của Hằng sao đây rồi tương lai của cháu Hương, giọt máu của Tùng để lại nữa chứ ...à mà quên 1 điều chưa nói được với các bạn là không hiểu sao đến lúc này tôi vẫn chưa lập gia đình...

- Hết -