Mộc Tiểu Nhã hát cho Bạch Xuyên nghe bài gì

Mộc Tiểu Nhã hát cho Bạch Xuyên nghe bài gì

Truyện dịch

Mộc Tiểu Nhã hát cho Bạch Xuyên nghe bài gì


Thể loại: 1Vs1
, Cưới trước yêu sau, Duyên trời tác hợp, HE, Hiện đại, Nam/nữ có bệnh, Nhẹ nhàng, Sạch, Song xử, Sủng, Tâm lý, Thâm tình, Trọng sinh,

Hội chứng bác học – (Savant Syndrome) – là bệnh hiếm gặp trên thế giới, những người mắc hội chứng này thường vượt trội hơn so với người khác ở một lĩnh vực nào đó. Tuy nhiên, họ lại thường bị khiếm khuyết về tâm lý hoặc rối loạn phát triển thần kinh. Hơn 50% người mắc hội chứng Savant bị tự kỷ, một số khác nghiêm trọng hơn là bị tổn thương não, khiến họ gặp khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống thực tế.

Bạn đang xem: Truyện chồng tôi mắc hội chứng bác học

____

Mộc Tiểu Nhã là một đứa trẻ nhiều chuyện lại rất nghịch ngợm.

Nhà bà Bạch hàng xóm có anh trai Bạch Xuyên mới chuyển đến. Cô bé cả ngày líu ríu bên tai anh, nhưng Bạch Xuyên lại chẳng có chút phản ứng nào. Bé rất tức giận, sau đó bà Bạch nói anh mắc bệnh tự kỷ, không thể giao tiếp như người bình thường, bé liền học bà nói chuyện chậm rãi ân cần với Bạch Xuyên mặc sự lạnh nhạt của anh.

Lớn hơn chút nữa, bé thành học tra Mộc Tiểu Nhã, Bạch Xuyên lại là học bá. Bà Bạch lại nói anh nằm trong 10% người bị tự kỷ mắc hội chứng bác học, trí tuệ hơn người, Mộc Tiểu Nhã liền ngày ngày chạy sang hỏi bài anh.

Lớn hơn chút nữa, Mộc Tiểu Nhã rời xa ngôi nhà cũ, đắm chìm trong thế giới phồn hoa ngoài kia, dần lãng quên người bạn thuở nhỏ ấy.

Đến khi bà Bạch hấp hối, Bạch Xuyên đột ngột nói muốn kết hôn với Mộc Tiểu Nhã để thỏa mãn di nguyện cuối cùng của bà, cô từ chối.

Mấy năm sau, Mộc Tiểu Nhã nghe nói Bạch Xuyên khi ấy đã cưới người con gái khác, nhưng cô ta chỉ tham tiền tài nhà họ Bạch, không chịu đựng được Bạch Xuyên, liền hãm hại anh chìm trong biển lửa, dung mạo hủy hoại hoàn toàn.

Lần cuối cùng họ gặp lại, là khi Mộc Tiểu Nhã biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Một người thân thể vốn luôn khỏe mạnh như cô, bỗng dưng phát hiện căn bệnh quái ác di truyền, sinh mệnh chỉ còn vài ngày ngắn ngủi. Nhìn chàng trai đang lắp bắp nói mình đang nghiên cứu tài liệu, sẽ mau chóng tìm cách chữa bệnh cứu cô, Mộc Tiểu Nhã cảm động.

Bao năm qua Bạch Xuyên vẫn chẳng đổi thay.

Bởi vậy khi Mộc Tiểu Nhã trọng sinh, cô chấp nhận lời cầu hôn của Bạch Xuyên, mong muốn thay đổi số phận của anh.

***

Bạch Xuyên là một người mắc bệnh tự kỷ lúc 1 tuổi, năm 3 tuổi được chẩn đoán mắc hội chứng bác học. Anh thiếu hụt những tình cảm bình thường, không hiểu thế nào là vui vẻ, là đau lòng…, cũng không thể giao tiếp như bình thường.

Gia đình giàu có như Bạch gia ngày đêm lo lắng tìm phương pháp chữa trị cho anh nhưng đều không có kết quả. Họ đành gửi anh về sống với bà, hi vọng anh ngày một tốt hơn.

Bà Bạch rất kiên nhẫn dịu dàng, dạy Bạch Xuyên từng chút chấp nhận thế giới này.

