Tại sao em yêu anh nhiều như vậy

Em nhớ đã từng nói với anh rằng: “Em yêu anh. Nhiều như cá dưới nước, như chim trên trời, nhiều nhiều… như em yêu đồng xu 5000đ vậy”. Lúc ấy, anh chỉ cười haha và bảo rằng: “Thật vậy à? Thật vậy sao? Em yêu 5000đ nhiều như vậy à?”… Nhưng… có lẽ cũng đã quá lâu rồi, phải không anh? Quá lâu, để ta không còn nhớ về nhau nữa… Và sau cùng… trên bước đường ta đi… cũng chẳng còn có nhau…

Lần gần đây lên Thư viện QG tìm sách, mua phiếu, được người quản lý trả lại 5000đ bằng tiền xu. Có lẽ sẽ chẳng thể nào mang ra chợ, hay đến đâu đó để tiêu được nữa. Nhưng không hiểu sao, bàn tay em vẫn nhận lấy, và rồi nắm chặt lại. 5000đ tròn trịa trong tay em, hoen gỉ, và chẳng còn lấy một chút giá trị…

Anh biết không? Lúc đó, em đã phải mím chặt môi, để ngăn mình đừng khóc… khi nhận ra rằng: “Hóa ra tình yêu của mình cũng chỉ rẻ mạt và hoen ố như đồng xu 5000 này thôi. Cuối cùng, cũng chẳng ai còn cần đến nó nữa……”

Anh đã tự mình tìm đến quán cà phê ấy, cái quán mà lần đầu tiên chúng mình hò hẹn. Anh đến và ngồi một mình, để tự nhận ra rằng, hạnh phúc diễn ra quanh anh là sự thật chứ không phải giấc mơ…

Anh bảo một ngày anh nhớ em 24 lần, em nhíu mày không chịu, bắt anh phải nhớ 60 lần một giây.

Em hay hỏi rằng: “Anh yêu em bằng chừng nào?”, anh không trả lời rằng anh yêu em bằng cả ông trời, bằng cả trái đất, mà anh yêu em bằng cả trái tim anh. Bởi anh nghèo đến nỗi chỉ đủ sức sở hữu trái tim mình, anh chỉ có trái tim để yêu em, còn trời đất là của chung, sao lấy để tặng em được chứ?

Em thường rúc dưới ngực anh, đếm xem một phút tim anh đập bao nhiêu nhịp, rồi lại so bì khi nhận ra tim anh đập không nhiều bằng tim em, nghĩa là anh không yêu em nhiều bằng em yêu anh.Em hay thả tóc cho rối tung lên rồi bắt anh ngồi hàng giờ vụng về buộc lại. Anh không biết buộc, chỉ làm tóc em thêm rối…

Em hỏi anh: “Vì sao tay anh lạnh thế mà tay em lại ấm?”, anh cười rồi bâng quơ câu hát “tay anh lạnh để cho tình mình ấm”. Em lại bảo anh ăn gian, bắt đền anh vì tay lạnh mà dám cầm tay em.Anh ghét đi xe máy, anh thích chở em bằng xe đạp lang thang dưới những hàng cây.

Bạn đang xem: Anh yêu em nhiều như thế này nè

Xem thêm: Top 6 Bài Soạn Bài Danh Từ Lớp 6 Bài Soạn "Danh Từ" Lớp 6 Hay Nhất

Xem thêm: Điều Cần Tránh Trong Việc Ứng Dụng Các Chất Điều Hòa Sinh Trưởng Nhân Tạo Là Gì Vì Sao

Em hỏi anh có thể chở nổi em qua con dốc trước ngõ nhà thờ không, anh bở hơi tai nhưng vẫn thất thểu rằng: “Anh đủ sức đèo em đi hết cuộc đời”!

*Bài viết được trích từ buổi diễn thuyết về tình yêu của Simon Sinek – nhà diễn thuyết tài năng đến từ nước Anh.

Vì sao phụ nữ lại yêu bạn ư?

Thực sự thì phụ nữ không yêu bạn bởi vì bạn nhớ ngày sinh nhật hay ngày kỉ niệm của cô ta, thậm chí cô ta cũng không yêu bạn vì bạn mua một đóa hoa thật đẹp để tặng cô ấy vào ngày Valentine đâu.

