Dđoạn kết phim hóa ra anh vẫn ở đây năm 2024

Từng bị công chúng hoài nghi khi phải so sánh với phiên bản điện ảnh của Hoá Ra Anh Vẫn Ở Đây do Lưu Diệc Phi và Ngô Diệc Phàm thủ vai chính, từ khi công bố phiên bản truyền hình bộ phim đã gặp không ít khó khăn và thách thức. Cả hai diễn viên chính của bộ phim là Hàn Đông Quân và Dương Tử San cũng vấp phải chỉ trích không ít từ các fan của bản điện ảnh khi cho rằng họ không đủ khí chất để diễn trong Hoá Ra Anh Vẫn Ở Đây. Tuy nhiên mọi việc chỉ ngã ngũ khi bộ phim vừa được chính thức lên sóng, mọi kỳ vọng của khán giả đều được NSX Hoá Ra Anh Vẫn Ở Đây đáp ứng hơn cả sự mong đợi.

Dđoạn kết phim hóa ra anh vẫn ở đây năm 2024

Thường xuyên bị so sánh với phiên bản điện ảnh, Hoá Ra Anh Vẫn Ở Đây phiên bản truyền hình gặp không ít thách thức.

1. Thời niên thiếu của các nhân vật chính được tái hiện vô cùng chỉn chu

Ngay khi bộ phim vừa lên sóng, cảm nhận chung của khán giả khi xem Hoá Ra Anh Vẫn Ở Đây bản truyền hình sẽ lên sóng Youku mỗi ngày 1 tập từ thứ 2 đến thứ 6 hằng tuần. Riêng chủ tài khoản VIP sẽ được xem liền 6 tập trong tuần.

Mình xem phim này hoàn toàn là vì tò mò: ai cũng chê phim rất dở, vậy nó dở như thế nào? Sau khi xem xong thì mình thấy đúng là phim không tốt, có điều xem hết cả bộ phim thì cũng không quá khó khăn, có lẽ vì ít nhất phim cũng kể được một câu chuyện đầy đủ.

Phần mở đầu phim làm mình liên tưởng tới phim thần tượng Nhật Bản, những bộ phim có bối cảnh trường cấp 3 với cốt truyện khá “ngớ ngẩn” về những tổ hợp tình yêu tuổi học trò kì cục. Có lẽ ngay từ đầu bộ phim đã tạo cho mình ấn tượng về một phim “teenfic” nên sau đó mình không bị bất ngờ hay thất vọng với phim, và có thể xem đến hết mà không có cảm giác phải cố gắng . Suy cho cùng thì nếu so với một vài bộ phim teen kiểu Nhật thì phim này vẫn còn bình thường chán.

Lỗi lớn nhất của bộ phim này đối với mình là kịch bản. Mình chưa đọc nguyên tác và cũng không định đọc nên không thể so sánh giữa phim và truyện, nhưng truyện ngôn tình tầm trung kiểu như truyện này của Tân Di Ổ thường quá tập trung vào tình cảm, biến nó thành một thứ “thuốc độc”, các nhân vật nâng niu cất giữ nó nhưng chẳng bao giờ dám đem ra dùng, từ đó dẫn đến một loạt những cách hành xử “ngớ ngẩn”, những diễn biến phi logic làm người ngoài nhìn vào phải sôi máu chỉ nhằm chứng tỏ “tình cảm” đó rất mãnh liệt sâu sắc. Ở trên trang giấy, cách dùng từ của tác giả có thể bù đắp cho lỗ hổng kết cấu và xây dựng nhân vật, nhưng nếu phim không được làm đủ tốt để truyền tải được phần cảm xúc thì lỗ hổng kết cấu và tính cách sẽ càng rõ ràng hơn.

Đối với bộ phim này, rõ ràng kịch bản không được xây dựng kĩ lưỡng. Mình có cảm giác rằng biên kịch của phim chỉ nhặt các tình tiết trọng yếu của truyện ra rồi ghép lại thành kịch bản, các diễn viên đang diễn xuôi lại câu chuyện như cách người ta diễn xuôi thơ thành lời văn. Dù đôi chỗ tình tiết cũng ổn những tựu chung mọi sự ngớ ngẩn của câu chuyện vẫn được bày ra hiển hiện trước mắt người xem, trong khi cảm xúc của phim không đủ mạnh, có thể vì đạo diễn đã không đủ giỏi để khắc họa chúng và diễn viên không đủ giỏi để diễn đạt chúng. Mình nghĩ chỉ cần xử lý tốt khâu cảm xúc thì bộ phim sẽ ổn hơn rất nhiều so với thực tế. Một cảnh truyền tải tình cảm tương đối tốt đối với mình là cảnh cả lớp ủng hộ tiền cho Tô Vận Cẩm tiếc thay lại bị cắt khỏi bản phim chính thức.

Diễn xuất của các diễn viên cũng là một vấn đề đáng nói. Trong phim này, có thể nói Ngô Diệc Phàm diễn dở nhất, Lưu Diệc Phi đỡ dở hơn, người diễn tốt nhất là diễn viên đóng Mạc Úc Hoa. Ngô Diệc Phàm có gương mặt đúng là tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng cả bộ phim chỉ là một đứa bé trai to xác không hơn, nhất là khi tức giận thì hoàn toàn là đứa bé ba tuổi không được mẹ mua đồ chơi cho. Lưu Diệc Phi luôn có cảm giác lãng đãng mơ màng đâu đó không hòa mình vào nhân vật, đặc biệt là ngoại hình, khí chất quá “sang” không liên quan gì đến một cô gái nghèo khó tự ti. Bình thường không nói nhưng cứ đến cảnh dự tiệc là cô lọ lem trông còn công chúa hơn cả công chúa thật thì sai quá sai rồi. Giữa hai diễn viên có những đoạn khá “tình cảm”, nhưng một chút tình cảm đó không đủ nhiều để lấn át cái dở và phi lý trong nhân vật họ đóng.

Nói đến đây cũng phải công nhận là phim có những đoạn cũng ổn, ví dụ như phân đoạn học sinh tràn ngập cảm giác thanh xuân đáng yêu, hay một vài khoảnh khắc tương tác giữa các nhân vật được đặc tả mang cảm giác “thầm kín” khá tốt. Tiếc rằng tổng thể bộ phim lại là một sản phẩm khá vụng về. Cũng như dù phim có một số cảnh quay khá đẹp nhưng về tổng thể cũng không có điểm cộng nào cho hình ảnh phim, mọi thứ đều nhàn nhạt không có điểm nhấn.

Tóm lại, nếu bạn đang rỗi rãi chưa biết làm gì, cũng không quá khó tính trong phương diện diễn xuất, bạn có thể xem tạm bộ phim này như một cách giết thời gian và rồi quẳng nó ra sau đầu, mỗi khi nhắc đến chỉ cần nhớ lại một vài cảnh tươi sáng đẹp đẽ có thể cắt thành poster trong phim, như đồng cải dầu vàng ươm dưới nắng hè đầu phim chẳng hạn.