Bởi vậy, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện đoạn đối thoại thế này:

Bà Bạch: Tiểu Xuyên, cháu thích em gái hàng xóm Tiểu Nhã đúng không?Thiếu niên Bạch Xuyên im lặng nhìn bà Bạch.Bà Bạch: Thích thì phải biểu đạt ra.Thiếu niên Bạch Xuyên vẫn im lặng nhìn bà Bạch.Bà Bạch: Trong lúc con bé nói chuyện với cháu, cháu phải phản ứng lại. Bằng không, con bé sẽ cho là cháu không thích nó, về sau sẽ không bao giờ nữa tới.Trên mặt thiếu niên Bạch Xuyên xuất hiện một tia khẩn trương, sau đó dùng một khoảng thời gian rất dài để học cách đáp lại.Thiếu nữ Nhã: Anh Bạch Xuyên.Thiếu niên Xuyên: Ừ.

Nam chính thực ra rất cute nha =))

***

Mộc Tiểu Nhã ở cạnh Bạch Xuyên, tiếp tục nhiệm vụ của bà Bạch khi trước, giúp đỡ anh mạnh mẽ hơn trước khi cô rời đi. Họ còn thời gian là bốn năm.

Cô dạy anh cách đáp lại người nhà, đồng nghiệp, dạy anh biết cảm ơn và xin lỗi, đưa anh đến vùng quê trải nghiệm cuộc sống, dạy anh biết cách yêu. Cô dịu dàng kiên nhẫn từng chút một, lại mạnh mẽ ngăn cản người có ý đồ xấu với anh.

Bạch Xuyên không hiểu nhân tình thế thái, nhưng vẫn quan tâm nhất là Mộc Tiểu Nhã, nghe lời cô, học cách chăm sóc cô. Bạch Xuyên IQ rất cao, làm lập trình viên trong công ty nhà họ Bạch, vẫn luôn không lấy lương bởi cũng chẳng tiêu gì.

Thế nhưng nghe Mộc Tiểu Nhã gọi điện thoại muốn vay tiền người khác lập nghiệp, Bạch Xuyên liền đi đòi tiền lương anh trai ba năm chưa trả của mình, một xu cũng không được thiếu. Người nhà họ Bạch nhiều lúc thấy Bạch Xuyên đối xử tốt với Mộc Tiểu Nhã nhất, ghen tị muốn đỏ mắt =))

Cuộc sống sau hôn nhân của họ vừa ngọt ngào vừa cảm động cũng là lúc những mảnh ghép của quá khứ dần hiện ra, là những sắc màu mà Mộc Tiểu Nhã chưa từng biết đến. Hoá ra, Bạch Xuyên đã thích cô từ lâu, dù chính anh cũng không biết thế nào là thích.

Đời trước khi Mộc Tiểu Nhã lớn lên, đi đến thành phố khác học đại học, chẳng còn liên hệ với anh nữa. Mà người mắc bệnh tự kỷ như Bạch Xuyên, lại chẳng dám chủ động liên hệ với cô, chỉ biết một mực chờ cô quay lại.

Mộc Tiểu Nhã bỗng nhớ tới bà Bạch lúc hấp hối dùng hết sức nói với cô câu nói kia."Tiểu Nhã, thế giới của Tiểu Xuyên rất nhỏ, cơ hồ chỉ có thể chứa được mình nó. Nhưng khi nó vì người nào đó mà mở rộng cửa lòng, người kia sẽ là toàn bộ thế giới của nó."

Cho nên, khi Mộc Tiểu Nhã đầy vui sướng nghênh đón một thế giới mới, cũng đồng thời đi lạc khỏi thế giới của Bạch Xuyên, để anh một mình lẻ loi lưu tại nơi đó.

Mộc Tiểu Nhã biết chuyện này cũng không phải lỗi của cô, không ai sẽ trở thành thế giới của người khác, cũng không ai nên vì người khác mà sống. Nhưng chỉ cần cô nghĩ đến anh một người cô độc ngồi trong thế giới của chính mình, chờ cô trở về, liền khó chịu muốn khóc.