Tại sao em yêu anh nhiều như vậy

Phụ nữ yêu bạn vì lúc sáng khi thức dậy, bạn nói với cô ta rằng “Chào buổi sáng em yêu” trước khi bạn đụng vào cái điện thoại. Phụ nữ yêu bạn bởi vì lúc bạn mua đồ ăn thức uống cho mình, bạn cũng không quên mua cho cô ấy mà không cần hỏi trước.

Phụ nữ yêu bạn bởi vì cô ấy có một ngày làm việc tồi tệ, trong khi bạn có một ngày thật tuyệt vời nhưng bạn không nói “Rồi anh biết rồi để anh kể cho em ngày của anh nhé”, thay vào đó bạn ngồi với cô ấy và lắng nghe những lời tâm sự than thở của cô ta, đơn thuần là chỉ lắng nghe mà thôi.

Tại sao em yêu anh nhiều như vậy

Đó là lí do vì sao phụ nữ “phải lòng” cánh đàn ông. Họ không quan trọng những việc cụ thể lớn lao mà bạn đã làm, họ yêu bạn vì những việc nho nhỏ không tên như thế này. Ngày qua ngày những việc nhỏ nhắn ấy trở thành một thói quen yêu thương, rồi bỗng nhiên, họ cảm thấy yêu bạn. Bạn có bao giờ hỏi họ “Vì sao em yêu anh?” mà họ không trả lời được chưa? Đó là do họ không thể nhớ nổi những việc yêu thương bạn đã làm hằng ngày như một thói quen đối với họ đấy.

Tình yêu không chỉ đúc kết từ những việc lớn lao, nó bao gồm nhưng việc nhỏ và ý nghĩa. Và hãy để những việc đó trở thành thói quen hằng ngày của hai người nhé!

(Blog a_pretty_pear) -   Hơn 1 lần Anh đã hỏi Em câu hỏi đó. Em lần nữa, Em ậm ừ, Em lảng sang chuyện khác, Em vẫn để ngỏ câu trả lời... "Em cũng chẳng biết nữa..."

Tại sao em yêu anh nhiều như vậy

Cho đến 1 lần, không hiểu vì quá chén hay vì hết chuyện để nói, hay cũng có thể do anh nhất quyết muốn biết câu trả lời, Anh lại hỏi Em. Em vẫn lần nữa, Em vẫn ậm ừ, Em cũng vẫn để ngỏ câu trả lời... Nhưng Anh lại chẳng để cho Em lảng sang chuyện khác. Anh kiên nhẫn hỏi và 1 mực muốn nghe câu trả lời từ Em: "Em đã bao h bị hỏi như thế chưa? Anh đã từng bị hỏi rồi đấy. Khó trả lời nhỉ? Nhưng ko có gì phải ngại đâu, Em cứ nói cho Anh biết đi"

Anh có biết rằng Em không trả lời được không phải vì Em ngại, mà vì rằng 1, 2 câu nói miệng không thể đủ để trả lời cho câu hỏi đó.

Anh gặng hỏi mãi và cuối cùng Em cũng đành trả lời:"Em yêu Anh vì... Ở bên Anh, Em cảm thấy an toàn."

"Em nói tiếp đi, còn gì nữa ko?"

"Hết rồi, Em chỉ biết trả lời thế thôi"

Anh cười:"An toàn có phải là ngồi sau xe Anh không lo bị tai nạn, đúng không?"

"Uh, nhưng an toàn còn được hiểu theo nhiều nghĩa nữa"

...

Có lẽ Anh cũng hiểu thêm được 1 vài nghĩa khác của an toàn, nhưng chắc vẫn cảm thấy chưa đủ cho 1 câu trả lời hoàn chỉnh từ câu hỏi đó đâu nhỉ?

Em từng mơ hồ lắm về chữ Yêu, tự cho là mình "Yêu" nhiều, nhưng thật ra thì em ko hề biết Yêu là gì? Và như thế nào thì được gọi là Yêu. Em cũng đã từng phân vân chọn lựa, có lúc tình cảm nghiêng về người này 1 chút, nhưng có lúc nó lại đổ về phía người kia nhiều hơn. Và Em đã tìm đến 1 người bạn. Bạn ấy tặng Em 1 câu hỏi và bảo Em hãy tự hỏi mỗi khi ở bên 1 người nào đó mà Em cảm thấy có cảm tình và luôn phải hỏi trước khi đưa ra 1 quyết định. "Ở bên người ta, cô có thấy an toàn không?"