Lần này Mộc Tiểu Nhã để Bạch Xuyên đợi bốn năm, sau đó cô đã trở lại. Nhưng đời trước, cô khiến anh đợi tám năm, cuối cùng cũng không thể trở lại trong thế giới của anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại bachgiamedia.com.vn)

****

Mình cực thích tính cách nam nữ chính trong truyện, đặc biệt là nam chính cute lắm. Đến cuối truyện Bạch Xuyên đã dần giống người bình thường, đôi bạn trẻ còn có thêm một bé con rất đáng yêu nữa. Còn về bệnh của nữ chính, có chữa hết không mời mọi người cùng đọc tìm hiểu nhé.

Bản edit khá hay, các bạn cố gắng tìm pass nha, mình thấy khá dễ. Truyện không có tiểu tam, không ngược, chỉ đôi lúc đau lòng cho nam chính nhưng cũng có nhiều đoạn hài hước cười muốn ná thở =))

Đọc xong truyện mà tâm trạng mình vẫn bồi hồi. Mình cho rằng, Bạch Xuyên may mắn hơn nhiều so với những đứa trẻ tự kỷ khác, có gia đình luôn yêu thương đồng hành cùng anh.

Xem thêm: Khám Phá Cách Làm Bánh Kem Bơ Hàn Quốc Tại Nhà Siêu Hấp Dẫn, Kem Bơ Trong Hàn Quốc Cơ Bản

Anh mất 12 năm mới bắt đầu học cách đáp trả lời ba mẹ và anh trai, họ cũng vui lòng. Anh không nói chuyện, không thể sinh hoạt như người bình thường, đôi lúc sẽ phát bệnh, nhưng họ chưa từng có ý nghĩ bỏ rơi anh.

Mộc Tiểu Nhã đến, từng chút khiến anh chấp nhận thế giới này, giao tiếp với xã hội, nhìn anh ngày một tốt lên, người nhà họ Bạch đều mừng rơi nước mắt.

Mình nghĩ, gặp được Mộc Tiểu Nhã là may mắn của Bạch Xuyên, có gia đình luôn sát cánh bên anh, là chút dịu dàng thế giới này dành cho chàng trai ấy.

Tự kỷ là một căn bệnh quái ác, ăn mòn tâm hồn con người dần dần cho đến lúc chết đi. Họ không thể thấy ánh sáng và hạnh phúc của sự sống. Và vô số sinh mạng đã bị nó cướp đoạt như vậy.

Mong bạn nếu có gặp người mắc bệnh như thế thì hãy đối xử ấm áp, kiên nhẫn với họ một chút, đừng lạnh lùng, đừng vô cảm. Họ rất cần vòng tay của mọi người giúp đỡ để vượt qua bóng tối bao phủ tâm hồn.

Bởi không phải ai cũng may mắn như Bạch Xuyên trong truyện, luôn có người yêu thương bảo vệ anh.

Trao đi yêu thương để nhận lại yêu thương bạn nhé Mộc Nhược Chu nghĩ, con rể các nhà khác đều vội vàng khéo léo lấy lòng cha vợ, còn ông thì trái lại rồi, còn phải kéo con rể lại bắt chuyện với mình.

"Tiểu Xuyên, con lại đây giúp ta nhìn xem vài đề bài đi." Mộc Nhược Chu cầm vài đề Olympic Toán, đưa tới trước mặt Bạch Xuyên.Bạch Xuyên liếc mắt một cái, cầm bút lên, chỉ chốc lát sau đã viết xong hết công thức, dùng phương pháp tính toán đơn giản dễ hiểu nhất để tính ra đề bài này."Hoá ra còn có thể như vậy giải, hoá ra dùng công thức đơn giản như vậy cũng có thể tính ra."

Bạch Xuyên không để ý tới ông, tiếp tục giải đề, mang bài toán cuối cùng giải ra, vẫn như cũ dùng công thức cơ bản nhất.

Mộc Nhược Chu dùng bút đỏ khoanh một đoạn quá trình tính toán trên giấy nháp của Bạch Xuyên, sau đó ở bên cạnh viết một công thức hoàn toàn mới, nói "Dùng công thức này có thể tiết kiệm rất nhiều bước."Bạch Xuyên giải đề ý nghĩ đơn giản rõ ràng, hơn nữa cũng không có lỗi sai, nhưng có chút quái lạ chính là, lúc anh giải đề chỉ dùng những công thức cơ bản nhất. Có rất nhiều chỗ rõ ràng một bước liền có thể ra tới kết luận, anh lại dùng đến ba bốn bước. Tuy rằng làm như vậy cũng không sai, nhưng cũng không phải cách tốt nhất. Về điểm này, Mộc Nhược Chu vẫn luôn thấy rất kỳ quái, những cuối cùng ông chỉ có thể quy tội cho hội chứng bác học của Bạch Xuyên.