Bạn ấy số 0 không cho Em sự an toàn bởi có mỗi việc nói cho gia đình biết là Em quen bạn ấy số 0 mà Em cũng không dám nói. Đơn giản chỉ vì Em quen bạn ấy số 0 qua mạng, và hồi đấy thì Em chưa đủ nhiều lý lẽ để có thể đấu tranh cái đúng, cái sai khi quen 1 người trên mạng với gia đình.

Ông ấy số 1 càng ko tạo cho Em 1 chút an toàn nào hết. Có thể khoảng thời gian ngắn ngủi mà Em đã ngộ nhận ấy, Em cảm thấy mình hạnh phúc, nhưng xen lẫn với nó vẫn là những chuỗi lo sợ và bất an. Làm sao để nói với bố mẹ rằng mình đang yêu và sẽ lấy 1 người hơn mình 14 tuổi, chưa hết, người ta từng có vợ và vẫn đang là bố, rồi cả 1 chuỗi "thành tích" trong quá khứ nữa chứ. Có thể vì tình yêu, Em sẽ bỏ qua được những thứ đó, nhưng với phụ huynh, có ai chấp nhận cho con mình làm thế không? Em thấy bất an mỗi khi nghĩ đến tương lai với ông ấy số 1. Rồi còn 1 cơ số chuyện xung quanh ông ấy số 1 khiến Em tưởng như mình ngã quỵ và không đứng dậy được, những chuyện mà chỉ 1 số người trong cuộc chứng kiến mới có thể hiểu nổi và ai nấy đều thở phào khi em quyết định dừng.

Với anh ấy số 2, Em thấy tự tin hơn 1 chút khi nói bóng gió với gia đình về sự xuất hiện của anh ấy số 2. Em không phải lo sợ, không cảm thấy bất an khi để người khác biết Em quen anh ấy số 2. Nhưng đâu đó, giữa Em và anh ấy số 2 vẫn có những khoảng cách mơ hồ nào đấy. Hay phải chăng chính anh ấy số 2 cảm thấy không tự tin khi đến với Em? Anh ấy số 2 chưa từng 1 lần vào nhà nói chuyện với bố mẹ dù rằng vẫn hay đến nhà đón Em đi chơi và cũng như thế Em không hề biết nhà anh ấy số 2. Như thế có đủ để được gọi là an toàn không nhỉ?

Anh ấy số 3 thì ko nhiều sóng gió như ông ấy số 1, không khiến Em lo sợ đến độ muốn nổ tung. Nhưng Em cũng không thể công khai mối quan hệ của Em và anh ấy số 3 với gia đình bởi xét mọi khía cạnh tính đến thời điểm đến với Em, anh ấy số 3 chỉ là 1 con số 0 tròn trĩnh. Đến tất cả bạn bè còn không ai chấp nhận Em và anh ấy số 3 đến với nhau thì nói gì đến gia đình? Một khi biết chắc sẽ có sự can thiệp của gia đình thì không thể gọi đấy là an toàn được, đúng không nhỉ?

So sánh như vậy, chắc Anh biết sự an toàn mà Anh mang lại cho Em là gì rồi chứ?

An toàn là khi mới chỉ biết nhau và bước đầu làm quen, Anh đã "đòi" đến nhà Em ăn cơm, 1 việc mà ngay cả bạn thân Em cũng còn ngại mỗi khi Em mời ở lại.

An toàn là khi Anh cứ mời Em về nhà chơi.

An toàn là khi mọi người đều bảo Anh ngố. Cả bạn của Em mới gặp Anh cho đến những người bạn chơi với Anh từ lâu. (Có muốn biết tại sao ngố lại an toàn ko? )

An toàn là khi Em chẳng cần phải tìm bất cứ 1 lý do nào cho những lần mình gặp nhau.