"Xem không hiểu." Bạch Xuyên đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì?" Mộc Nhược Chu ngẩng đầu.

"Viết phức tạp, Tiểu Nhã xem không hiểu." Bạch Xuyên trả lời, lúc trước anh vì có thể khiến Mộc Tiểu Nhã xem hiểu lời giải, phải đem công thức toán học từ nhỏ bắt đầu học lại một lần, tổn hao tinh lực hơn nhiều so với giải đề Olympic Toán.

"..." Mộc Nhược Chu nghĩ tới, con gái mình từ nhỏ đã học toán không tốt, nhưng lại cố tình không cần đến cha mình là giáo viên toán học, lại thích đến nhà bên cạnh tìm Bạch Xuyên để học toán. Lý do là, lúc cô học không hiểu, Bạch Xuyên sẽ không mắng cô.

Cho nên từ trước đến giờ Bạch Xuyên giải đề chỉ dùng công thức đơn giản nhất, là do con gái mình mà thành?

Khóe miệng Mộc Nhược Chu giật giật, cũng không biết là nên mắng con gái mình ngu ngốc, hay là nên mắng cô đem Bạch Xuyên biến thành như vậy –dùng dao mổ trâu để giết gà.

Bởi vì việc này, cả bữa cơm tối Mộc Nhược Chu đều trừng mắt nhìn con gái, làm cho Mộc Tiểu Nhã không thể hiểu được, cũng không biết mình đã làm sai cái gì.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Tiểu Nhã tiếp tục kéo Bạch Xuyên đi chạy bộ, chạy xong một vòng, Bạch Xuyên tuy không còn quá mệt giống hôm qua, nhưng lúc chạy xong vẫn thở hổn hển như muốn nằm liệt dưới đất. Hình tượng quý công tử trời sinh ở trên người, tại một khắc này nghèo túng không còn bộ dáng gì.

"Uống nước." Mộc Tiểu Nhã kịp thời bổ sung nước cho Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên mệt không nói nên lời, nhận lấy uống một ngụm.

"Hôm nay anh chạy rất tuyệt nha, ngày mai chúng ta chạy thêm 100m được không?" Mộc Tiểu Nhã dựng ngón tay cái lên, cười tủm tỉm thương lượng với Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên ngơ ngác nhìn ngón tay kia, mỏi mệt trên thân thể vẫn còn kháng nghị, nhưng đối mặt với đôi mắt cười tủm tỉm của Mộc Tiểu Nhã, anh ma xui quỷ khiến lại gật đầu.

"Quá tuyệt vời." Mộc Tiểu Nhã hoan hô nói, "Chúng ta hôm nay chạy một km, về sau mỗi ngày thêm 100m, như vậy một tháng sau anh liền có thể chạy đến..."

Bốn km!

Bạch Xuyên chưa từng nghĩ tới, một đề toán học đơn giản như thế, ở thời điểm nháy mắt ra đến đáp án, lại có một loại xúc động muốn ngất. Chẳng lẽ về sau mỗi ngày anh đều phải chạy buổi sáng, sau đó trải qua một lần thống khổ như hiện giờ, hơn nữa mỗi ngày đều tăng dần lên, một tháng sau đạt gấp bốn lần hiện tại sao?

"Tôi... Tôi khả năng sẽ phát bệnh." Bạch Xuyên cảm thấy trạng thái bây giờ của mình rất không tốt, nếu đạt tới trạng thái gấp bốn lần hiện tại, anh lo mình sẽ phát bệnh mất.

"Phát bệnh sẽ không xảy ra." Mộc Tiểu Nhã dở khóc dở cười xua tay, "Có phải anh không muốn chạy bộ nên cố ý tìm cớ phải không?"

"Tôi không có." Bạch Xuyên ủy khuất, anh không tìm cớ, anh thật sự lo lắng rằng mình sẽ phát bệnh.

  • Sửa xe đạp điện tại hà nội
  • Phượng chảnel sinh năm bao nhiêu
  • Châu đăng khoa bài hát
  • Sân bóng đầm hồng 2