An toàn là khi với cái đầu trọc và vết sẹo trên trán, dù có đi đến chỗ nào, Em cũng không lo bị bắt nạt

An toàn là khi "Anh không ăn mặc tử tế, sành điệu nên trông cẩu thả thế thôi". Vì thế nên mới không quá đẹp trai để Em phải lo chăm chăm giữ Anh, nhỉ?

An toàn là khi tay Anh thật ấm vào mùa đông, ấm đủ để ủ ấm và làm tay Em cũng ấm lên chứ không phải chỉ là ấm 1 lúc rồi sau đó bị lây cái lạnh từ tay Em

An toàn là khi cứ lên xe là Anh bắt phải làm "nhiệm vụ" "Không ôm chặt là ngã đấy"

An toàn là khi Anh nhắc Em ngủ sớm, nhắc Em mặc áo chống nắng, đeo khẩu trang...

An toàn là khi "Sao Em ăn ít thế?" và bắt Em phải ăn nhiều hơn 1 chút.

An toàn là khi ở bên Anh, Em được chăm sóc đủ đầy.

An toàn là khi Em tha hồ vênh mặt lên và nói chuyện với Anh bằng cái thứ giọng như ra lệnh chỉ để trêu tức Anh thôi mà Anh vẫn mặc kệ.

An toàn là khi Anh thủ thỉ tâm sự, phân tích cho Em những cái đúng, cái sai. Thậm chí nhiều lúc còn quát khiến Em tủi thân lúc đấy nhưng sau đó lại thấy mình được an toàn. (Không cứng rắn làm sao mà dạy bảo được nhỉ? Phải bị mắng thì mới tiến bộ chứ )

An toàn là khi lúc nào cũng chê Em xấu, xấu đủ mọi mặt và chẳng bao giờ biết nói những câu hoa mỹ.

An toàn là khi Anh chăm sóc chu đáo lúc Em say. Là những câu nói vỗ về, những cử chỉ đầy yêu thương mà Em chỉ có thể mường tượng lại. Lúc đó Em xấu xa và hư lắm nhỉ?

An toàn là khi Anh luôn nắm tay mỗi khi đi dạo chứ nhất định ko để cho Em đi tụt lại đằng sau hay cố tình đi nhanh lên trước.

An toàn là mỗi khi Anh thủ thỉ nói:"Anh yêu Em"

An toàn là khi Em đã tốn rất nhiều nước mắt và những lời phân tích để bảo vệ cái tình yêu mới chỉ diễn ra vài ngày.

An toàn là khi Em nhận được tin nhắn ngay sau đó:"Em ơi, Anh đủ tự tin để yêu Em, để lấy Em làm vợ đấy..."

An toàn là khi chẳng ai có thể chia rẽ Em và Anh.

Và an toàn còn là..." "

Nói tóm lại, ở bên Anh, Em thấy an toàn tuyệt đối. Và vì thế, Em yêu Anh

Anh cũng hay hỏi rằng:"Em thích Anh ở điểm gì?" và luôn nhận được câu trả lời:"Em ko thích Anh đâu, từ đầu cho đến tận bây h, Em cũng ko hề thích Anh. Thật đấy!"

Anh nghĩ Em trêu Anh thôi đúng ko? Quả thật thì chưa bao giờ Em thích Anh cả. Nếu thích Anh về vẻ bề ngoài thì ngay lần gặp nhau đầu tiên, Anh phải để lại ấn tượng cho Em chứ. Đằng này, cho đến mãi khi yêu nhau rồi Em vẫn ko biết Anh có 1 cái núm đồng tiền nếu như Anh không nói và không nhìn lại cái ảnh ở avatar. Về tài lẻ, Anh cũng chẳng có gì để khiến Em thích. Em chỉ thích nghe hát thôi, Anh đâu có hát hay và vừa đàn vừa hát như ku Thái. Anh cũng đâu có biết làm thơ hay kể những câu chuyện cổ tích. Anh cũng chẳng có cái mùi nước hoa mà đã từng khiến Em mê mệt... Vì thế, chẳng có điểm gì khiến Em thích Anh đâu, lần sau đừng mất công hỏi nữa nhé.

Em chỉ Yêu Anh thôi. Yêu tất cả những thứ tạo nên Anh.

(Theo Blog a_pretty_pear)